Phần 3
Anh Cương không trả lời mà dẫn cô vào nhà. Ngay khi cô bước vào phòng khách, cô gái quay mặt lại, di chuyển bước chân nhìn xung quanh và ngỡ ngàng trong khi xem, cô nói: “WOW! Nhà anh thực sự rất đẹp.”
Anh Cương thấy cô ấy khen nhà đẹp thì tâm trạng anh tươi tắn lên, bởi vì ngôi nhà là niềm tự hào của anh ấy, do anh kiếm được bằng khả năng của mình mà không dựa vào bất cứ ai. Anh Cương giờ mới cảm thấy rằng anh tốt hơn thanh niên bình thường, ít nhất là không giống như hầu hết mọi người, anh chỉ dựa vào chính mình để sống tự lập và có ngày khang trang khá giả như hôm nay. Anh Cương hỏi cô gái: “Ơ, cô có biết nấu ăn không?”
Cô gái trả lời: “Tất nhiên, tôi đã nấu ăn từ khi còn nhỏ và tôi đã từng làm đầu bếp ở trong nhà hàng.”
Để chứng minh cho câu nói của mình không nói xạo, cô liền đi vào bếp và nấu ăn. Cho dù đó là chọn rau, cắt thịt hay thái thịt, cô ấy dường như là một chuyên gia và cô ấy đang thở dài vì bụng đang đói. Không cần phải nếm nó nhưng khi mũi có mùi hương vị bay tới, anh Cương giờ đã bị thuyết phục bởi tài nấu nướng của cô gái mới quen. Cô gái nấu một số món ăn phụ trước và sau đó nấu mì. Hai người đang ngồi trên bàn và đôi mắt của họ đối diện, tức kiểu nhìn nhau để ý. Anh Cương cảm thấy cô và anh lúc này như một “gia đình” nhỏ. Bởi anh đã sống một mình trong vài năm và anh phải tự nấu ăn. Tuy nhiên, mức độ nấu ăn không thường xuyên vì anh nấu dở ẹc, không tốt lắm, thậm chí chính bản thanh anh cũng không hài lòng. Cho nên, hầu hết thời gian thì anh đều dùng bữa bên ngoài. Tất nhiên, anh ấy cũng có cô bạn gái của mình nhưng khả năng nấu nướng của bạn gái anh thì tồi tệ hơn và không thể vào nhà bếp.
Anh Cương không đói nhưng với mùi vị thơm lừng này thì khiến anh cảm giác đói meo. Bởi vì anh không thể chịu đựng được sự cám dỗ của hương thơm các món ăn do cô gái chế biến và dọn lên bàn ăn, thế là anh đã nâng đũa và nếm nó, tức các món ăn nghe “chụt chụt”. Không quan trọng về cô gái mới quen đang hiện diện ở trong nhà, anh Cương chỉ lo nếm từng món ăn ngon, thậm chí anh ấy không thể đặt đũa rời ra khỏi cái chén. Ban đầu, anh muốn để cho cô gái nấu món ăn ngon cho anh nếm thử và dùng trước nhưng anh đã ăn hơn một nửa số đó mất tiu rồi. Anh Cương phóng đại ngôn từ để tâng bốc cô gái trong khi ăn: “WOW!!! Các món ăn thật ngon, cô có vẻ rất chuyên nghiệp về nấu nướng.”
Cô gái nghe anh Cương khen thì mỉm cười tươi biểu hiện trên khuôn mặt mộc mạc mộc mạc, rồi cô ấy đã ăn với một cái miệng nhỏ xinh xinh kèm theo lời nói: “Nếu anh thích ăn các món do tôi nấu, tôi sẽ làm điều đó thường xuyên trong tương lai.”
Nhưng khi cô nghĩ về những gì cô đã nói và hai người chỉ gặp nhau lần đầu tiên, khi không có tương lai để gặp gỡ lại anh thì đôi mắt cô ấy bỗng thấy tối, tức kiểu buồn buồn, cho nên vì vậy cô đã ngừng nói chuyện với anh mà chỉ dành thời gian để ăn cho no. Sau khi ăn xong, cô gái dọn dẹp và rửa chén bát với dọn dẹp phần bàn ăn. Anh Cương nhìn cô im lặng, đoán danh tính của cô, anh hỏi: “Vậy cô tên là gì?”
– Dạ, tên tôi là Lan Hoa nhưng không phải là “hoa lan” trồng kiểng đâu nha! Bởi đó là tên ở vùng nông thôn quê tôi hay đặt cho con gái có nét đẹp mộc mạc không tô son tô phấn. Vậy còn tên anh là gì?
