Phần 127
Mãi đến khi đến trên đường cái, Triệu Mẫn vẫn còn có chút ngượng ngùng, nói rằng:
– Nghe nói Bình Nhất Chỉ muốn chữa thương, phải giúp lão giết một người thì mới đồng ý trị liệu?
– Tên tuổi Sát Nhân Danh Y không phải là nói ra cho có…
Tống Thanh Thư gật gù.
– Vậy… Triệu Mẫn chần chờ một hồi.
– Nếu như lão bảo ngươi đi giết một người chí thân, ngươi tính sao?
Tống Thanh Thư nghiêng đầu lại, quan sát nàng.
– Ngươi nhìn ta làm gì?
Triệu Mẫn bị hắn nhìn thì khó chịu, né tránh nói.
– Tại hạ đang suy nghĩ quận chúa thông minh như thế, vì sao lại hỏi ra vấn đề ngốc nghếch như vậy.
Tống Thanh Thư cười nói.
– Hả…
Triệu Mẫn há hốc mồm.
Tống Thanh Thư Từ Tốn Nói:
– Bình Nhất Chỉ cứu quận chúa, chứ không phải cứu tại hạ. Muốn đi giết người, đương nhiên là quận chúa sẽ tự đi giết, lại nói, trong Nhữ Dương Vương Phủ vô số cao thủ, cũng đâu cần đến quận chúa làm ô uế tay của mình.
– Cứu một người nhất định phải giết một người, Bình Nhất Chỉ tại sao lại định ra một quy định kỳ quái như thế chứ?
Triệu Mẫn cau mày, trong đầu lóe lên, nàng cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng lại chưa nghĩ ra được.
– Tục truyền nói, Bình Nhất Chỉ cho rằng chuyện sống chết trên đời Diêm La Vương đương nhiên nắm chắc. Nếu như lão y chữa trị cho nhiều người thoát chết, khó tránh khỏi số người chết quá ít, thì sẽ đắc tội với Diêm La Vương. Ngày sau khi lão chết, lúc đó Diêm La Vương nhất định phải làm khó dễ lão, chỉ sợ tháng ngày ở cõi âm sống rất khổ. Cho nên mới phải dùng cách cứu một người, giết một người, để duy trì cân bằng âm dương.
Triệu Mẫn thấy buồn cười:
– Vậy là vị Bình Nhất Chỉ này cũng đúng là kỳ nhân.
Hai người một đường hỏi thăm nơi trú ngụ của Bình Nhất Chỉ, tuy rằng đại đa số người không biết, nhưng tiếng tăm của Sát Nhân Danh Y nổi tiếng trong chốn giang hồ, nên có mấy người trong giang hồ rõ ràng, dựa theo bọn họ chỉ dẫn, hai người dần dần rời khỏi Khai Phong thành.
– Sớm biết Bình Nhất Chỉ không ở trong thành, tối hôm qua vào thành làm gì…
Tống Thanh Thư phiền muộn thở dài.
– Hừ… Đường phu nhân xinh đẹp mặt ngoài nói cười, nhưng bên trong lén lút xấu xa cực kỳ. Biết rõ ràng chúng ta đang tìm Bình Nhất Chỉ, nhưng vẫn gạt chúng ta vào thành.
Triệu Mẫn bất bình.
– Chuyện đó cũng cũng chưa chắc, Đường phu nhân trước giờ sống trong nhung lụa rồi, làm sao biết được hành tung loại người trong giang hồ như Bình Nhất Chỉ, nên cho rằng danh y đang ở trong thành cũng không sai, nàng có lòng tốt đưa chúng ta vào thành, ở sau lưng nói xấu nàng như vậy thì không hay lắm.
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
– Hừ… nàng chẳng qua là thích ngươi, chỉ là mượn cơ hội đem ngươi mang về trong phủ mà thôi.
Triệu Mẫn vốn là không thích Đường phu nhân, nên trong ấn tượng đại xấu.
Rất nhanh nàng lại cười lên:
– Nhưng Đường phu nhân không ngờ tới ngươi đối mặt với nàng dụ dỗ lại thờ ơ không động lòng…
– Này… này… ban đầu thì Đường phu nhân đối với quận chúa cảm thấy hứng thú khi chưa biết quận cháu cải nam trang mà…
Tống Thanh Thư nói.
– Nếu không có bị Nhật Nguyệt thần giáo cùng Hồng Áo Quân xuất hiện, nàng vẫn còn không biết quận chúa là nữ nhân. Khà khà, có điều nàng cũng được thỏa mãn là được quận chúa đền bù trong đêm như là mong muốn.
Mẫn cả giận nói:
– Còn không phải do ngươi làm hại.
