Phần 117
Trong phòng hai người nhìn nhau, thấy Tống Thanh Thư nhìn mình chằm chằm, Triệu Mẫn tức giận nói:
– Nhìn cái gì vậy, nàng tìm ngươi chứ không phải tìm ta.
– Đã muộn như vậy…
Tống Thanh Thư nhướng mày, cũng đoán không được ý đồ của Đường phu nhân đến đây làm gì…
– Đường phu nhân tự tiến cử giường chiếu nên đến đấy.
Triệu Mẫn phì cười.
– Một đại mỹ nhân nhi thiên kiều bá mị như vậy tự đến, ngươi đừng nói với ta là không động lòng nhé.
– Động lòng là một chuyện, có thể làm được cái gì hay không là một chuyện khác. Đường phu nhân này thân phận thần bí, tại hạ thực sự không rõ ràng mục đích của nàng đến tột cùng là cái gì.
Tống Thanh Thư nhẹ giọng hết sức nói.
– Ta cũng chẳng quản đến ngươi động lòng hay là dùng thân động, trong gian phòng của ngươi có chỗ nào để ta ẩn nấp một chút?
Triệu Mẫn quan sát chung quanh, đương nhiên là không muốn Đường phu nhân đi vào thì nhìn thấy mình đang ở đây.
– Quận chúa muốn trốn ở trong này?
Tống Thanh Thư sững sờ, đột nhiên không có ý tốt cười cợt, bên cạnh nàng thì thầm.
– Đừng nói là quận chúa có sở thích ham muốn nhìn trộm người ân ái…
Triệu Mẫn bị hắn trêu chọc khí tức có chút muốn nghẹn, hơi co lại thân thể, cả giận nói:
– Ta chỉ là không muốn bị nàng hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta.
– Vậy tại hạ không để cho Đường phu nhân đi vào là ổn rồi.
Vừa dứt lời, Tống Thanh Thư liền ngẩng đầu muốn nói với Đường phu nhân là mình chuẩn bị đi ngủ.
– Um…
Triệu Mẫn lo lắng liền che miệng hắn lại, thấp giọng nói.
– Ngươi không phải nói thân phận Đường phu nhân thần bí sao, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua?
Trên đôi môi của hắn, ngón tay lành lạnh của Triệu Mẫn dính sát vào hết sức thoải mái, Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn, đúng là không nỡ mở miệng.
Triệu Mẫn lúc này mới nhớ đến, tay nhỏ phảng phất bị điện giật rụt nhanh trở lại, biểu hiện không được tự nhiên.
– Thì ra quận chúa vẫn nhớ đến muốn tại hạ hy sinh thân mình dùng mỹ nam kế để lấy tin tức a.
Tống Thanh Thư mỉm cười nói.
Triệu Mẫn đỏ mặt:
– Hừm… nói gì mà khó nghe như vậy, mau bắt chuyện với nàng đi, nàng chờ nãy giờ xem chừng gần hết kiên nhẫn đấy.
– Nhưng trong phòng này không có chỗ nào ẩn trốn, ngoại trừ gầm giường, nếu như quận chúa không sợ hôi hám, thì tùy quận chúa…
Tống Thanh Thư bất đắc dĩ nhún vai.
Triệu Mẫn ngắm nhìn bốn phía, đúng như Tống Thanh Thư nói, khổ não nói:
– Còn chỗ nào khác nữa không?
– Lên trên giường đi, đem tấm mành buông xuống, Đường phu nhân sẽ không nhìn thấy.
Tống Thanh Thư chỉ cách đó không xa cái giường.
Triệu Mẫn cả giận nói:
– Ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta?
– Quận chúa thân thể đang trọng thương, làm gì mà có đủ sức chống lại khi tại hạ dằn vặt thân thể của quận chúa? Khẩu vị của tại hạ không nặng như vậy đâu, huống chi tại hạ cũng đang có thương tích trên người đây, tâm trí của quận chúa đúng là không có chút nào thuần khiết cả.
Tống Thanh Thư nói.
Triệu Mẫn nghẹn lời, nhìn một chút gầm giường, nhìn một chút trên giường, do dự không quyết định.
Tống Thanh Thư cười cợt, nhìn ngoài cửa cao giọng nói:
– Tại hạ đã lên giường chuẩn bị ngủ, không biết phu nhân đêm khuya đến thăm, có chuyện gì không vậy?