– Ưm, tên tôi hả? Tên tôi là Biên Cương nhưng không ở vùng “biên cương” hay ở “hải đảo” đâu nha! Mà tôi chỉ ở vùng thành thị mà thôi. Hehe… Thế Lan Hoa có thể nói tôi biết một chút, làm thế nào mà cô có thể đứng trước nhà tôi?”
Khi nghe điều này, cơ thể của Lan Hoa không rừng run rẩy, đầu cô ấy cúi thấp. Anh Cương thấy vậy thì hỏi: “Nếu cô xấu hổ, cô không cần phải nói cho tôi biết đâu. Tại tôi hiếu kỳ tò mò…”
Lúc này Lan Hoa mới lắc đầu mạnh mẽ, nói: “Ơ, không có gì? Sau tôi phải xấu hổ chứ! Chỉ tại là, tất cả những người trong thành phố làm hại tôi, cho nên tôi mới đề phòng”
Đến đây thì anh Cương đã bị sốc và hỏi một cách quan tâm: “Thế, chuyện gì đang xảy ra? Ai bắt nạt cô? Cô nói cho tôi biết đi? Biết đâu tôi có thể giúp được cô điều gì thì sao?”
Lan Hoa nhìn anh Cương biết ơn vì quan tâm cô, cho nên cô từ từ nói ra hoàn cảnh của mình cho anh biết. Hóa ra cô là một cô gái nông thôn và lên đây dịp đầu năm mới. Tại đây, cô đã đi làm với một số chị em trong thành phố. Đầu tiên cô làm phục vụ, rồi làm đầu bếp trong một nhà hàng và làm ở đó với số tiền bốn triệu đồng một tháng. Cứ ngỡ suôn sẻ nhưng ai mà có dè kinh tế khó khăn cứ thay đổi chủ nhà hàng liên tục, rồi tiền lương của cô nó cũng thay đổi theo. Kết quả là vào cuối tháng trong năm nay, ông chủ mới của nhà hàng chỉ đưa ra ba triệu đồng. Lan Hoa rất tức giận và cãi nhau với ông chủ, kêu ông chủ phải trả thêm một triệu đồng nữa nhưng khi ông ta trả thêm một triệu đồng nữa thì ông ta cũng đồng thời cho Lan Hoa thôi việc.
Sau khi mất việc làm vì ông chủ mới keo kiệt, Lan Hoa tiếp tục tìm ra công việc ở trong siêu thị. Sau một tháng làm việc, Lan Hoa đã mệt mỏi vì bị bóc lột nên không thể kiếm được nhiều tiền, bởi họ chơi ăn chia theo phe theo nhóm kiểu “a dua”. Lan Hoa giờ đã mất niềm tin nên nghỉ việc trong siêu thị, rồi cô tìm đến văn phòng giới thiệu “Việc làm & Nghề nghiệp”, từ đó cô tìm được một công việc làm quản gia. Công việc này rất đơn giản, nó chỉ là lo ba bữa một ngày cho gia đình người giàu có. Lan Hoa cảm thấy rằng công việc này là ổn và làm việc nghiêm túc, nhiệt tình và cần mẫn. Điều khiến cô khó chịu là khi bà chủ nhà không có ở nhà thì đôi mắt của chồng bà ấy luôn không muốn để yên, ông ta cứ liếc nhìn và săm soi bộ ngực với cái mông của cô suốt ngày.
Tối hôm đó, chỉ có một mình Lan Hoa ở nhà và chồng bà chủ nhà trở về sau khi uống rượu bia say khướt, rồi ông ta di chuyển từng bước chân đến bên cạnh Lan Hoa. Lúc này, Lan Hoa sợ quá nên hét lên, mong rằng ông ta không sử dụng cơ thể cô như là cơ thể của vợ ông ta. Khi biết Lan Hoa hét lớn và phản kháng với hành động tà dâm của ông, ông ta tỏ ra rất tức giận vì muốn quan hệ tình dục mà cô ấy không cho, rồi ông bị dục vọng lan tỏa khắp chốn thân mình mà nhào tới ôm chặt cơ thể của Lan Hoa. Lúc này cô ấy dùng hết sức để mong thoát khỏi “con yêu râu xanh”, để gìn giữ cái “tiết trinh” cái “ngàn vàng” của đời con gái mà chống cự quyết liệt. Thấy sức sắp kiệt, bởi sức phụ nữ sao bằng sức của đàn ông, với lại ông ta đến đỉnh điểm trong cơn hưng phấn tình dục thế kia thì sức của Lan Hoa sao mà chống đỡ. Đến đây, Lan Hoa cố gắng vớ tay cầm một khúc gỗ gần đó, hình như là giống cái cây đập ruồi mà đánh vào đầu của ông ta và làm ông ta sững sờ. Lan Hoa không thể nhìn cuộc sống của mình bị xâm phạm nên cô cố gắng đứng dậy và bỏ chạy ra khỏi căn nhà này.
