Phần 131
Qua lúc vui mừng trùng phùng, Hồ phu nhân lúc này phát hiện tay của mình bị Tống Thanh Thư nắm chặt, trên da thịt liền ửng hồng, khẽ sẵng giọng:
– Thúc thúc… ngươi định nắm tay ta tới khi nào…
Tống Thanh Thư thích nhất nàng gọi mình là thúc thúc, âm cuối kia kéo dài quả thực làm tâm hắn muốn tan nát, nhất thời kích động, đem nàng ôm vào trong ngực:
– Lần trước sau khi chia tay, đệ lo lắng đời này không biết bao giờ mới gặp lại tẩu tẩu, sau đó ta lúc đi ngang qua Động Đình hồ, nên ghé vào Dược Vương trang tìm tẩu tẩu, thì nghe Phỉ nhi nói tẩu tẩu không có ở đây, tẩu tẩu có biết lúc đó trong lòng đệ bao nhiêu là thất vọng…
Bị hắn ôm vào trong ngực, Hồ phu nhân cuống quýt muốn tránh ra, nhưng không thể thúc đẩy được mảy may, khi nghe được hắn tình chân ý thiết tự lẩm bẩm, nghĩ đến trước kia trải qua bao nhiêu chuyện, trong lòng cũng cảm khái vạn ngàn, nên ngây dại, cứ như vậy tùy theo hắn ôm.
– Thật xấu hổ, đã đường đột đến tẩu tẩu.
Tuy rằng thân thể Hồ phu nhân mềm mại, ôm hết sức thoải mái, nhất là đôi bầu vú nảy nở ép vào trên ngực mình, nhưng chung quy hắn không thể cứ ôm như vậy, Tống Thanh Thư thu thập xong tâm tình, lúng túng nhìn nàng, rồi buông ra…
Hồ phu nhân khẽ mỉm cười, cũng không hề tức giận hắn, hỏi sang chuyện khác i:
– Thúc thúc làm sao đột nhiên lại xuất hiện ở nơi đây?
– Vấn đề này đệ cũng đang muốn hỏi tẩu tẩu đây.
Tống Thanh Thư nói.
– Làm sao tẩu tẩu lại đi cùng với cùng Mộ Dung công tử?
– Lần trước trước lúc chúng ta bái phỏng ở Yến Tử, được Mộ Dung công tử hứa hẹn, hỗ trợ tra tìm tăm tích của Mộ Dung Cảnh Nhạc. Mộ Dung thế gia bây giờ tuy rằng nhân số ít ỏi, nhưng dù sao cũng là thế gia mấy trăm năm qua, nên bọn họ có cách riêng của mình, nên trước đây không lâu vừa vặn bọn họ tra được tin tức, là thời gian gần đây Mộ Dung Cảnh Nhạc đã từng xuất hiện ở khu vực Khai Phong thành, nên Mộ Dung công tử liền thông báo cho ta cùng lúc đến đây.
Hồ phu nhân từ từ kể rõ, giọng nói nhàn nhạt ôn nhu.
– Vốn là ta là định đến Yên Kinh thành tìm hiểu tình hình của thúc thúc, có điều Mộ Dung công tử vì chuyện của Hồ đại ca, đã hao phí tinh lực tìm kiếm nhiều nơi, nên ta không tiện cự tuyệt hảo ý của hắn, vì vậy mới quyết định đi tới Khai Phong thành trước để nhìn xem…
– Tẩu tẩu là người hiền lành, đương nhiên không có cách nào từ chối hảo ý của người khác.
Tống Thanh ha cười nói.
– May là chị dâu đến đây, nếu đến Yên Kinh thành, thì cũng là lúc đệ mới vừa rời khỏi nơi đó…
Hồ phu nhân mỉm cười:
– Vậy mà ta còn tưởng rằng thúc thúc sẽ trách ta chứ?
– Đệ trách tẩu tẩu vì chuyện gì?
Tống Thanh Thư tò mò hỏi.
