Phần 113
Đang lúc này, từ xa xa đột nhiên bay lên ba làn khói hoa, thủ hạ của Dương Diệu Chân liền biến sắc, vội nói:
– Tứ Nương Tử… một đội quân kỵ binh Kim quốc đang chạy tới đây, nếu việc không thể làm, thì chúng ta mau nhanh rút lui, chứ không còn kịp.
Hồng quân tuy rằng thanh thế hùng mạnh, nhưng lâu nay vẫn luôn lấy chiến thuật phục kích làm chủ, bây giờ chính diện chống đỡ với quân kỵ binh Kim quốc tinh nhuệ, kết cục nhất định sẽ thê thảm cực kỳ.
Dương Diệu Chân vốn đã có ý định thả Tống Thanh Thư, nhân cơ hội này nói với Nhậm Doanh Doanh:
– Tiểu muội, kỵ binh Kim quốc Thiết kỵ đi tới nhanh như gió, chúng ta hãy mau chóng rút lui là tốt nhất. Ngươi dẫn dắt huynh đệ của Hắc Mộc Nhai đi trước, ta cùng các huynh đệ Hồng quân đoạn hậu yểm hộ.
Không cam lòng quay nhìn Tống Thanh Thư, Nhậm Doanh Doanh cũng rõ ràng tình thế bức bách ngày hôm nay không có cách nào rửa sạch nhục nhã của mình, không thể làm gì khác hơn là mím môi, mang theo giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo vội rời khỏi nơi đây.
Lúc đoàn người của Nhật Nguyệt thần giáo rút hết rồi, Dương Diệu Chân cũng xoay người nhảy lên ngựa, lộ ra dáng người ngạo nhân mỹ lệ, đối với Tống Thanh Thư thi lễ:
– Tống công tử, non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, ngày sau còn gặp lại…
– Sau này sẽ còn gặp lại!
Tống Thanh Thư đáp lễ nói.
Nhìn bóng dáng Dương Diệu Chân dần dần đi xa, Tống Thanh Thư thở dài nói:
– Hay lắm một cân quốc sắc không thua kém đấng mày râu Tứ Nương Tử, tư thế hiên ngang…
Còn chưa nói hết, thì Triệu Mẫn đã đi tới bên người, một cái vỗ mạnh trên vai hắn:
– Nhân gia đã đi rồi, dù cho ngươi thổi phồng đến mức nào đi nữa, nàng cũng không nghe thấy đâu.
– Ai…
Tống Thanh Thư hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt thống khổ.
Triệu Mẫn lúc này mới chú ý tới trước ngực hắn, đang chảy loang ra một vũng máu lớn, hoảng hốt, giọng nói nức nở:
– Ta… ta không có dùng lực, ngươi sao rồi?
Lúc này kẻ địch lui hết, Triệu Mẫn không còn che mắt mọi người, nên không cần xuống nước gọi hắn là “Tống ca ca” nữa, có điều giọng nói đầy lo lắng là không giả.
– Chuyện không liên quan tới quận chúa.
Tống Thanh Thư khoát tay.
– Là do vừa rồi nhát thương kia của Dương Diệu Chân… tại hạ tuy rằng đã tính toán trước, nhưng muốn hoàn toàn né qua khỏi thì không thể.
Ngay vào lúc này, đội kỵ binh Kim quốc đã chạy tới, tên thống lĩnh cầm đầu nhìn thấy chung quanh chiếc xe ngựa khắp nơi bừa bộn, nhìn thấy Tống Thanh Thư, Triệu Mẫn hai người trang phục không phải là hộ vệ của Đường phu nhân, vội ra lệnh cho thủ hạ:
– Người đâu… đến bắt sống hai tên thích khách này cho ta.
– Hừ… dừng lại…
Đường phu nhân mềm mại nói.
– Nếu không có hai vị công tử này, lần này bổn phu nhân đã mất mạng vì đám phản đảng của Nhật Nguyệt thần giáo cùng với đám Hồng quân kia. Ngươi đến muộn ta chưa có nói, đã vậy còn muốn đối với hai ân nhân của ta động thủ, đến tột cùng là có ý gì.
Tên thông lĩnh vội leo xuống ngựa, đổ mồ hôi lạnh quỳ gối trước mặt Đường phu nhân:
– Mạt tướng có mắt không tròng, mong phu nhân thứ tội.
Tống Thanh Thư cùng Triệu Mẫn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thấy kỳ lạ: “Xem trang phục của tên thống lĩnh kỵ binh người Kim này, chỉ sợ là cũng là một tướng lĩnh. Sùng nghĩa quân Tiết Độ Sứ tuy rằng địa vị cao hơn tên thống lĩnh này, nhưng cũng không đến nỗi mặt mày như lo sợ tái mét mà lấy lòng Đường phu nhân như vậy…”
Đường phu nhân lạnh nói:
– Sau này về thành thì nói, bây giờ ngươi có mang theo Kim sang dược loại trị thương tốt nhất không? Nếu có đem đến cho ta mau…
– Bẩm có!
Tên thống lĩnh kỵ binh người Kim vội vã quay đầu, ra lệnh cho thủ hạ.