Hai người một đường cãi nhau, từ một đường nhỏ chuyển vào một khe núi, đi qua mười mấy cây đại thụ, đến một dòng suối nhỏ, bên bờ có mấy gian nhà ngói, Triệu Mẫn vui vẻ:
– Rốt cục cũng đã đến.
Tống Thanh Thư tay ngăn ở trước mặt nàng, vẻ mặt trầm trọng nhìn vào mấy gian nhà ngói:
– Không biết các anh hùng phương nào, lại ở chỗ này chờ Tống mỗ.
– Tống tiên sinh quả nhiên nội lực thâm hậu, từ xa như vậy cũng biết chúng ta mai phục tại trong gian nhà.
Từ xa truyền tới một giọng nói lanh lảnh, một đám người hắc y nhân rất nhanh nối đuôi nhau ra, đem hai người bao quanh vây vào giữa.
Chú ý tới đám hắc y nhân trên y phục trên thêu Nhật Nguyệt, còn có hình ống trúc, Tống Thanh Thư nói:
– Thánh Cô đối với tại hạ cứ nhớ mãi không quên, lại điều động binh lực chờ tại hạ ở chỗ này.
– Ha… một ngày không gặp, miệng ngươi vẫn xú uế như thế.
Mắng xong Nhậm Doanh Doanh chắp hai tay sau lưng, từ từ từ trong nhà đi ra, một thân thanh y theo gió lay động, đường cong thân thể dường như bị gió thổi phô bày ra trọn vẹn…
– Xú uế? Thật vậy sao?
Câu trước nói với Nhậm Doanh Doanh, câu sau lại nghiêng đầu hà hơi trên mặt Triệu Mẫn.
– Đúng là buồn nôn.
Triệu Mẫn ghét bỏ nói.
Tống Thanh nhìn Nhậm Doanh Doanh cười nói:
– Thánh Cô sao biết tại hạ miệng xú uế, chẳng lẽ đã từng ngửi qua?
– Lớn mật, dám nói chuyện đối với Thánh Cô như vậy!
Thấy hắn nói lời khinh bạc, giáo chúng Nhật Nguyệt nổi giận nói.
Nhậm Doanh Doanh mặt trầm như nước:
– Ngày hôm nay ta không phải là đến cùng ngươi múa mép khua môi, lần trước có Hồng Nương Tử che chở cho ngươi, để ta xem ngươi ngày hôm nay trốn đi đâu.
Sau khi đêm qua bất đắc dĩ rút đi, Nhậm Doanh Doanh cứ nhớ lại cảnh tượng trên Hắc Mộc Nhai, càng nghĩ càng giận, nên quyết định sử dụng đòn hồi mã thương giết Tống Thanh Thư. Nàng biết Triệu Mẫn bị trọng thương tại người, liền suy đoán Tống Thanh Thư chuyến này đến đây thì chỉ tìm đến Bình Nhất Chỉ để chữa trị, nên đã mai phục tại nơi này, quả nhiên đem hắn vây chặt.
Tống Thanh Thư cười nhạt:
– Tại hạ vì sao phải trốn? Cho dù là Nhậm giáo chủ đích thân tới đây, tại hạ cũng không để vào trong mắt, chỉ bằng những tên tép riêu này mà muốn giữ tại hạ lại?
Nhật Nguyệt thần giáo có nhiều cao thủ nổi danh trên giang hồ, trong số tại đây là một nhóm tinh nhuệ do Nhậm Ngã Hành âm thầm tuyển chọn, dù chưa mạnh hơn các trưởng lão của Nhật Nguyệt thần giáo, nhưng võ công cũng không kém nhiều lắm, nghe qua lời của Tống Thanh Thư, dồn dập giận dữ.
Nhậm Doanh Doanh giơ tay ngăn lại đám thủ hạ đang tức giận, ôn nhu nói:
– Tống công tử võ công đương nhiên là không sợ ai, chỉ có điều một người võ công cho dù cao đến đâu, nhưng cũng là người phàm trần, trong tay bọn ta có ống trúc tất cả bên trong đều là độc dược kịch độc, chỉ cần trên da thịt nhiễm một ít, thì đã bị độc phát thân vong, Tống công tử có thể thử xem.
– Thật sự có loại độc lợi hại như vậy sao?
Tống Thanh Thư nhún vai, không tin.
– Đến lúc này mà ngươi còn đùa giỡn.
Triệu Mẫn thấp giọng nói, nàng có thể hiểu được, tối hôm qua đã từng gặp qua sự lợi hại của độc dược Nhật Nguyệt thần giáo, vừa rồi đã phát hiện trước đám người kia, Tống Thanh Thư tại sao không nhân cơ hội né tránh, lại để cho bọn chúng đem hai người bao quanh vây nhốt, rơi vào tuyệt cảnh như thế này.
