Phần 135
Hồ phu nhân bị nụ cười của hắn làm cho mặt đỏ tới mang tai, tức giận nói:
– Thúc thúc, ngươi làm gì mà cười cổ quái như vậy?
– Không có gì…
Tống Thanh Thư lắc đầu, cười không nói.
Hồ phu nhân lườm hắn, làn da dưới ánh mặt trời chiếu xuống óng ánh:
– Thúc thúc, có lẽ ta cũng cáo từ.
Tống Thanh Thư cả kinh:
– Tẩu tẩu… vì sao?
Hồ phu nhân lông mi buông xuống, khẽ run:
– Ta vẫn còn phải truy tra Mộ Dung Cảnh Nhạc, thật vất vả mới có tung tích của hắn, ta lại há có thể buông tha?
Tống Thanh Thư lặng lẽ không nói gì, Hồ phu nhân vi phu báo thù, vẫn truy tra Hắc Sát Hàn Băng, đem mục tiêu hung thủ khóa chặt đến trên người Mộ Dung Cảnh Nhạc, thì mình làm sao ngăn cản được nàng truy tra chứ…
Có điều hai người xa cách đã lâu, thật khó khăn mới gặp gỡ lại, giờ lại tách ra, Tống Thanh Thư trong lòng không muốn, suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng kiếm được một lý do chính đáng:
– Bây giờ tẩu tẩu đã biết Mộ Dung Cảnh Nhạc võ công cao đến chừng nào, cho dù tẩu tẩu tìm gặp hắn, chẳng những không báo được thù, trái lại thân hãm vào tay địch, việc gì lại chịu khổ như thế chứ.
Hồ phu nhân nhìn xa xăm, thở dài:
– Thúc thúc có từng nghe nói câu nói này?
– Cái gì?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên.
– Biết rõ nhưng không làm không được…
Hồ phu nhân đôi môi hé mở, chậm rãi phun ra mấy chữ.
Hồ phu nhân tuy rằng lời nói nhỏ nhẹ, Tống Thanh Thư cũng hiểu được nàng tâm ý đã quyết, trong lòng kích động, muốn nói với nàng sẽ cùng đi truy tìm Mộ Dung Cảnh Nhạc.
Nhưng Tống Thanh Thư cũng biết, giữa hai người vốn là đã có chút không minh bạch, nếu như mình lựa chọn việc này, cuối cùng sẽ chiếm được trái tim của Hồ phu nhân cũng không phải là việc khó gì, nhưng hắn cũng hiểu được, mình còn có một sự nghiệp đang chờ đợi mình làm, Mông Cổ bây giờ càng ngày càng lớn mạnh, ý đồ muốn thống nhất thiên hạ đã rõ ràng, nếu như mình không dành thời gian chiếm lấy thế lực Mãn Thanh, thì tương lai sau này sẽ không còn đủ tư cách kết nối để đối chiến với Mông Cổ.
Tống Thanh Thư có thể ngàn dặm xa xôi giúp Triệu Mẫn đi tìm thần y để trị trọng thương chỉ trong vòng vài ngày, ít hay nhiều gì cũng có thể tính là làm chuyện công, vì chủ yếu trong thời gian đó còn có thể khống chế được Triệu Mẫn, sau đó lập tức chạy về Sơn Đông cùng Hạ Thanh Thanh tụ họp để mà xử lý vấn đề của Kim Xà Doanh.
Nhưng nếu cùng Hồ phu nhân tìm kiếm Mộ Dung Cảnh Nhạc thì lại khác, Mộ Dung Cảnh Nhạc võ công cao cường, lại giảo hoạt cực kỳ, có thể đoán trước được trong khoảng thời gian ngắn, chắc chắn là chưa thể bắt được hắn, lúc đó Tống Thanh Thư không có cách nào quay kịp trở về Sơn Đông, trong lúc Đông Phương Mộ Tuyết đã dựa theo kế hoạch, tập trung đại quân triều đình nam chinh mà tới…
Thở thật dài, Tống Thanh Thư đã có chủ ý:
– Đã như vậy, để đệ truyền cho tẩu tẩu một môn võ công, để có thể sau này sử dụng ứng phó với Mộ Dung Cảnh Nhạc…
Hồ phu nhân trong mắt ảm đạm, có điều rất nhanh che giấu, dò hỏi:
– Võ công gì?
– Cửu Âm Chân Kinh…
Tống Thanh Thư chậm rãi nói rằng, tuy rằng Cửu Âm Chân Kinh xưa nay là chí bảo trong chốn võ lâm tranh cướp, nhưng hắn thân là người hiện đại “xuyên việt”, nên tư duy cùng với giang hồ nhân sĩ bây giờ không có giống nhau, huống chi quan hệ Hồ phu nhân đối với hắn không hề tầm thường, chỉ là một Cửu Âm Chân Kinh cũng không đáng nhắc tới.