Rời khỏi đó và lên xe điện, chỉ có một vài chục ngàn đồng trong túi của cô. Bởi vì hầu hết số tiền cô ấy kiếm được đã gửi về nhà cho mẹ và số tiền nhỏ còn lại là tại nhà của bà chủ mà cô đang chạy ra từ chỗ đó, do cô ấy rất lo lắng khi chạy và quên một điều rằng ngày mai là ngày lãnh lương của cô. Cô không biết đi đâu, đi theo xe và không dám quay lại chỗ ông ta để đòi tiền lương tháng này, thế là cô đến khu vực xây dựng chung cư, rồi cô lẻn vào một lỗ cửa và đẩy nó lên. Có lẽ cô ấy đã mệt mỏi và cô ấy dừng lại trước một cánh cửa, đó là nơi căn nhà khang trang. Cô đã bị sốc và không chắc chắn, bởi vì cô sợ ông ta sẽ đuổi theo. Nơi cô dừng lại là căn nhà của Anh Cương. Khi cô nhìn thấy anh Cương từ cái nhìn đầu tiên, cô cảm thấy anh là một người tốt và là một người đàn ông đích thực.
Khi Lan Hoa kể xong cho anh Cương nghe thì cô đã rơi nước mắt. Sau một vài điều từng trải qua trong đời, cô cảm thấy sâu sắc rằng những người trong thành phố không phải là ai cũng là người xấu, tất nhiên, không bao gồm băng đảng, hay bọn chăn dắt gái. Sau đó, cô ấy đứng dậy và nói: “Tôi đã ăn no rồi, tôi không thể làm phiền anh thêm nữa, tôi nên rời đi.”
Anh Cương cũng đứng dậy và hỏi một cách quan tâm: “Thế cô định đi đâu?”
Lan Hoa cũng không biết trả lời sao, bởi hiện tại màn đêm đã tối và tương lai của cô thì mù tịt. Cô ngập ngừng: “Ưm… Ưm… Tôi…”
Sau khi suy nghĩ trong một thời gian dài, cô ấy đã không nghĩ đến một nơi nào tốt hơn. Bởi những chị em đó, tức những người cùng quê với cô đi lên thành phố kiếm việc làm không tốt lắm và tài chính của họ rất hạn chế để giúp đỡ. Cho nên đêm nay, cô có thể đi đâu bây giờ? Cô cũng phải ngủ trong công viên mà thôi. Anh Cương không còn do dự và nói: “Nếu cô không chê, nếu cô tin tưởng tôi thì hãy ngủ trong nhà tôi tối nay. Mọi thứ sẽ được nói vào ngày mai. Cô nghĩ thế nào?”
Nghe được lời này thì nước mắt của Lan Hoa rung chuyển đến trong mắt cô và nói: “Nếu được vậy thì tôi cảm ơn anh rất nhiều. Tôi sẽ tự động rời đi vào ngày mai, tôi sẽ không làm phiền anh.”
Anh Cương biết cô ấy đồng ý ở lại ngủ qua đêm thì mỉm cười và nói: “Từ từ, hãy nói về chuyện đó. Thôi nào, tôi sẽ dẫn cô đến phòng ngủ, cho cô nghỉ ngơi.”
Nói chuyện với cô thì anh dẫn Lan Hoa đến một căn phòng ở phía đông. Lan Hoa thì đi theo một cách tự nhiên, như thể đến nhà riêng của cô vậy. Ban đêm, Lan Hoa ngủ ở một nơi xa lạ, nghĩ đến đó cô lại thấy căng thẳng, tự nghĩ: “Tại sao mình lại tin tưởng người khác như vậy? Mình mới gặp anh ấy lần đầu tiên, ai biết anh ấy là người tốt hay kẻ xấu? Nếu anh ấy là kẻ xấu như ông chủ kia thì sao? Lúc đó, thật tồi tệ.”
Vì lo lắng này, Lan Hoa nằm trên giường mà không dám ngủ. Nhưng thời gian trôi qua, mí mắt Lan Hoa nặng trĩu và cô ấy ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi cô mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng, cô nhìn mọi thứ xung quanh, cô thấy cũng không có chuyện gì, mọi thứ đều có vẻ bình thường. Khi cô thay quần áo và đi vào bếp, cô thấy anh Cương đang nấu mì ăn liền trong bếp. Lan Hoa vội nói: “Anh Cương, để em làm việc này cho.”