Nghe được hắn từ chối, Triệu Mẫn tàn nhẫn lườm hắn, trong mắt ra vẻ cảnh cáo.
Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
– Đường phu nhân đến muộn như vậy, quận chúa cho rằng nàng sẽ dễ dàng quay trở về sao?
Đúng như dự đoán, Đường phu nhân tiếp tục nói:
– Trước đó vì vội vàng nên dùng thiếp thân nội y băng vết thương cho công tử, do đó bây giờ ta cố ý mang đến băng vải sạch sẽ, thay đổi thuốc cho công tử.
Được lắm lý do quang minh chính đại, Triệu Mẫn khâm phục giơ ngón tay cái lên khâm phục, vội vã hướng về trên giường chạy tới, lúc Tống Thanh Thư mở cửa, thì nàng vừa vặn đem tấm mành buông xuống.
– Muộn như vậy còn làm phiền phu nhân tự mình đến đây, tại hạ thực sự áy náy trong lòng…
Tống Thanh Thư vừa nhìn thấy hình dáng Đường phu nhân đứng trước mắt liền ngẩn ngơ.
Đường phu nhân mới vừa tắm rửa xong không lâu, trên mặt còn có nhiệt khí bốc hơi đỏ bừng, một thân xiêm y bằng lụa mỏng bao bọc đường cong uyển chuyển thướt tha của thân thể nàng, ngực lớn eo nhỏ, cái mông đẫy đà cong lên càng thêm tràn trề hương vị thục phụ, Tống Thanh Thư đã nhìn quen mỹ nữ không thừa nhận cũng không được, Đường phu nhân quả thực là nữ nhân bên trong nữ nhân.
Tống Thanh Thư tặc lưỡi, bộ xiêm y của Đường phu nhân thực sự là quá mỏng, lúc ẩn lúc hiện có thể nhìn thấy cái yếm hằn nổi lên hai đầu núm vú cùng với cái tiểu nội khố ôm sát lấy cái gò mu cao cao.
– Không mời ta vào trong ngồi một chút sao?
Đường phu nhân hé miệng mỉm cười.
– Phu nhân… xin mời vào trong.
Tống Thanh Thư này mới phục hồi tinh thần lại, liền vội vàng đón Đường phu nhân vào.
– Làm phiền công tử đóng cửa lại.
Đường phu nhân vào nhà âm thầm nhìn quanh, lúc không thấy bóng người Triệu Mẫn, trong lòng nàng vừa ý, hững hờ nhắc nhở Tống Thanh Thư.
– Cái gì?
Tống Thanh Thư há hốc mồm, hắn cố ý mở cửa ra không đóng, chính là để biểu hiện mình quang minh chính đại, không có ý đồ bản thân không an phận, nào ngờ Đường phu nhân lại chủ động như vậy.
Nhìn thấy Tống Thanh Thư biểu hiện, Đường phu nhân đôi mi buông xuống, thấp giọng nói:
– Công tử có chỗ không biết, ngươi và ta tuy rằng trong lòng sáng như nhật nguyệt, nhưng phu quân của ta không có ở trong phủ, nếu nhỡ bị hạ nhân nhìn thấy chúng ta cùng chung trong một gian phòng, khó tránh khỏi có lời đồn đãi truyền đi, sợ rằng sau này phu quân của ta biết được, nên ta…
Nói rằng sau đó trong giọng nói của nàng mang theo nghẹn ngào.
Ẩn nấp ở trên giường Triệu Mẫn thầm mắng: “Đồ hồ ly tinh, khuya khoắt chạy tới câu dẫn nam nhân, còn nói cái gì sợ lời đồn đãi, chuyện nhảm quả thực buồn cười…”
Tống Thanh Thư vội khuyên lơn:
– Phu nhân đừng lo lắng, tại hạ sẽ đóng cửa lại liền…
Nhìn Tống Thanh Thư quay người đóng cửa, Đường phu nhân thở dài:
– Công tử trong lòng chắc sẽ cho rằng ta là một nữ nhân không biết liêm sỉ…
Tống Thanh Thư cười một tiếng:
– Phu nhân lo xa rồi, tại hạ và bằng hữu bị trọng thương trong người, có thể được phu nhân thu nhận giúp đỡ, tại hạ cảm kích còn không đủ, thì làm sao lại nghĩ về phu nhân như vậy chứ.