Hồ phu nhân có chút xấu hổ, nhẹ giọng nói:
– Trách ta đi tới gặp Mộ Dung Cảnh Nhạc, mà không có đi tìm thúc thúc a.
Hiếm thấy Hồ phu nhân e thẹn như một cô nương, Tống Thanh Thư trong lòng rung động, lắc đầu nói:
– Tâm tư của tẩu tẩu thì đệ hiểu rất rõ ràng, lúc này ưu tiên trước việc báo thù cho Hồ đại ca, còn sau đó thì mới tìm đến Tử cấm thành cửu tử nhất sinh báo thù cho tiểu đệ.
Hồ phu nhân hơi đỏ mặt, oán trách nói:
– Nói cái gì mê sảng không…
Biết Hồ phu nhân da mặt quá mỏng, Tống Thanh Thư liền vội vàng đem chuyến qua giải thích chuyện vì sao tới đây.
Hồ phu nhân rất nhanh khôi phục bình thường, cũng thấy kỳ lạ.
– Tại sao Bình Nhất Chỉ lại kêu ngươi giết Mộ Dung công tử?
– Đệ cũng không nghĩ ra a, hai người này hoàn toàn không có gì liên quan với nhau cả…
Tống Thanh Thư phiền muộn nói.
– Ai… Mộ Dung công tử bị ngươi điểm huyệt, còn nằm bên trong căn miếu đây.
Hồ phu nhân đột nhiên nhớ, nói.
Hai người liền hướng về trong miếu, Tống Thanh Thư cười khổ, chính mình nhất thời cũng ti tiện, cứ muốn thử với võ công Đấu Chuyển Tinh Di, nào ngờ đột nhiên xuất hiện Hồ phu nhân, đã chưa có lĩnh giáo được Đấu Chuyển Tinh Di, mà còn có thể đắc tội với Mộ Dung Phục.
Tâm tư xoay chuyển, Tống Thanh Thư rất nhanh có mưu tính, mình phải báo đáp chi ân ngày trước với Mộ Dung Phục, đến lúc đó hắn chỉ có thể cảm kích còn không kịp, làm gì mà còn trách mình…
…
– Mộ Dung công tử, vừa rồi vô lễ tại thực sự là vạn phần xin lỗi.
Sau khi giải huyệt đạo Mộ Dung Phục, Tống Thanh Thư nói.
Thấy rõ hình dạng Tống Thanh Thư, Mộ Dung Phục kinh ngạc, lúc trước Tống Thanh Thư đến Yến Tử chỉ với một bộ dáng sống dở chết dở, qua thời gian không gặp, võ công của hắn đã cao đến mức này.
Nghĩ đến lấy chính mình ở trong võ lâm danh tiếng, vậy mà dễ dàng thua Tống Thanh Thư như vậy, tuy rằng được đối phương thành khẩn xin lỗi, nhưng gương mặt Mộ Dung Phục vẫn là tái nhợt.
Tống Thanh Thư không có tiếp tục giải thích, từ trong người lấy ra một quyển sách đưa tới trước mặt Mộ Dung Phục:
– Mộ Dung công tử, lần trước tại Yến tử ổ được sự chỉ điểm của công tử, tại hạ mới có thể trùng tục lại được kinh mạch, ân tình này, tại hạ vẫn khắc trong tâm khảm. Nghe nói công tử cùng Kiều Phong xưa nay không hòa thuận, tại hạ gặp may đúng dịp, tìm được Hàng Long Thập Bát Chưởng chưởng phổ, nay xin gửi để báo đáp công tử ân tình ngày trước.
Tống Thanh Thư uyển chuyển nói vậy mà thôi, Mộ Dung Phục cùng Kiều Phong đâu chỉ không hòa thuận, mà hắn còn mấy lần đại bại dưới tay Tiêu Phong, nên lâu nay cũng hình thành bóng ma trong lòng.