Sau một đêm ngủ ngon nên sáng thức dậy thì lời nói con gái cảm thấy rất tình, anh Cương vui vẻ và nói cảm ơn rồi lại hỏi: “Tối qua ngủ ngon không?”
Lan Hoa đáp: “Ngủ rất ngon ạ, giống như ở nhà vậy…”
Câu trả lời như vậy khiến anh Cương rất hài lòng. Ăn sáng xong, Lan Hoa nói: “Em phải đi rồi, xin lỗi đã làm phiền anh cả đêm.”
Anh Cương lắc đầu nói: “Không sao đâu, bởi vì: “Ở nhà nhờ cha mẹ, ra ngoài nhờ bạn bè mà”. Thế cô định đi đâu?
Lan Hoa suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em vẫn phải tìm việc làm. Rồi còn gửi về cho gia đình nữa.”
Anh Cương gật đầu, lấy ra năm triệu đồng nói: “Số tiền này em cầm đi. Để làm lộ phí đi lại.”
Lan Hoa ái ngại nên từ chối và nói: “Làm sao em có thể lấy tiền của anh cho được? Em đã rất biết ơn vì anh đã cho em ở lại đây một đêm. Số tiền này em không thể nhận được.”
Anh Cương nói: “Em không có tiền để làm lộ phí, dù đi xin việc đi chăng nữa thì cũng phải có tiền. Nếu em ngại thì anh tính như vầy! Trước tiên anh cho em mượn năm triệu đồng, khi em kiếm được tiền sẽ trả lại cho anh. Em nghĩ thế nào?”
Lan Hoa sau đó gật đầu nói: “Được, em nhất định sẽ trả lại cho anh số tiền này.”
Vừa lấy tiền xong, Lan Hoa định rời đi thì anh Cương lại hỏi: “Nếu hôm nay không tìm được việc làm, em có thể quay lại nấu cơm cho anh được không?”
Lan Hoa liếc nhìn anh, gật đầu rồi đi xuống lầu. Sau khi cô rời đi, anh Cương nghĩ kỹ về cô gái mới quen mà anh gặp này và cho rằng cô ấy khá tốt. Cô ấy đi rồi, trong lòng anh bỗng cảm thấy trống rỗng. Từ khi anh bỏ nhà đi sống tự lập tới nay, ít người chăm sóc, bây giờ có người giúp anh nấu nướng, ăn cơm chung cùng anh, điều đó làm anh ăn một cách thích thú và buổi cơm đó nó an ủi tâm hồn cô đơn của anh mấy năm qua. Đêm đó, anh Cương đợi rất lâu vẫn không thấy Lan Hoa về, anh thất vọng nghĩ: “Chắc cô ấy đã tìm được việc làm rồi.”
Rồi lại mấy ngày tiếp theo, anh vẫn không có tin tức gì từ cô. Anh Cương thở dài và nghĩ: “Haizz!!! Có vẻ như cô ấy sẽ không quay lại với mình thật rồi.”
Kết quả là tiếng thở dài của anh ngày càng nặng nề hơn, như thể anh đã đánh mất một báu vật quan trọng nào đó. Nửa tháng sau, anh đi uống rượu với bạn bè, khi đã say ba phần ba, tức hơi ngà ngà say thì anh nghe thấy tiếng động ở nhà bên cạnh. Khi anh nhìn sang, hóa ra một khách hàng đang bắt nạt người phục vụ và ép người phục vụ đi cùng. Người phục vụ từ chối và thậm chí còn mắng mỏ khách hàng, bởi ông ta sờ soạng mông cô. Rồi có một ông già, như kiểu một ông chăn dắt gái đi tới yêu cầu người phục vụ phải đi theo và cởi mở với vị khách kia nhưng người phục vụ không chịu, bởi cô nói là, tôi làm việc chứ không có bán thân, thế ông già tức giận đuổi việc người phục vụ ngay tại chỗ. Người phục vụ này không ai khác là Lan Hoa.
Anh Cương khi gặp lại cô thì vui mừng khôn xiết, anh lập tức đứng ra can thiệp và nhờ sếp, tức ông chủ của cô tính lương cho Lan Hoa. Ông chủ này quen biết anh Cương, ông ta biết cha anh là người có thế lực nên ngoan ngoãn trả lương cho Lan Hoa mà không dám than phiền. Sau đó hai người đi tới cửa, anh Cương hỏi: “Rồi em tính đi đâu nữa?”