Nhậm Doanh Doanh thấy hắn cũng không dị động, nên không vội hạ lệnh, cười nói:
– Các ngươi nếu tìm đến Bình đại phu để chữa thương, mà loại độc này cũng chính là do Bình đại phu chế tạo, dù cho là thiên hạ còn lại ba vị thần y, e rằng cũng giải không được…
– Tại hạ đã quên, Bình Nhất Chỉ là người của Nhật Nguyệt thần giáo.
Tống Thanh Thư thở dài, nhìn thấy bên cạnh Nhậm Doanh có một lão già mập, liền hỏi.
– Vị này chẳng lẽ chính là nhân xưng ‘Sát Nhân Danh Y’ Bình đại phu?
Thấy rõ tướng mạo Tống Thanh Thư, lão già mập trong mắt lóe ra vẻ khác lạ, có điều rất nhanh che giấu, hê hê cười nói:
– Không sai, chính là lão phu.
– Theo tại hạ biết, Bình đại phu ngày xưa là tâm phúc của Đông Phương Bất Bại, bây giờ phụ tử Nhậm Ngã Hành phạm thượng làm loạn, Bình đại phu nhanh như vậy liền thay đổi?
Nhớ lại Đông Phương Mộ Tuyết đã từng nói cùng mình, lúc trước chính là lợi dụng Bình Nhất Chỉ để lừa gạt Đông Phương Bất Bại, làm cho rằng thực hành mổ đổi não, từ đó Đông Phương Mộ Tuyết mới có thể nhân cơ hội trở thành Đông Phương Bất Bại chân chính.
– Chính là chim khôn chọn cành mà đậu, Đông Phương Bất Bại từ lâu đã rơi vào vực sâu vạn trượng, huống chi vị trí giáo chủ vốn là thuộc về Nhậm giáo chủ.
Nghĩ đến ngày xưa Đông Phương Mộ Tuyết qua cầu rút ván, sau đó vẫn không đem Quỳ Hoa Bảo Điển truyền cho mình, Bình Nhất Chỉ hận đến nghiến răng.
– Đông Phương Bất Bại rơi vào vực sâu vạn trượng?
Tống Thanh Thư nhìn Nhậm Doanh Doanh cười tủm tỉm.
– Nhâm giáo chủ cùng Thánh Cô nói như vậy cùng với giáo chúng của mình?
Không chờ đối phương trả lời, Tống Thanh Thư quay qua Bình Nhất Chỉ nói:
– Vậy bọn họ có nói cho Bình đại phu biết, ngày đó cũng có tại hạ cùng với Đông Phương Bất Bại rớt xuống vách núi, bây giờ không phải tại hạ đang yên lành đứng ở chỗ này sao.
Nghe được hắn nói, Bình Nhất Chỉ sắc mặt âm tình bất định, giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo cũng nhìn nhau, dư uy Đông Phương Bất Bại vẫn còn, bọn chúng cho rằng Đông Phương Bất Bại đã chết nên mới đối với Nhậm Ngã Hành tận tâm tận lực.
Nhậm Doanh Doanh sắc mặt tái xanh, một giáo không thể có hai chủ, vì mau chóng lấy lòng người, Nhậm Ngã Hành bên ngoài tuyên bố Đông Phương Bất Bại đã chết, nào ngờ vào lúc này lại bị Tống Thanh Thư bóc trần.
Tống Thanh Thư chính là chờ cơ hội này, thấy sự chú ý mọi người không còn tập trung trên người mình, nhanh chóng hướng về phía Nhậm Doanh Doanh phóng tới, đến lúc mọi người phản ứng, thì Tống Thanh Thư đã quay trở lại chỗ cũ, còn Nhậm Doanh Doanh bị bàn tay hắn chụp lấy ở cổ, che ở trước người.
– Đông Phương Bất Bại còn sống ư?
Bình Nhất Chỉ tự lẩm bẩm, thân pháp Tống Thanh Thư nhanh như quỷ mị khiến lão nhớ tới ngày xưa thân pháp của Đông Phương Bất Bại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
– Các ngươi cứ việc xạ độc trấp được rồi, nếu làm tổn thương đến vị Thánh Cô hoa nhường nguyệt thẹn này, e rằng Nhậm giáo chủ cũng sẽ không bỏ qua tính mạng của các ngươi.
Tống Thanh Thư vẫn ung dung ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt hắn chiếu tới chỗ, giáo chúng Nhật Nguyệt không tự chủ hạ ống trúc độc dược xuống.
– Các ngươi cứ việc xạ độc, không cần lo đến cho ta.