Đường phu nhân trên mặt u sầu:
– Chẳng qua là ta lại có sức quyến rũ, trong thường ngày hành vi cử chỉ cũng không quá câu nệ, cho nên có lời nói bóng nói gió truyền đi, ngay cả phu quân cũng bắt đầu hoài nghi ta đối với hắn bất nghĩa. Lần này nếu như không nhờ công tử có ân cứu mạng, thì ta cũng sẽ không để cho các người đến ở bên trong hậu viện đâu.
Nghe nàng ngôn từ khẩn thiết, Tống Thanh Thư trong lúc này cũng mơ hồ, chẳng lẽ mình đã hiểu lầm người nữ nhân này? Nàng nếu bên người cũng có mang theo thanh đao “Trinh Tiết Vệ” như vậy chắc không phải là loại nữ nhân phóng túng tao lãng rồi…
Nhưng mỗi lần nàng giơ tay nhấc chân quá khêu gợi hấp dẫn, thực sự rất khó khiến người ta không hiểu lầm a, nhất là bây giờ trời muộn như vậy, còn mặc lấy một bộ xiêm y mỏng như cánh ve sầu đến trong gian phòng của một người nam tử xa lạ, không phải câu dẫn thì là cái gì?
Tống Thanh Thư nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ đến trong nam nhân nào cũng thích cái đẹp, Đường phu nhân mặc xiêm y như vậy xuyên, cũng có thể đó là chỉ là ý thích của nàng, muốn mọi người nhìn ngắm mình đây…
– Tôn phu quanh năm chinh chiến ở bên ngoài, hai người ở riêng hai nơi, chuyện hiểu lầm cũng không thể tránh được. Thanh giả tự thanh, phu nhân không cần quá mức chú ý đến. Đến khi tôn phu trở lại bên người phu nhân ân ái hòa hợp, thì tất cả những chuyện ngộ nhận sẽ tự nhiên sẽ tan rã như băng tuyết.
Tống Thanh Thư nhân cơ hội đem câu chuyện chuyển tới trên người Sùng Nghĩa Quân Tiết Độ Sứ, xem có thể h thám thính ra được cái gì hay không.
– Bây giờ ngoài tiền tuyến chiến sự căng thẳng, hắn làm sao có thể dễ dàng trở về như thế.
Đường phu nhân hiển nhiên không muốn nhắc đến vấn đề này, dáng vẻ không cao hứng nói.
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, nghĩ thầm mình cần gì phải nói bóng gió như vậy, cứ trực tiếp hỏi Đường phu nhân thì có phải tốt hơn không? Bất luận người nào nhìn thấy Đường phu nhân biểu hiện ra thân phận quyền thế khác biệt với chức tước của phu nhân mình đều sẽ thấy kỳ lạ, huống chi lúc này Đường phu nhân đang có vẻ thân mật, mình làm bộ vô ý hỏi một chút cũng sẽ không khiến cho nàng cảnh giác.
– Phu nhân, có một việc tại hạ có chút không rõ, không biết có nên hỏi hay không?
Tống Thanh Thư từ tốn nói, lợi dụng cảm tình nữ nhân để lừa dối đối phương, hắn chung quy vẫn là làm không được, vì lẽ đó nên từ bỏ biện pháp dùng mỹ nam kế mà Triệu Mẫn thương lượng.
Nghe được Tống Thanh Thư, trên giường Triệu Mẫn trong lòng cả kinh, âm thầm oán giận Tống Thanh Thư quá mức mạo hiểm, vội vểnh tai lên nghe ngóng.
– Công tử đại ân đại đức, công tử có cái gì cứ hỏi, tri vô bất ngôn (không biết không nói) ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy).
Đường phu nhân đáp.
– Chuyện này… phu nhân nói quá lời rồi.
Tống Thanh Thư thấy có chút không tiện, có điều khó nén trong lòng hiếu kỳ.
– Tại hạ chỉ là thấy kỳ lạ là tại sao quân lính thủ thành vì sao đối với phu nhân cung kính như vậy, chẳng lẽ là bởi vì duyên cớ nhờ ảnh hưởng của tôn phu?