Lan Hoa trả lời: “Em cũng không biết, bởi hiện tại phải tham gia cùng những chị em cùng ra ngoài kia kiếm sống. Cứ ngỡ, cuối cùng cũng tìm được việc làm nhưng lại thất bại, bởi công việc họ nói là “mua phấn bán hương”. Đúng là người trong thành phố này thật là tệ, họ luôn lừa gạt các cô gái chân quê như em để làm trò mua vui cho họ.”
Nói xong, cô nhìn anh Cương, cô thấy anh lo lắng thì bổ sung thêm: “Ơ, em không nói đến anh. Em chỉ nói mấy người kia thôi.”
Anh Cương suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu em thực sự muốn tìm việc làm, hãy để anh giúp em cho.”
Lan Hoa vui mừng hỏi: “Ủa? Anh có công việc gì tốt muốn giới thiệu với em hả? Nhưng đó là nghề gì? Lương bao nhiêu một tháng?”
Anh Cương nói: “Nếu em không sợ thì đi theo anh.”
Lan Hoa lớn tiếng trả lời: “Không có gì phải sợ, bởi anh là người tốt nhất mà em gặp.”
Anh Cương thấy cô ấy tin tưởng thì mỉm cười, anh không nói gì rồi đưa cô lên taxi. Khi xe dừng lại, Lan Hoa phát hiện đây chính là tầng dưới nhà anh Cương. Cô tự nghĩ: “Chẳng lẽ công việc mới ở gần đây sao?”
Anh Cương đưa Lan Hoa về nhà, hai người ngồi đối diện nhau trên sô pha. Anh Cương còn chưa kịp nói chuyện, Lan Hoa đã lấy ra năm triệu đồng rồi nói: “Đã đến lúc em trả lại cho anh số tiền này rồi. Bởi vì em vừa nhận được tiền, cũng đủ tiền ăn.”
Nói xong rồi thì cô đưa tiền mà cô ấy mượn hôm đó. Anh Cương nhìn khuôn mặt xinh đẹp toát ra vẻ trẻ trung của Lan Hoa rồi nói: “Em không để tiền lo cuộc sống hay gửi về quê sao?”
Lan Hoa kiên quyết nói: “Em là người có nguyên tắc, không bao giờ muốn mắc nợ người khác, có thì em sẽ trả. Em rất biết ơn anh đã cho em mượn tiền.”
Anh Cương không nói gì nữa và nhận lại tiền, bởi cô ấy là người “nghèo cho sạch, rách cho thơm”. Rồi Lan Hoa lại hỏi: “Anh Cương, anh muốn giới thiệu cho em công việc gì vậy anh?”
Anh Cương thấy cô nóng lòng tìm việc thì hỏi: “Em thật sự nóng lòng muốn tìm việc đến thế à?”
Lan Hoa gật đầu nói: “Ừm, không có việc làm thì ăn gì, uống gì, sống thế nào trong những ngày tiếp theo chứ anh? Nếu không có việc làm gì thì lấy tiền đâu mà gửi về quê cho mẹ em.”
Anh Cương suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy em muốn làm nghề gì?”
Lan Hoa cười nói: “Đương nhiên là công việc dễ dàng, có thể kiếm tiền mà không xin xỏ. Hehehe”
Anh Cương nghe xong liền nghĩ thầm: “Làm nghề này chắc cũng giống tiểu thư rồi.” Nhưng anh không muốn liên tưởng cái nghề đáng xấu hổ này với cô gái ngây thơ trước mặt nên nói: “Được rồi, anh sẽ giúp em tìm một công việc như vậy.”
Lan Hoa có vẻ ngạc nhiên và hỏi: “Anh Cương, đó là công việc gì vậy?”
Anh Cương đáp: “Có một gia đình cần người giúp việc, chỉ cần nấu cơm, giặt giũ, mua vài thứ là xong.”
Lan Hoa cười nói: “Được rồi, không biết một tháng có thể cho em bao nhiêu?”
Anh Cương trả lời: “Gia đình ban đầu mà em giúp việc họ trả em bao nhiêu thì gia đình này sẽ trả cho em gấp đôi luôn đó. Em nghĩ thế nào?”
Lan Hoa vui vẻ nói: “Nơi này thật là tuyệt vời, em bằng lòng, anh nhanh chóng đưa em tới gia đình đó đi!”
Lan Hoa vui vẻ đứng dậy và muốn đi làm ngay. Rồi cô hỏi: “Vậy gia đình đó có đáng tin cậy không anh?”
Anh Cương nghiêm túc trả lời: “Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
Lan Hoa dịu dàng nhìn Anh Cương, nói: “Anh Cương, chúng ta đi thôi.”
