Phần 120
– Ngươi nói vậy vào lúc này thì ta tìm ai đây, không phải là ý định làm khó dễ sao?
Triệu Mẫn nức nở nói.
– Um…
Tống Thanh Thư tiếc nuối.
– Vậy thì không có cách nào khác nữa.
Vừa dứt lời, bàn tay hắn đã bắt đầu bóp nhẹ lấy bầu vú của nàng…
– Tống Thanh Thư… bên cạnh ngươi không có thiếu mỹ nhân, hà tất vì ham muốn nhất thời, lại cùng với Mông Cổ kết kết thành đại thù hận?
Triệu Mẫn dần dần bình tĩnh lại, không hề từ bỏ nỗ lực.
– Chỉ cần ngươi hôm nay buông tha ta, ta bảo đảm sẽ bỏ qua chuyện này, ngươi muốn yêu cầu gì, ta cũng có thể làm hết sức mình đáp ứng ngươi.
Thấy Tống Thanh Thư có ý hơi xiêu lòng, Triệu Mẫn tiếp tục nói:
– Ta không phủ nhận là ta xinh đẹp, nhưng so với khuôn mặt đẹp, thì cái thân phận quận chúa của ta lại càng có giá trị lợi dụng hơn, ngươi là một người thông minh, hà tất bỏ gốc lấy ngọn?
Tống Thanh Thư đem đầu đến trước ngực nàng, nhìn trước mắt hai bầu vú săn tròn dựng đứng thẳng cao lên ẩn hiện bên trong cái yếm đang phập phồng vô cùng hấp dẫn, cười nhạt:
– Nhưng ở trong mắt tại hạ, thân thể của quận chúa so với thân phận của quận chúa thì trọng yếu hơn nhiều lắm.
Hắn cũng không nói dối, bây giờ may mắn nhìn tận mắt chân thật thân thể của nàng trong khoảng cách rất gần, cái cảm giác ham muốn càng là mãnh liệt mấy phần.
– Nếu quận chúa chịu nói cho tại hạ biết đã cùng với Trương Vô Kỵ đến tột cùng đã phát sinh ra chuyện gì, nói không chắc thì tại hạ sẽ tha cho quận chúa một lần nha.
Tống Thanh Thư nở nụ cười dẫn dụ nàng nói ra.
Triệu Mẫn sắc mặt âm tình bất định, cuối cùng vẫn là mím môi, đem đầu nghiêng qua, lấy trầm mặc ứng đối với hắn.
– Vậy thì đành phải…
Tống Thanh Thư khà khà đưa thêm một tay lên trên ngực nàng.
– Tống Thanh Thư, ngươi nếu dám chạm đến thân thể ta, ngày sau ta nhất định đưa ngươi chém thành muôn mảnh, đem phái Võ Đang giết tuyệt đến chó gà không tha.
Vào lúc này, khi thấy hai bàn tay của hắn đang xoa xoa trên hai bầu vú của mình, Triệu Mẫn tuyệt vọng, rõ ràng hôm nay e rằng danh tiết khó bảo toàn.
– Chà chà…
Tống Thanh Thư chợt ngồi thẳng người lên, cau mày nhìn nàng.
– Kỳ thực tại hạ vốn không muốn làm thương tổn quận chúa, nếu như bây giờ thu tay về giải huyệt cho quận chúa, thì quận chúa có còn cho rằng tại hạ uy hiếp quận chúa không?
– Thật không?
Triệu Mẫn nghe rõ ràng lời của hắn, vui mừng khôn xiết.
– Phí lời, tại hạ không có bỉ ổi như vậy.
Tống Thanh Thư ngón tay phất một cái, huyệt đạo Triệu Mẫn đã mở ra.
Triệu Mẫn vừa mới thoát vây, cắn môi dưới vung tay lên liền tát Tống Thanh Thư một cái tát.
Tống Thanh Thư dễ dàng tránh qua, phiền muộn nói rằng:
– Quận chúa thật đúng là được voi đòi tiên a…
– Ai bảo ngươi bắt nạt ta…
Triệu Mẫn cong miệng nói, nàng vừa rồi thực sự là bị dọa sợ, trong đôi mắt vẫn còn ngấn lệ.
– Chỉ đùa một chút với quận chúa mà thôi.
Tống Thanh Thư cười cợt.
– Có đùa giỡn như thế sao!
Triệu Mẫn cả giận nói.
– Tại hạ cũng chỉ là hiếu kỳ về trí thông minh nổi danh của quận chúa, xem thử tình huống vừa rồi quận chúa sẽ phản ứng như thế nào mà thôi.
Tống Thanh Thư đắc ý nói.
– Hiện tại ngươi đã thỏa mãn?
Nghĩ đến vừa rồi hai bàn tay hắn xoa bóp trên hai bầu vú mình, tuy rằng để bên ngoài làn vải áo nhưng nàng có cảm giác như là hai đầu núm vú của mình nhận được nhiệt lượng từ lòng bàn tay hắn, tựa hồ hai đầu đỉnh phong hưởng ứng muốn săn cứng lại, làm chính nàng vô cùng chật vật, Triệu Mẫn vừa thẹn vừa giận.
– Trong lòng thú vị tà ác đã được thỏa mãn, đương nhiên là thỏa mãn.
Tống Thanh Thư không biết nghĩ đến cái gì, lại thở dài.
– Quận chúa may là đụng với tại hạ bây giờ, nếu như trước đây, dưới tình huống thuận tiện như thế này thì tại hạ rất là khó khống chế được.
Triệu Mẫn đỏ mặt, khoanh tay che chắn trước ngực của mình, nhìn hắn:
– Nếu như trước đây thì ngươi sẽ cưỡng gian ta?
