Phần 130
Thấy Mộ Dung Phục mím chặt môi, thanh bảo kiếm hoa lên sáng lấp lóa trong miếu, Tống Thanh Thư âm thầm khen ngợi, nhưng hắn từ trên Tư Quá Nhai đã gột rửa Ngũ Nhạc thần kiếm cùng với Phong Thanh Dương, hơn nữa đối với Độc Cô Cầu Bại kiếm ý thông hiểu, kiếm pháp của Tống Thanh Thư cảnh giới có thể nói đã hiện là có một không hai.
Tống Thanh Thư nhìn thoáng qua thấy một sơ hở, song chỉ liền phóng ra kẹp lấy mũi kiếm Mộ Dung Phục, bảo kiếm cũng không còn cách nào di chuyển mảy may. Mộ Dung Phục nếu sử dụng những binh khí khác, Tống Thanh Thư không hẳn ứng phó thoải mái như vậy, đáng tiếc là hắn lại dùng kiếm, Liễu Như kiếm pháp Mộ Dung thế gia tuy rằng tinh diệu, đáng tiếc trong mắt Tống Thanh Thư bây giờ thì là sơ hở vô số chỗ.
– Cất kiếm.
Tống Thanh Thư trầm giọng quát lên, Mộ Dung Phục chỉ cảm thấy trên thân kiếm một nguồn sức mạnh hùng hậu đẩy tới, cũng không cầm nổi bảo kiếm, vội vã buông tay lui nhanh.
Bảo kiếm bị Tống Thanh Thư kẹp ở trong tay ngân vang lên lanh lảnh, Tống Thanh Thư tiện tay vẫy một cái, liền đem cây bảo kiếm cắm vào trên cây cột của cái miếu.
– Mộ Dung công tử, ta muốn nhìn xem Đấu Chuyển Tinh Di của các hạ, chứ không phải là Liễu Như kiếm pháp này.
Mộ Dung Phục thấy hắn ung dung cướp bảo kiếm trong tay của mình, trong lòng vô cùng thất vọng, đau thương nói:
– Đã như vậy, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.
Nhìn Mộ Dung Phục bày ra một chiêu thức cổ quái, Tống Thanh Thư trong lòng hưng phấn, rốt cục cũng tận mắt nhìn thấy truyền thuyết Đấu Chuyển Tinh Di, đột nhiên nghe được từ sau lưng có một tiếng xé gió truyền đến, hắn liền nhướng mày, thân hình di chuyển bay qua một trượng có hơn, quay đầu nhìn lại, từ nơi vừa đứng, chỗ gạch xanh, đã bị cây trường tiên đánh trúng nát tan.
Tống Thanh Thư biến sắc mặt, nhìn tới, chỉ thấy một mỹ nhân tay cầm trường tiên, đôi mắt đẹp long lanh giống như là minh châu bảo thạch, trong suốt như có thể nhìn thấy đáy, trong trẻo nhưng lạnh lùng, hoàn toàn có thể cảm nhận được trong đó lãnh ý, nàng phủ ngoài tấm choàng màu trắng, bên trong xiêm y màu tím nhạt, làm cho cả người nàng thoạt nhìn không giống như là biểu hiện bề ngoài băng giá, khiến cho người ta dù nhìn cả trăm lần cũng không cảm thấy chán ghét.
…
– Hồ phu nhân?
Sau khi thấy rõ hình dạng nữ nhân, Tống Thanh Thư vô cùng vui vẻ, lúc trước khi hắn kinh mạch đứt đoạn, lưu lạc giang hồ, sống nay lo mai, may mắn gặp được hồ phu nhân một đường chăm sóc, không chỉ giúp mình tránh thoát nguy hiểm trong chốn giang hồ, cuối cùng thành công học được Thần Chiếu Kinh trùng tục kinh mạch, không thể thiếu đến công sức của nàng.
Thái độ Tống Thanh Thư đối với Hồ phu nhân rất là phức tạp, một mặt tính ra nàng là thê tử chí nghĩa huynh của mình, mặt khác lúc trước trong lúc tuyệt vọng đột nhiên xuất hiện một tỷ tỷ như một tiên nữ ôn nhu giúp đỡ, cái cảm giác mang ơn ghi lòng tạc dạ này, hắn cả đời đều không quên được.
– Mộ Dung công tử ngươi không sao chứ?
Tống Thanh Thư đang đeo mặt nạ, Hồ phu nhân không có nhận ra, lo âu nhìn Mộ Dung Phục.
– Tại hạ không có chuyện gì, Hồ phu nhân cẩn thận, người bịt mặt này võ công không thể tưởng nổi, không thể bất cẩn.
Mộ Dung Phục nhìn thấy Hồ phu nhân, vội vã nhắc nhở.
– Các hạ đến tột cùng là người phương nào, vì sao lại làm cái việc lén lén lút lút như vậy?