Anh Cương mỉm cười hỏi lại: “Đi đâu chứ?”
Lan Hoa khó hiểu nên nói: “Đương nhiên là đi đến nhà cần quản gia.”
Tới đây thì anh Cương cười nói: “Thì em đã tới nhà cần quản gia rồi nè. Hehehe…”
Lúc này Lan Hoa mới chợt tỉnh ngộ, hai má thì hồng hồng, nàng cười nói: “Anh Cương, anh đang đùa em à? Ý anh là anh cần quản gia à?”
Đến đây thì anh Cương lại không cười nữa mà chỉ nói: “Đúng vậy, anh đang cần một quản gia có thể nấu ăn cho anh và chăm sóc cuộc sống của anh, em không bằng lòng sao?”
Lan Hoa lắc đầu nói: “Sao em có thể không muốn chứ? Em rất sẵn lòng nữa là… Nhưng em làm sao có thể lấy tiền của anh cho được?”
Anh Cương giải thích: “Có chuyện gì mà không thể? Bởi nghĩ đi nghĩ lại, tất cả những người anh thuê đều là nhân viên, cho nên người chủ phải trả tiền cho nhân viên là chuyện bình thường, em ngại gì? Không phải dịch vụ nào cũng đã được thanh toán rồi sao? Đó cũng là đôi bên cùng có lợi, không ai lợi dụng ai. Thế em có ý kiến gì khác nữa không?”
Lan Hoa không nghĩ gì thêm mà trả lời ngay: “Em không phản đối, em rất hài lòng.”
Anh Cương gật đầu nói: “Tốt, hôm nay bắt đầu làm việc luôn nha!”
Thế là mọi thủ tục làm quản gia của Lan Hoa cho anh Cương đã xong xuôi đâu vào đấy. Kể từ ngày đó, Lan Hoa làm quản gia tại nhà anh Cương và sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Cô gọi điện về nhà và nói rằng cô đã tìm được một công việc tốt và trấn an gia đình. Vài ngày sau, anh Cương đưa Lan Hoa đến ngôi nhà nơi cô ấy từng làm việc trước đây, người mà mắng mỏ bắt nạt Lan Hoa và lấy lại tất cả những gì Lan Hoa đã để ở đó, kể cả tiền. Khi gia đình đó gặp anh Cương thì họ không dám nói gì với anh, điều này khiến Lan Hoa khó hiểu, nguyên nhân là gì? Tại sao họ lại sợ anh Cương đến thế? Nhưng hiện tại do cô làm quản gia được anh thuê, cho nên cô không thể nào hỏi thăm chuyện riêng tư của anh Cương được. Thế là câu hỏi này luôn mang trong lòng cô là một điều bí ẩn, mãi đến khi hai người trở thành vợ chồng thì cô mới hiểu hết được.
Nói về việc hai người kết hôn, câu chuyện không có tình tiết hay khúc mắc nào cả. Lan Hoa đã ở nhà anh Cương đã lâu, mối quan hệ giữa hai người ngày càng tốt hơn, trong lòng họ luôn có nhau, san sẻ nỗi buồn hay niềm vui cho nhau, như dòng sông đổ về biển cả. Anh Cương không biết Lan Hoa đang nghĩ gì nên cũng không nói gì, nhưng Lan Hoa nhìn thấy đối phương là nhân viên văn phòng trong một công ty, đẹp trai, có năng lực, tính tình tốt, cô cảm thấy rất sâu sắc rằng một cô gái quê mùa không xứng với anh nhưng trong lòng lại mơ hồ có cảm giác muốn được gần gũi với anh da diết. Mối quan hệ này chỉ bị ngăn cách bởi một lớp giấy dán cửa sổ, có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào. Một ngày nọ, cơ hội đã đến với hai người…
Tối hôm đó, hai người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem TV. Anh Cương mặc áo sơ mi ngắn tay và quần short, trong khi Lan Hoa thì mặc một chiếc áo vest nhỏ và váy ngắn, do vì áo vest mỏng nên màu áo ngực bên dưới lộ ra khiến anh Cương cảm thấy hơi khát nước và say nắng. Trực giác của người con trai cho anh biết rằng ngực của Lan Hoa không hề nhỏ. Còn cặp đùi do váy ngắn nên lộ ra rất duyên dáng, tròn trịa và quyến rũ, khiến anh Cương không khỏi muốn chạm vào chúng vài lần. Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ bản năng của đàn ông và không có mục đích tục tĩu. Anh Cương mặc dù rất muốn chạm vào cơ thể cô nhưng lý trí dần dần khiến anh bình tĩnh lại, không còn suy nghĩ lung tung nữa. Anh cảm thấy mình không thể bắt nạt Lan Hoa, bởi vì anh không phải là kẻ biến thái.