Đưa ra bí tịch Hàng Long Thập Bát Chưởng tuy rằng quý giá, nhưng làm như vậy cũng có thể giải quyết xong một khúc mắc trong lòng Tống Thanh Thư, cũng đáng giá. Phải biết cảnh giới bây giờ của Tống Thanh Thư luyện tâm so với luyện công càng quan trọng hơn, nếu trong lòng vẫn lo lắng chưa ôm lấy ân tình ngày xưa, tu vi rất khó tiến thêm một bước nữa.
Mộ Dung Phục có được Hàng Long Thập Bát Chưởng, cũng không có ảnh hưởng gì đến Tống Thanh Thư, hắn đã luyện qua Hàng Long Thập Bát Chưởng, nhưng rõ ràng bộ chưởng pháp này tối phù hợp vẫn là Kiều Phong, thuộc loại người dũng cảm lại có lòng dạ rộng rãi, Mộ Dung Phục khí lượng nhỏ hẹp, cảnh giới sẽ có hạn, cho dù có tu luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng, phát huy được uy lực thì tuyệt đối vẫn kém xa tít tắp Kiều Phong, Quách Tĩnh…
Nhìn trước mắt quyển bí tịch, Mộ Dung Phục giật mình.
– Chuyện này… Tống công tử khách sáo quá…
Hai tay tiếp nhận sách nhỏ, Mộ Dung Phục trong lòng sóng lớn mãnh liệt, có Hàng Long Thập Bát Chưởng, thêm vào tuyệt học Đấu Chuyển Tinh Di, ta Mộ Dung Phục há sợ chỉ là một Kiều Phong, ngày nào đó việc hưng phục Đại Yên, cũng nằm trong tầm tay.
Nghĩ tới đây, hắn kích động nhìn Tống Thanh Thư tràn ngập cảm kích, làm gì còn để ý tới chuyện vô lễ của Tống Thanh Thư để ở trong lòng, ôm quyền nói:
– Tống công tử sau này chính là bằng hữu mà Cô Tô Mộ Dung thế gia tôn quý nhất.
Tống Thanh Thư mỉm cười, cũng không có quá để ở trong lòng. Hắn tin tưởng lúc này Mộ Dung Phục là chân tâm thực lòng, nhưng dựa theo phẩm tính Mộ Dung Phục, ngày sau nếu có đụng tới xung đột lợi ích gì đó, thì câu nói này tác dụng cũng sẽ không quá lớn.
Suy nghĩ một lúc Mộ Dung Phục đột nhiên lúng túng nói:
– Tống công tử, ngày đó tại thành Dương Châu, tại hạ nhiều có đắc tội…
Tống Thanh Thư giơ tay ngăn lại hắn tiếp tục nói.
– Mộ Dung công tử không cần để ở trong lòng, ngày đó công tử vì muốn cứu Vương cô nương, nhắc đến việc này còn có nhiều hiểu nhầm, tại hạ chỉ là vô tình trùng hợp cùng với Cưu Ma Trí chung đường mà thôi.
Hai người nhìn nhau cười ha ha, rất mau đem đoạn này chuyện xưa bỏ qua.
– Đúng rồi, Mộ Dung công tử có từng đắc tội quá Bình Nhất Chỉ không vậy?
Tống Thanh Thư nghĩ đến chính sự quan trọng, liền hỏi.
– Bình Nhất Chỉ?
Mộ Dung Phục sững sờ, rất nhanh hỏi lại.
– Có phải là Sát Nhân Danh Y ‘cứu một người, giết một người’?
– Không sai.
Tống Thanh Thư quan sát Mộ Dung Phục, muốn từ trên mặt của hắn để nhìn ra có gì khác thường không…
Nào ngờ vẻ mặt Mộ Dung Phục vô cùng ngạc nhiên:
– Không có, bình sinh chúng ta chưa từng gặp mặt, thì làm sao đắc tội với lão chứ?
– Vậy thì kỳ quái.
Hồ phu nhân lên tiếng, Tống Thanh Thư cùng nghiêm túc.