– Hắn?
Cho dù hết sức che giấu, nhưng Tống Thanh Thư vẫn nghe ra giọng nói của nàng bên trong rất là xem thường.
– Hắn nào có bản lĩnh như vậy…
– Vậy vì sao…
Tống Thanh Thư nghĩ thầm quả nhiên không ngoài dự liệu.
Đường phu nhân sắc mặt đột nhiên đỏ lên, trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói:
– Công tử có biết người có quyền thế nhất Kim quốc là ai không?
– Có quyền thế nhất chẳng lẽ không là Hoàng Đế sao?
Tống Thanh Thư đã từng là quan chức triều đình Mãn Thanh, nên biết Hoàng Đế Kim quốc bây giờ là Hi Tông Hoàn Nhan Đản.
– Công tử có chỗ không biết, khai quốc Kim quốc là thái tổ hoàng đế A Cốt Đả sau khi băng hà, thì truyền ngôi lại cho đệ đệ là Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi, rồi Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi băng hà thì ngôi vị hoàng đế rơi xuống trong tay tôn tử của mình, cũng chính là hoàng đế Hy Tông Hoàn Nhan Đản, nhưng bởi vì khi hoàng đế Hy Tông Hoàn Nhan Đản tuổi còn nhỏ, nên việc triều chính bị các vị khai quốc công thần nắm giữ.
Đường phu nhân giải thích.
– Ồ? Không biết là mấy vị nào?
Tống Thanh Thư thấy mình quả là hời hợt không nắm được tình hình, lúc trước tinh lực phần lớn đi lại tìm hiểu trên giang hồ, lại quên đi quyền lực tạo thành của các nước.
– Đó là Tấn vương Hoàn Nhan Tông Hàn, Tống vương Hoàn Nhan Tông Kiền, còn có Ngột Thuật Hàn Nhan Tông Bật quân dân xưng là Nam Tống.
Đường phu nhân nói.
– Hoàn Nhan Tông Hàn, Hoàn Nhan Tông Kiền, chính là những tướng lĩnh đã công diệt Bắc Tống?
Tống Thanh Thư trầm giọng hỏi.
Đường phu nhân gật đầu, tiếp tục nói:
– Mấy vị thân vương này tay nắm trọng binh, uy vọng rất cao, nên không xem Hoàng Đế ra gì, đa số việc trong triều đều do mấy người bọn họ quyết định, lâu dần đã tạo nên cho Hoàng Đế một tính cách mềm yếu.
Nói tới đây, Đường phu nhân khe khẽ thở dài.
– Sau đó thì sao?
Tống Thanh Thư trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ Đường phu nhân là người của một trong ba vị thân vương này, nhưng là bọn họ đã không còn ở trên nhân thế từ lâu rồi mà.
– Theo thời gian dần trôi qua, ba vị thân vương lần lượt chết hết, nhưng bọn họ vẫn tồn tại tạo thành bóng ma trong lòng của hoàng thượng như trước đây, hơn nữa hoàng thượng tính cách mềm yếu, không muốn quản lấy sự tình, quyền hành trong triều lại rất nhanh rơi vào tay hoàng hậu Bùi Mạn.
Đường phu nhân đáp.
– Bùi Mạn… vậy hoàng hậu là người Hán sao?
Tống Thanh Thư nhíu mày, hỏi.
– Đương nhiên không phải.
Đường phu nhân khẽ lắc đầu.
– Hoàng hậu là người Nữ Chân thuộc tộc Lô Hỏa Bộ Nhân, tên Bùi Mãn Thị lấy tên Hán gọi là Bùi Mạn.
– Thì ra là như vậy.
Tống Thanh Thư ngạc nhiên hỏi.
– Chẳng lẽ phu nhân và hoàng hậu Bùi Mạn có quan hệ thân thích?
Nếu như cái loại quan hệ này cũng có thể gọi là quan hệ… Nghĩ đến một số sự tình hoang đường, Đường phu nhân úp mở nói:
– Cứ cho là gần như vậy đi…
Đường phu nhân không muốn nhiều lời thêm, nên nói sang chuyện khác.
– Công tử, trước để cho ta thay thuốc cái đã… chúng ta đến giường ngồi, để thuận tiện thay băng vải…