Lan Hoa nhận thấy ánh mắt của anh Cương đang nhìn chằm chằm vào cơ thể cô và cô ước anh có thể làm điều gì đó. Cô ấy có chút lo lắng nhưng lại vui vẻ và ngọt ngào hơn. Cô có thể chắc chắn rằng mình không phải yêu đơn phương mà là yêu thương lẫn nhau, bởi giác quan của người con gái cho cô biết rằng, anh Cương cũng yêu thương cô. Cô không biết liệu anh có cưới cô không nhưng cô thực sự muốn ở bên anh trọn đời. Tình cờ, một con muỗi cắn vào lưng Lan Hoa, khiến Lan Hoa kêu đau và con muỗi thì kêu vo ve. Anh Cương vội vàng đi lấy kem chống muỗi đốt cho Lan Hoa để thoa kem vào, thế nhưng Lan Hoa không thể chạm tới phần bị muỗi cắn nên phải nhờ anh Cương giúp đỡ. Anh Cương bối rối không biết phải làm sao. Lan Hoa chủ động nằm xuống ghế sofa, bảo anh Cương vén áo vest của cô ấy lên, rồi anh Cương do dự nhưng cũng nhấc áo vest lên để tìm chỗ bị muỗi cắn. Khi vén áo lên thì anh Cương thấy tấm lưng cô tuy không trắng như tuyết nhưng mịn màng như hoa, bởi nó thanh tú, nó có mùi thơm nhẹ bay trong không khí. Khi nhìn dây áo ngực vắt ngang lưng và cặp mông căng tròn phía dưới thì tim anh Cương đập thình thịch, nó có chút gì đó như muốn trào dâng và nó tấn công anh như một dòng nước chảy mạnh. Anh vẫn kiên trì. Anh hít một hơi thật sâu rồi bắt tay vào công việc. Vừa bôi kem chống muỗi đốt lên lưng thì Lan Hoa liền phát ra âm thanh “ưm…” ngân dài, anh Cương liền hỏi: “Lan Hoa, em có thấy khó chịu không?”
Lan Hoa nhẹ nhàng đáp: “Không, chỉ là lạnh quá thôi.”
Giọng nói của cô trở nên nhẹ nhàng êm ái, khác hẳn với sự uy lực khi đối phó với kẻ xấu. Anh Cương dường như đang nhận được một cuộc gọi im lặng. Sau khi bôi kem chống muỗi cắn xong, anh không nhịn được đưa tay vuốt ve lưng Lan Hoa. Anh thấy tấm lưng cô nó trơn quá, cứ như thể nó được phủ một lớp dầu vậy. Anh không thể buông bỏ sự đụng chạm này, càng chạm vào thì càng nặng nề, càng chạm vào anh càng yêu cô, nhớ lại những cảnh ân ái với phụ nữ ngày xưa, anh cảm thấy giống như một ngọn núi lửa đã bị kìm nén bấy lâu nay sắp phun trào. Sờ sờ xung quanh, tay anh Cương đặt lên mông Lan Hoa. Lan Hoa cảm thấy toàn thân chấn động, tim cô như sắp nhảy ra ngoài. Mặc dù mông của cô không lớn lắm, hình dáng đẹp, cảm giác đàn hồi tốt, anh Cương rất hài lòng nhưng anh không hài lòng với việc chạm vào bề mặt của lớp vải mà muốn tiếp xúc thêm. Đến đây, hơi thở của Lan Hoa trở nên dày đặc hơn, cô quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: “Anh Cương, anh đừng làm vậy, em không chịu đâu.”
Nói xong, đôi mắt cô trở nên mờ ảo và quyến rũ hơn. Anh Cương nhìn cô nói: “Em là một cô gái ngoan, anh rất muốn em.”
Vừa nói, tay anh vừa khám phá váy của Lan Hoa, luồn vào khe hở trên quần lót của cô. Lan Hoa rên rỉ, hóa ra anh Cương đã ấn vào chỗ nhạy cảm của cô. Hai tay anh Cương duỗi ra, nấn ná ở mông tròn trịa của cô, khiến toàn thân Lan Hoa run lên, vặn vẹo bất an cầu xin tha thứ: “Anh Cương, xin đừng tiếp tục nữa, bởi em cảm thấy rất khó chịu quá anh ơi!”