Đường phu nhân xoay người đến bên người Tống Thanh Thư, nở nụ cười ôn nhu, thân thiết nói:
– Tống công tử, hãy vào trong xe ngựa nghỉ ngơi.
Sớm có thủ hạ thu dọn lại chiếc xe ngựa tàn tạ, Triệu Mẫn cũng đang trọng thương, lại không được đối đãi như vậy, Đường phu nhân tự mình dìu lấy Tống Thanh Thư, giúp hắn đến chỗ chiếc xe…
Không biết Đường phu nhân vô tình hay cố ý, đem cánh tay của Tống Thanh Thư áp sát vào rìa ngoài bộ ngực của nàng, xúc cảm bầu thịt non làm cho Tống Thanh Thư sững sờ, vết thương trên người của hắn vốn là không đến mức độ cần đến người phụ dìu lấy, nhưng cánh tay của hắn đang chèn ép lấy bầu vú cao ngất của Đường phu nhân nên lời nói từ chối liền nuốt trở lại vào trong bụng.
– Vừa rồi là dùng tên giả lừa dối phu nhân, mong rằng phu nhân thứ lỗi.
Lên xe ngựa, Tống Thanh Thư quay về Đường phu nhân nói lời xin lỗi.
– Đi ra bên ngoài phải cẩn thận là tốt, huống chi…
Đôi mắt đẹp Đường phu nhân lưu chuyển, cười duyên nói.
– Đó lại là Tống công tử…
Thấy Tống Thanh Thư muốn nói, Đường phu nhân ra hiệu im lặng, hóa ra là vì thấy tên thống lĩnh kỵ binh mang đến Kim sang dược.
Sau khi đối phương rời khỏi, Đường phu nhân lúc này nhỏ giọng nói với Tống Thanh Thư:
– Kim quốc cùng Thanh quốc là hai nước kết minh, việc Tống công tử ám sát Khang Hy tất cả thiên hạ đều biết, ta có thể bảo đảm thủ hạ mình không nói lung tung, nhưng che giấu được với những người khác. Nếu như bị người biết thân phận Tống công tử, khó bảo toàn sinh ra tà niệm, bắt lấy công tử để tranh công, hoàng thượng Kim quốc chắc chắn là vui mừng đem công tử làm lễ vật đưa cho Khang Hi. Vốn dựa theo võ công công tử, cũng không sợ đến những loại người giá áo túi cơm này, có điều bây giờ công tử đang có thương tích trong người, vì lẽ đó tuyệt đối không nên tiết lộ thân phận mình.
Đường phu nhân bình thường giọng nói tô mị, lúc này lại rất có tâm ý trịnh trọng.
– Không nghĩ tới hồ ly tinh này đối với ngươi cũng rất tốt đấy.
Triệu Mẫn ở bên cạnh Tống Thanh Thư thầm thì nói.
Tống Thanh Thư cười khổ, cho là mình nếu bị tóm trụ bắt đưa cho Khang Hi, cũng không có gì là ghê gớm, vị “Hoàng Đế” kia trong Tử Cấm thành là người của mình. Có điều nếu lọt vào trong tay của đám sâu bọ, sợ rằng Đông Phương Mộ Tuyết sẽ cười vào mặt coi mình không ra gì cả…
– Đa tạ phu nhân hảo ý, phu nhân thân là quý nhân Kim quốc, nhưng trợ giúp tại hạ như vậy, liên quan cùng làm khó dễ đến phu nhân, tại hạ thực sự rất là áy náy.
Tống Thanh Thư nói cảm ơn.
– Công tử không cần lo ngại, chuyện quốc gia đại sự ta cũng quan tâm, thường ngày ta kính trọng nhất kẻ anh hùng như công tử.
Mặt Đường phu nhân bay lên đỏ ửng.
– Huống chi công tử đối với ta còn có ân cứu mạng, lời nói lúc trước ta cũng không có bội tín, nếu như công tử muốn… muốn gì… thì ta cũng sẽ thỏa mãn cho công tử.
– Hừ… không biết xấu hổ.
Triệu Mẫn bĩu môi, trong lòng hơi nổi giận…
“Hả… đây là câu dẫn sao?”
Tống Thanh Thư há hốc mồm, có điều mặc dù câu nói của Đường phu nhân ám muội cực kỳ, nhưng nếu chân chính ngẫm nghĩ, thì cũng tựa như nàng không hề nói gì, khiến cho Tống Thanh Thư cũng không biết làm sao mở miệng.
– Để ta cởi y phục công tử ra giùm cho.
Trên mặt da thịt Đường phu nhân nổi lên màu sắc diễm lệ, khi nói ra câu nói này phảng phất vô cùng e thẹn.
Lần này đến phiên Triệu Mẫn há hốc mồm, nàng vạn vạn không ngờ tới nữ nhân này lại gấp gáp này như vậy, ngay ở trước mặt một người ngoài, lại chuẩn bị cùng Tống Thanh Thư làm cái loại chuyện kiều diễm… kia.
Thấy Tống Thanh Thư không hề có ý cự tuyệt, Triệu Mẫn càng xem thường, trong lòng buồn bực, lên tiếng nói:
– Các người cứ tự nhiên đi, ta đi ra bên ngoài hóng mát một chút.