Nhậm Doanh Doanh vừa tức vừa vội, nhất thời bất cẩn, để cho tư thế công thủ bị nghịch chuyển, từ thợ săn biến thành con mồi, lại nghĩ đến trên đỉnh Hắc Mộc Nhai trong thùng nước tắm bị Tống Thanh Thư sờ soạng nơi tư mật nhất của mình, bây giờ lại rơi vào trong tay hắn, bị phẫn uất, Nhậm Doanh Doanh quyết tâm ra mệnh lệnh cho thủ hạ phóng độc, cùng Tống Thanh Thư đồng quy vu tận.
Nhật Nguyệt giáo chúng làm sao dám ra ra khi Thánh Cô đang nằm trong tay đối phương, đã không có công lao, trái lại gây tai họa đầy trời, bởi vậy bọn chúng tuy rằng nghe được mệnh lệnh Nhậm Doanh Doanh, nhưng không hẹn mà cùng lựa chọn cùng nhau không hành động.
– Đây là lần thứ mấy cô nương rơi xuống trong tay tại hạ?
Thấy thân thể Nhậm Doanh Doanh vặn vẹo, Tống Thanh Thư ở bên tai nàng hỏi.
– Phiì…
Đáp lại hắn là một ngụm nước bọt của Nhậm Doanh Doanh.
Tống Thanh Thư né người sang một bên, tình cờ lại phun trúng trên mặt Triệu Mẫn, Triệu Mẫn mày liễu dựng đứng, giơ tay liền muốn trả lại cho nàng một bạt tai.
– Này… ngay ở trước mặt thủ hạ của Thánh cô, hãy để cho nàng một chút mặt mũi mà.
Tống Thanh Thư vội chặn lại tay của Triệu Mẫn.
– Hừ.
Triệu Mẫn tức giận đưa tay thu về.
– Nói cho cùng, cũng lại là do ngươi…
– Ban ngày ban mặt, liếc mắt đưa tình, cũng không biết xấu hổ.
Nhậm Doanh Doanh gắt nói.
– Ngươi nói nhăng gì đó!
Triệu Mẫn trợn mắt nhìn.
Tống Thanh Thư liền vội vàng đem hai nàng tách ra, quay về Nhậm Doanh Doanh cười nói.
– Tại hạ đối với cô nương cũng không tệ lắm phải không, cô nương đã nhiều lần rơi vào trong tay tại hạ, tại hạ cũng không có làm cho cô nương sứt mẻ một phân nào, bây giờ còn phải che chở cho cô nương, trái lại mỗi lần vừa cô nương vừa thấy tại hạ liền gọi đánh gọi giết.
– Hừm… chẳng biết xấu hổ.
Nghĩ đến mỗi lần rơi vào trong tay hắn, lần nào cũng bị hắn sờ soạng khinh bạc một phen, Nhậm Doanh Doanh cắn răng sắp nát.
– Tống công tử, chúng ta làm một giao dịch được không?
Bình Nhất Chỉ ho nhẹ một tiếng, đánh gãy giữa hai người.
– Vậy còn phải xem cái giao dịch này như thế nào…
Tống Thanh Thư ngẩng đầu lên, cười nói.
– Vị cô nương đi với Tống công tử bước chân phù phiếm, hô hấp đứt đoạn, diện mạo không hồng hào, có thể đang bị trọng thương, chuyến đi này có phải là để cầu y?
Bình Nhất Chỉ định liệu trước.
– Bình đại phu đúng là có nhãn lực, cũng được, chỉ cần Bình đại phu chữa khỏi bằng hữu của tại hạ, thì tại hạ sẽ thả Thánh Cô các người ra…
Tống Thanh Thư cảm thấy giao dịch này phi thường công bằng.
Nào ngờ Bình Nhất Chỉ lại lắc lắc đầu:
– Không được.
– Bình đại phu có ý gì?
Tống Thanh Thư cả kinh.
– Ngươi hẳn phải biết quy củ của lão phu, cứu một người, giết một người, lão phu có thể trị thương cho bằng hữu ngươi, nhưng trước tiên cần phải giúp lão phu giết một người.
Bình Nhất Chỉ từ tốn nói.
– Cái gì?
Tống Thanh Thư cười lạnh nói.
– Bình đại phu thật là to gan, ngay cả tính mạng Thánh Cô cũng mặc kệ sao?
– Thánh Cô là Thánh Cô, quy củ là quy củ.
Bình Nhất Chỉ khàn khàn nói.
– Nếu như lão phu dự liệu không sai, Thánh Cô là một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị như vậy, Tống công tử không nỡ ra tay thương tổn nàng đâu.
– Bình Nhất Chỉ, ngươi nói hươu nói vượn…
Nhậm Doanh Doanh sa sầm mặt lại, nàng một đời coi trọng nhất danh tiếng của mình, nghe được Bình nhất chỉ nói không khỏi giận dữ.