– Đúng vậy…
Tống Thanh Thư ra vẻ tâm ý hối hận.
Triệu Mẫn tâm tư nhạy bén, rất nhanh dò hỏi:
– Sau đại hội Đồ Sư, ngươi đã cùng Chu Chỉ Nhược trở về Nga Mi, sau đó lại nghe nói một mình ngươi lưu lạc giang hồ, có phải bởi vì ngươi không khống chế được tâm tính, đối với Chu Chỉ Nhược đã làm ra chuyện?
Tống Thanh Thư giật mình, mình mới chỉ là hé lộ ra một chút, liền bị nàng đoán được tám, chín phần, nhưng mặt không biến sắc nói:
– Quận chúa đương nhiên là hy vọng tại hạ đối với Chu Chỉ Nhược làm chuyện đó, như vậy thì nàng sẽ không có cách nào đoạt được vị Vô Kỵ ca ca kia của quận chúa…
– Nói hươu nói vượn.
Bị hắn nói trúng tâm tư, Triệu Mẫn gò má đỏ lên, hừ một tiếng.
– Được rồi, không nói chuyện phiếm nữa, tại hạ có việc muốn đi ra ngoài một lúc.
Tống Thanh Thư đứng dậy.
– Ngươi muốn đi đâu vậy?
Triệu Mẫn ngẩn ra.
– Không có quan hệ gì với quận chúa.
Tống Thanh Thư đáp.
Triệu Mẫn đôi mắt chuyển động, hé miệng cười nói:
– Chỉ sợ là ngươi muốn đi tìm vị cô nương lúc trước đi cùng trong tửu điếm với ngươi…
– Quận chúa, có ai đã nói với quận chúa, một nữ nhân quá thông minh, sẽ rất khó gả đi ra ngoài chưa?
Tống Thanh Thư nói r.
– Hừ… muốn làm quận mã (chồng quận chúa) của Nhữ Dương Vương Phủ còn người rất nhiều, ai cần đến ngươi lo.
Triệu Mẫn lườm hắn.
– Chuyện lo như vậy thì giao cho Trương Vô Kỵ để hắn đau đầu đi.
Tống Thanh Thư cười nói.
– Tại hạ hiện đang đau đầu một chuyện…
– Chuyện gì?
Triệu Mẫn hỏi.
– Tại hạ đi rồi thì quận chúa chạy mất thì làm sao bây giờ?
Tống Thanh Thư lẳng lặng nhìn Triệu Mẫn.
Vừa rồi Triệu Mẫn đã tình đến việc đào tẩu, bị hắn đâm thủng, Triệu Mẫn miễn cưỡng nói:
– Làm sao lại chạy chứ, ta bị trọng thương trong người, nơi này lại là lãnh thổ Kim quốc, ta vừa đi ra khỏi nơi này, chắc chắn là sẽ cửu tử nhất sinh, ta không ngu xuẩn như vậy.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Quận chúa không nhất định cần phải tự đi ra ngoài, chỉ cần sau khi tại hạ đi rồi, lặng lẽ đem tin tức truyền đi, Kim Luân Pháp Vương, Huyền Minh Nhị lão bọn họ có thể tự tìm đến.
– Có người nào đã nói với ngươi, một nam nhân quá thông minh, cũng rất khó được nữ nhân yêu thích.
Triệu Mẫn hai tay ôm ở trước ngực, ngồi bực tức nói.
– Vậy mà tại hạ luôn luôn có thể hấp dẫn được vài ngốc cô nương.
Tống Thanh Thư cười nói.
– Thế thì ngươi muốn làm sao bây giờ?
Triệu Mẫn không ưa trên mặt hắn đắc ý sức, lườm hắn.
Tống Thanh Thư giương tay một cái, một tia chỉ phong lại bắn trúng bên hông Triệu Mẫn, nàng cũng khó mà tin nổi hắn làm như vậy, lần nữa thần thể mềm nhũn vô lực hướng về trên giường ngã xuống.
– Như vậy thì sẽ không có sơ hở nào, chờ tại hạ lúc quay trở lại sẽ giải huyệt cho quận chúa.
Tống Thanh Thư đỡ lấy bả vai của nàng, chậm rãi chỉnh lại để nàng nằm ngửa ngay ngắn lại…
– Ai nói là không có sơ hở.
Thấy Tống Thanh Thư xoay người muốn đi, Triệu Mẫn lo lắng nói.
– Ngươi điểm huyệt đạo của ta, vạn nhất… vạn nhất…
Trong lúc nhất thời cũng muốn không tìm được lý do tốt nào để nói.
– Vạn nhất cái gì?
Tống Thanh Thư bước chân dừng lại.
– Vạn nhất… vạn nhất có một kẻ xấu đến đây, ta lại bị ngươi điểm huyệt, không hề có chút sức chống đỡ, vậy làm sao bây giờ.
Trong chớp mắt, Triệu Mẫn cũng coi như là tìm được lý do lý do, có điều trong lòng nàng cũng biết rất rõ, lấy địa vị của Đường phu nhân, đang ở trong nhà nàng thì làm sao có khả năng nguy hiểm gì.
Vậy mà Tống Thanh Thư nghe nàng nói, vẻ mặt lại chần chừ. Thì ra Triệu Mẫn nhắc nhở Tống Thanh Thư, làm hắn nghĩ tới câu chuyện Tiểu Long Nữ bị Doãn Chí Bình làm ô nhục trinh tiết, vào lúc Dương Quá mới rời đi một lúc. Bây giờ mình cũng vừa đi, ít nhất cũng phải mất một buổi tối, vạn nhất thật sự có một tên giống như Doãn Chí Bình gì đó, thật đúng là bị sai lầm…