Giọng nói đầy cảm xúc của cô khiến anh Cương cảm thấy rất thoải mái. Anh rút ngón tay ra liếm vào miệng, mùi vị khá ngon. Lúc này, anh không còn ra dáng quân tử nữa, bởi vì anh thèm yêu thèm làm tình lắm rồi nên anh bế Lan Hoa đi vào phòng ngủ. Lan Hoa biết anh Cương bế cô vào phòng ngủ thì cô không vùng vẫy mà chỉ nhắm mắt lại, bởi cô cũng muốn trao thân cho người đàn ông cô ấy yêu. Cô vừa xấu hổ vừa sợ hãi, vừa lo lắng nhưng cũng lộ ra một tia vui mừng và hưng phấn. Cô sợ cơn bão tình sắp tới và mong mỏi ảnh hưởng của nó sẽ đọng lại chút tình chứ không phải phá nát. Anh Cương nhẹ nhàng đặt cô lên giường, hỏi: “Lan Hoa, em có bằng lòng không cho anh không?”
Đã tới nước này rồi mà anh Cương còn hỏi bóng gió khiến Lan Hoa mắc cỡ lấy tay che mặt, nói: “Ưm… Người ta… Không biết.”
Giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe được. Anh Cương không còn kiểm soát được ham muốn của mình nữa. Anh leo lên giường, đè Lan Hoa xuống dưới, hôn liếm mặt, tai, cổ Lan Hoa như đang đói, cuối cùng đáp xuống đôi môi đỏ mọng của cô, nụ hôn khiến Lan Hoa như bị điện giật, não như bị giật gần như mất kiểm soát. Anh Cương hôn rồi cởi cúc quần áo của cô. Lan Hoa vô thức từ chối, kiểu cách e lệ của lần đầu người con gái mới vào yêu. Thế nhưng làm sao cô có thể ngăn được bàn tay manh động của anh Cương chứ? Ngoại trừ áo khoác, bên trong còn có một bộ đồ lót kiểu cũ, rất đơn giản, anh Cương không nhìn kỹ mà cứ lo cởi cúc áo, rồi một lúc sau thì cơ thể Lan Hoa đã trần truồng. Anh Cương buông miệng nhìn kỹ hơn, không khỏi cảm thấy mơ hồ. Nhưng anh thấy thân hình ngọc bích cân đối, bộ ngực thẳng tắp, hai quả anh đào có màu đỏ đặc biệt. Giữa đôi chân thẳng và dưới cái bụng tròn có một thảm cỏ tươi tốt khiến người ta phải tưởng tượng ra khung cảnh bên trong. Anh Cương dùng tay dang rộng đùi cô, cẩn thận quan sát “kỳ quan” của người con gái, rồi anh chỉ thấy hai cánh hoa hồng thấp thoáng đã phủ đầy sương. Đôi chân, bụng, ngực và khuôn mặt đẹp được trang trí bằng hoa lan thực sự là một nghệ thuật đẹp. Đôi mắt anh Cương lấp lánh, khen ngợi: “Em thật xinh đẹp, anh sẽ bị em mê hoặc mất thôi.”
Lan Hoa nghe được lời của anh, nàng xấu hổ đến mức khép hai chân lại, không dám mở đôi mắt xinh đẹp ra. Hơi thở của anh Cương trở nên nặng nề hơn, anh cúi xuống đưa một bên núm vú của Lan Hoa vào miệng mút “chùn chụt…”, đồng thời ôm núm vú còn lại đầy kiêu hãnh của Lan Hoa trong tay, anh chộp lấy bầu ngực tròn như chộp lấy quả trái cây. Do Lan Hoa chưa bao giờ trải qua sự trêu chọc như vậy trước đây, cô không khỏi rên rỉ “ư… ưm…”, khẽ vặn eo thon, khoe ra sự thanh nhã khi yêu. Để công bằng, anh Cương bắt đầu mút núm vú bên ngực còn lại. Một tay chậm rãi đưa xuống mu bướm Lan Hoa, chải sạch lông tơ mềm mại, một lúc sau mới đến cửa hang, rồi xoa bóp, nhào nặn, chọc chọc khiến âm đạo Lan Hoa chảy ra nước nhờn và làm ướt tay anh Cương. La Hoa hét lên: ” A… Á… Anh Cương, em sợ quá anh ơi! Bướm em… Nó chảy nước mất rồi. Thật xấu hổ…”
Anh Cương ngẩng đầu cười nói: “Đừng sợ em ơi, anh sẽ làm cho em vui vẻ. Nước chảy ra từ nơi đó không có gì là xấu hổ, bởi vì em có duyên nên nơi ấy của em nó cũng duyên dáng dễ thương…”