Hồ phu nhân gật đầu ra hiệu đã biết, chợt cảnh giác nhìn Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư thấy tình cảnh lúc này có chút lúng túng, nếu cởi mặt nạ xuống nhìn nhận quen biết nhau, thì Mộ Dung Phục sẽ nghĩ như thế nào? Vừa rồi chính mình biểu hiện ra dáng vẻ muốn lấy tính mạng Mộ Dung Phục.
Còn chưa kịp phản ứng, Mộ Dung Phục đã công tới, tuy rằng bảo kiếm đã mất, nhưng Cô Tô Mộ Dung một quyền một cước vẫn có phong cách quý phái.
Phối hợp với Mộ Dung Phục, hồ phu nhân cũng vung lên trường tiên, hướng về trên người Tống Thanh Thư đánh tới.
Tống Thanh Thư tuy rằng lúc này có vô số nghi vấn, Hồ phu nhân vì sao cùng Mộ Dung Phục đi cùng với nhau, lại còn Bình Nhất Chỉ vì sao phải giết Mộ Dung Phục… đồng thời với tình cảnh này, buộc hắn phải cân nhắc, đành phải tùy theo ứng đối.
– Hàng Long Thập Bát Chưởng?
Cũng không lâu lắm, Mộ Dung Phục liền nhận ra chiêu thức của Tống Thanh Thư.
– Các hạ cùng Quách Tĩnh thành Tương Dương có quan hệ gì?
Trong thiên hạ Hàng Long Thập Bát Chưởng làm cho kinh đảm giang hồ chỉ có ba người, Kiều Phong thì Mộ Dung Phục quá biết rõ, trước mắt người này không phải là Kiều Phong. Hồng Thất Công đã già lọm khọm, cũng không phù hợp, còn lại chỉ có Quách Tĩnh, có điều Quách Tĩnh thì đang trấn thủ thành Tương Dương, hơn nữa với danh tiếng của Quách Tĩnh, cũng không có làm được cái loại ẩn giấu hành tung như thế này, thế thì chỉ có thể hắn là đệ tử của Quách Tĩnh.
– Hàng Long Thập Bát Chưởng cũng không có gì lạ.
Tống Thanh Thư cười nhạt.
– Như vậy xin mời Mộ Dung công tử thử xem đây là võ công gì.
Vừa dứt lời, Tống Thanh Thư liền thay đổi không dùng chiêu thức cương mãnh của Hàng Long Thập Bát Chưởng, mà chỉ dùng dùng quyền cước đánh tới.
Mộ Dung Phục rõ ràng nhận ra từng chiêu mỗi một thức, cũng có phương pháp phá giải, nhưng khi song chưởng đánh tới đều chậm hơn, bị đối phương cướp trước một bước đánh tới trên người mình.
– Thái Tổ Trường Quyền?
Mộ Dung Phục giật mình sợ hãi.
– Không sai, tại hạ nghe nói Kiều Phong ngày xưa tại Tụ Hiền trang dùng Thái Tổ Trường Quyền đã bại quần hùng thiên hạ, trong lòng rất là khâm phục, bởi vậy cả gan thử một lần, mong rằng Mộ Dung công tử bỏ qua cho.
Tống Thanh Thư đáp.
Mộ Dung Phục khuôn mặt tuấn lãng tái xanh lên, hắn đường đường Nam Mộ Dung lại bị Thái Tổ Trường Quyền một võ công bình thường đánh mà không còn sức đánh trả, chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải là thiên hạ cười đến rụng răng.
– Mộ Dung công tử, ngưng thần tĩnh khí, hắn đang cố ý nhiễu loạn thần trí của ngươi.
Hồ phu nhân vội nhắc nhở.
Mộ Dung Phục lúc này mới tỉnh lại, nhưng đã chậm, Tống Thanh Thư sấn tới trong giây khắc hắn tâm trí đại loạn, lập tức điểm trúng huyệt đạo của hắn.
Tống Thanh Thư thầm nghĩ may mắn, hắn muốn khống chế Mộ Dung Phục không khó, nhưng trong thời gian ngắn thì tuyệt đối không thể. Nghĩ đến Triệu Mẫn còn ở trong tay Bình Nhất Chỉ sinh tử chưa biết, hắn không có nhiều thời gian cùng Mộ Dung Phục chậm rãi so chiêu, đành phải tận dụng tâm trí không vững vàng của Mộ Dung Phục mau chóng hạn chế đối phương.
Trường tiên phá không mà đến, Tống Thanh Thư vội vã tránh qua một bên, đôi mi thanh tú Hồ phu nhân cau lại, trường tiên giống như ngân xà xuất quỷ nhập thần liên tiếp công tới, Tống Thanh Thư trong lúc vội vàng cũng bị luống cuống tay chân.