Nào ngờ Hồ phu nhân lại lắc đầu, tựa hồ coi chí bảo trong chốn giang hồ không là gì, ngữ khí tuy rằng ôn nhu nhưng rất kiên định:
– Ta không muốn luyện Cửu Âm Chân Kinh.
– Tại sao?
Lần này đến phiên Tống Thanh Thư há hốc mồm.
Hồ phu nhân trầm mặc một lúc, trong con ngươi xinh đẹp có vẻ khác lạ:
– Nếu như ta nhớ không lầm, lúc trước khi chúng ta hành tẩu giang hồ, thúc thúc từng nói với ta, Cửu Âm Chân Kinh là do từ cây Đồ Long Đao cùng Ỷ Thiên Kiếm chém vào nhau gãy ra, từ bên trong đao kiếm lấy ra mà có phải không?
– Đúng đấy…
Tống Thanh Thư không hiểu vì sao Hồ phu nhân lại hỏi vậy.
– Vì vậy Cửu Âm Chân Kinh là của thê tử của thúc thúc đưa cho ngươi.
Hồ phu nhân thở dài.
– Thúc thúc không nên lấy đồ vật của thê tử mình đưa cho mà mang đi lấy lòng những nữ nhân khác. Lúc trước nếu không phải vì muốn cứu Phỉ nhi, thì ta cũng sẽ không luyện Bạch Mãng Tiên Pháp của thúc thúc đâu.
Nghe nàng nhắc đến Chu Chỉ Nhược, Tống Thanh Thư đúng là không nghĩ tới điều này, giờ muốn mở miệng, cũng không biết phải giải thích như thế nào, trong lúc nhất thời ngẩn người…
Tống Thanh Thư trong lòng cũng hiểu, Hồ phu nhân không muốn học võ công từ thể tử của hắn. Nhưng còn võ công của hắn, Thần Chiếu Kinh cùng Hàng Long Thập Bát Chưởng là nội công chí cương chí dương, vốn không thích hợp nữ nhân tu luyện, còn Hoan Hỉ Thiện Pháp lại càng không được, hắn cũng không muốn bị nàng nổi giận đánh chết, còn về kiếm pháp, Tống Thanh Thư kiếm pháp lại nặng về kiếm ý, không nặng kiếm chiêu, Hồ phu nhân cảnh giới chưa tới, có truyền cho nàng cũng không học được.
– Nhưng bây giờ võ công của tẩu tẩu lại không phải là đối thủ của Mộ Dung Cảnh Nhạc, một khi nội thương của hắn khôi phục lại như cũ, tẩu tẩu đối đầu hắn, chắc chắn là thất bại không thể nghi ngờ a.
Tống Thanh Thư lo lắng nói.
– Thật ra…
Hồ phu nhân đột nhiên ấp úng, ra vẻ vô cùng xấu hổ.
– Thật ra cái gì?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên.
– Thật ra ta cũng có một quyển nội công thượng thừa, chỉ là vài lý do bất khả kháng nên vẫn không có luyện thành, nếu sau khi luyện thành, việc đối phó với Mộ Dung Cảnh Nhạc cũng không thành vấn đề.
Trên mặt Hồ phu nhân đột nhiên hiện lên một tầng đỏ ửng.
Tống Thanh Thư tò mò hỏi:
– Nội công gì mà lợi hại như vậy?
– Chỉ là môn nội công này nếu tu luyện thì có vấn đề khó xử rất lớn.
Hồ phu nhân cũng không có trực tiếp trả lời, mặt đã đỏ đến mức như muốn chảy ra nước.
– Cái gì khó xử? Đệ bây giờ võ công tuy không dám nói là vô địch thiên hạ, nhưng những cửa ải các loại nội công bất kỳ, thì không làm khó được, đệ có thể giúp tẩu tẩu tham tường…
Tống Thanh Thư nói thật, tuy rằng hắn không nhất định đạt được cảnh giới như năm xưa Vương Trùng Dương chỉ trong mười ngày thông hiểu đạo lý của Cửu Âm Chân Kinh, nhưng chuyện giúp Hồ phu nhân chỉ điểm một chút nội công, thì đây là vấn đề không lớn.
– Môn nội công này là tâm pháp cao nhất của phái Cổ Mộ, tên gọi là Ngọc Nữ Tâm Kinh.
Hồ phu nhân vẫn chưa nói đến vấn đề khó xử, mà chỉ nói là ra tên môn nội công tâm pháp này…