Mộ Dung Phục đầu óc mơ hồ, nhìn hai người trầm tư:
– Xảy ra chuyện gì?
Tống Thanh Thư cười khổ, đem điều kiện của Bình Nhất Chỉ cùng với hắn giản lược nói qua, thấy Mộ Dung Phục biến sắc, vội giải thích:
– Mộ Dung công tử đừng đa tâm, vừa rồi tại hạ ta chỉ là muốn lĩnh giáo võ công Đấu Chuyển Tinh Di của Mộ Dung gia, chứ không có tâm ý làm hại công tử.
– Tống công tử nói ra, tại hạ tin lời công tử…
Mộ Dung Phục biết Tống Thanh Thư thực sự nói thật, dù sao vừa rồi Tống Thanh Thư vẫn không có biểu hiện sát ý, thế nhưng chuyện sinh tử bị nắm giữ ở trong tay người, trong lòng hắn vẫn không thoải mái.
Hồ phu nhân lo âu liếc mắt nhìn hắn, ôn nhu nói:
– Mộ Dung công tử nhớ kỹ lại, xem có việc gì sai sót, nếu không phải có gì thì tại sao Bình Nhất Chỉ muốn giết ngươi đây?
– Thứ cho tại hạ ngu dốt, thật không nhớ rõ lúc nào đắc tội quá vị thần y này.
Mộ Dung Phục cười khổ nói.
– Thúc thúc bây giờ tính thế nào đây.
Hồ phu nhân nhìn Tống Thanh Thư hỏi, nàng không tin Tống Thanh Thư sẽ không nắm giữ ân nhân ngày xưa để đi cứu người, vì vậy hỏi đến đồng thời nhân cơ hội này hóa giải mụn nhọt trong lòng Mộ Dung Phục.
Tống Thanh Thư trầm giọng nói:
– Đệ dự tính để Mộ Dung công tử phối hợp diễn một tuồng kịch, để biết Bình Nhất Chỉ kia muốn giở trò quỷ gì.
Tiếp theo đem toàn bộ kế hoạch từng cái nói tới.
– Kế này cũng khá hay, tại hạ cũng rất muốn biết Sát Nhân Danh Y có ân oán gì với Mộ Dung thế gia…
Mộ Dung Phục gật đầu, ba người cùng một chỗ hoàn thiện toàn bộ từng chi tiết nhỏ kế hoạch.
Lúc ba người rời khỏi căn miếu đổ nát, nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh bị điểm huyệt ở bên ngoài, Hồ phu nhân cùng Mộ Dung Phục cùng kinh ngạc.
– Thúc thúc, vị cô nương này là…
Hồ phu nhân thấy Nhậm Doanh Doanh dung mạo ưu mỹ, bởi vì bị người chế trụ, lại tăng thêm nét điềm đạm đáng yêu, trong lúc nhất thời tâm trí phức tạp…
Mộ Dung Phục nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh, cũng kinh ngạc với sắc đẹp của nàng, không thua kém với biểu muội mình chút nào, có điều do hắn một lòng phục quốc, đối với nữ sắc cũng không quan tâm đến nhiều, ngay cả thiên tư quốc sắc, Vương Ngữ Yên với một trái tim hoàn toàn đặt ở trên người hắn, nhiều năm qua hắn cũng chưa từng chạm qua.
Nhậm Doanh Doanh cũng khiếp sợ Hồ phu nhân với khí chất sắc đẹp không tỳ vết, nghe được nàng gọi Tống Thanh Thư là “Thúc thúc”, trong lòng mê mang, dựa theo Tống Thanh Thư là nhi tử duy nhất của Tống Viễn Kiều phái Võ Đang, chưa từng nghe nhắc tới hắn có một đại ca nào cả.
Tống Thanh Thư mỉm cười.
– Nàng là con tin của đệ…
Nhậm Doanh Doanh mắt hạnh trợn tròn, căm tức nhìn hắn.