“Hồ phu nhân đã luyện được Bạch Mãng Tiên Pháp thuần thục như vậy, có thể là còn trên cả Chu Chỉ Nhược a.”
Tống Thanh Thư một bên né tránh, một bên suy nghĩ.
Nguyên nhân Hồ phu nhân thân là truyền nhân của phái Cổ Mộ, am hiểu nhất vốn là các loại vũ khí mềm mại dài nhỏ như thế này, ngày đó lại được Tống Thanh Thư truyền thụ Bạch Mãng Tiên Pháp, cho nên tiến bộ tăng nhanh như gió.
Nếu chỉ dùng tiên pháp giao mà nói, ngay cả Tống Thanh Thư cũng không phải là đối thủ của nàng. Thành ra một môn võ công còn phải tình đến vấn đề độ khớp, tỷ như Hàng Long Thập Bát Chưởng là tối phù hợp cho võ công của Tiêu Phong, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo là tối phù hợp võ công Chu Chỉ Nhược, cùng Bạch Mãng Tiên Pháp chính là thích hợp nhất cho Hồ phu nhân.
Dù sao Tống Thanh Thư đối với Bạch Mãng Tiên Pháp rất quen thuộc, nên mỗi lần đều xảo diệu hóa giải thế tiến công ác liệt của đối phương, dựa vào công lực thâm hậu, dẫn dụ Hồ phu nhân dần dần ra phía ngoài căn miếu đổ nát.
Hồ phu nhân thấy sự công kích của mình lại bị hắn hóa giải từng chiêu, trong đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ kinh dị, đến lúc thấy một chưởng Tống Thanh Thư đánh tới, nàng thay đổi đầu pháp không hề chống lại, cứ như vậy đứng yên, lẳng lặng nhìn hắn.
Tống Thanh Thư cả kinh, liền vội đem chưởng lực tạt qua một bên, đánh tới trên một bên trên tảng đá, làm cho bụi bặm tung bay…
Hồ phu nhân trở nên kích động, run giọng hỏi:
– Là thúc thúc sao?
Tống Thanh Thư đem mặt nạ gỡ ra, cười khổ nói:
– Đệ dù có mang theo mặt nạ cũng không gạt được tẩu tẩu.
– Đúng là ngươi…
Thấy rõ Tống tướng mạo Thanh Thư, Hồ phu nhân kinh hỉ.
– Ta không phải là đang nằm mơ sao?
– Tẩu tẩu không nhìn lầm, đúng là tiểu đệ đây…
Tống Thanh Thư đi lên phía trước, chằm chằm nhìn nàng.
Hồ phu nhân run rẩy đưa tay ra sờ trên gương mặt hắn:
– Trước đây không lâu nghe được Khang Hi chiêu cáo thiên hạ, ta còn tưởng rằng ngươi…
Trước đó Hồ phu nhân vẫn hạ truy tra tung tích Mộ Dung Cảnh Nhạc khắp thiên hạ, nên chưa biết Tống Thanh Thư gặp chuyện, mãi thời gian gần đây nghe được tin tức, đang định đến Yên Kinh thành tìm tòi hư thực, vừa vặn gặp phải Mộ Dung Phục, nghe hắn cũng đang đi tìm tung tích Mộ Dung Cảnh Nhạc, vì vậy hai người kết hợp mới cùng xuất hiện tại căn miếu này.
Tống Thanh Thư nắm chặt bàn tay của Hồ phu nhân, cảm thấy trên da thịt nàng lành lạnh, trong lòng lấy làm lạ kỳ: “Da thịt lạnh lẽo cực kỳ, chẳng lẽ đây là đặc thù do tu luyện võ công của phái Cổ Mộ…”
– Tẩu tẩu, đệ chưa chết, đó chỉ là do Khang Hi lừa dối thiên hạ, việc này kể ra rất dài dòng, chờ sau này đệ chậm rãi giải thích cho tẩu tẩu nghe.
Tuy rằng việc thế thân Khang Hy sự tình can hệ trọng đại, nhưng Tống Thanh Thư cũng không ngại nói cho Hồ phu nhân biết, ở trong lòng hắn, Hồ phu nhân là một nữ nhân rất đặc biệt tồn tại trong lòng hắn, hai người tương phùng với với nhau lúc hắn đang lâm vào hiểm cảnh, cùng chung hoạn nạn, Tống Thanh Thư luôn tin rằng cho dù khắp trong thiên hạ đều đối địch với mình, duy nhất chỉ có Hồ phu nhân sẽ không bao giờ làm thương tổn hắn.
Sở dĩ hiện tại hắn chưa nói cho nàng biết, bởi vì thời gian bây giờ đang khẩn cấp, không thể giải thích rõ ràng, đành để vượt qua được lúc khó khăn này, về sau sẽ chậm rãi kể tỉ mỉ.