Phần 30
Chưa gì, chị lại bợ chặt con cặc tôi, cả gốc lẫn ngọn mà day tựa day vò cái áo. Chị nói tửng tửng: Cha có bị liệt dương hôn mà tui nút ứ nhựa, cặc cứ trơ như gỗ đá. Bộ cha hết khí rồi sao mà hổng xổ ra cho đỡ tức. Tôi phân trần: Bà bắt tui nắc còn hơn dê đực bị bắt đóng thuế ở cửa chuồng, còn khí với nhớt đâu mà xổ ra nữa. Rồi như để vớt vát cái lỗi này, tôi bắt xía vô: Nhưng vậy lại được việc, lồn bà cũng muốn được nắc lâu mà tui dọng ầm ầm con cu cũng thấy sướng.
Chị hứ và vặt bóp hai hòn dái tôi cùng với bẻ quẹo khúc gân làm tôi xón đái lẫn trào nước mắt. Rồi chị phê phán: Thấy ghét, cặc dái gì mà ong ỏng như cặc ngựa. Chị thấy tôi nhăn nhó thì lanh lẹ nhét đầu cu tôi vô nút liên chi. Hai má chị cóp lại, hai tay vò vò khúc dồi trường làm tôi phải niểng giò lên mới đỡ cấn.
Chị nút hả hê, con cặc tôi ngồm ngoàm nơi miệng chị, chốc chốc chị lại lấy hơi lên hút một hồi dài làm tôi tê rần, giật giật hết con cu. Tôi tựa người bị cùm ở dái, phải thót thót lên, chị thấy tôi sướng thì mằn hai hòn dái thiệt tục. Hẳn nhiên là tôi vôi chụp lấy sau đầu chị mà kềm để nắc đùng đùng.
Lần này thì tôi hết giữ nổi, con cặc tôi nhồi tía lia trong cái miệng múm của chị, đâm lùm xùm vô chưn răng, đội phồng má chị lên và mửa thôi là nửa. Tôi thấy có dề, có luồng, phùn phụt ra đầy trong miệng chị. Chị luống cuống xô tôi ra, nhưng bị kẹp cứng ngắc, đành hả miệng phun phì phì. Tuy vậy cũng nghe chị nuốt ực ực, thì ra tinh trùng tôi vọt mạnh quá, chị tuy cố ọi mà vẫn bị chúng chui tọt vào họng.
Chị khạc ho tùm lum, chất ra thì ít mà chất vô thì đầy. Chị ọe và càm ràm: Mụ nội ông, nắc gì nắc rầm rầm, cổ họng tui chắc trầy ở trỏng hết. Còn cố kềm cái nứng chi lâu dữ để bắt tui nuốt đã đời. Tôi tiu nghỉu như người chồng ngoại tình, chỉ biết ngậm tăm chịu trận. Tôi lừ lừ nhìn chị, hai tay chị chùi chùi bên mép, khí cặc tôi chảy nhễu bậy bạ. Có sợ rớt lình xình trên vú, có sợi ướt lấp rấp bên hông. Chị bật ngửa ra nằm thở, ui chu choa, miệng chị thở thì lồn cũng thở, hai vú xập xình, tôi nôn hết chỗ.
Miệng tôi há to như chó chực xương, tôi dòm xoáy xổ vô cái vú, chĩa thẳng làn quét vô lồn, mấy sợi lông phất phơ như chọc giận tôi mới tức. Tôi rụt rè đưa bàn tay lên nhứ nhứ, chị hét rinh lên: Tui đang thở hổng ra, cha đừng lộn xộn mò lồn hay bóp vú mà tui chết thẳng cẳng, đó tía.
Tôi hoảng hồn, hỏi ké né: Bộ cưng mệt dữ vậy hả. Thôi lần tới tui hổng đụ cắc cớ kiểu đó nữa. Chị nẹt làm tôi hết hồn: Tui có nói ông đừng đụ miệng tui đâu, tui nói để tui nằm thở mà. Tôi muốn bắt cười, ai đời, lời nói giữa nhau mà có khi vẫn chưa hiểu hết. Tôi vuốt ve chị: Thôi, tui biết lỗi rồi, cằn nhằn cửi nhửi hoài, nghỉ đi rồi tui cố lấy sức đụ cho cái lồn hết than thở. Chị bặp vô: Cha chỉ được bi nhiêu, nói tới nói lui rồi cũng đòi đụ, làm như cái lồn tôi bọc I nốc nên đụ hoài hổng mòn.
Có điều, suy đi nghĩ lại, tôi thấy hình như có chuyện không ổn. Tôi loáng thoáng nghi chồng chị biết chuyện tôi đụ chị hay sao đó. Vì có tối rình coi, tôi thấy chả bứt vú và ngắt lồn chị nói lầm bầm gì đó. Chị có vẻ chịu đựng hổng dám phản kháng. Chả véo đã thì hết nắm hai đầu vú giật tựa muốn bứt đứt ra và lồn thì nhón ngón tay mà kéo lôi xền xển. Chị nhăn nhó, lấy tay đỡ, chả hất ra và lôi mạnh tay hơn.
Tôi có hỏi lại ở bữa sau thì chị chối bay chối biến: Vợ chồng người ta âu yếm, mắc gì ông rình coi còn hỏi lộn xộn đâu hà. Tôi vạch lồn chị ra, chỉ những dấu bầm còn in rõ thì chị hỏi ngược lại: Chớ bộ cha hổng có lúc hứng, cắn rách mẹ lồn tui ra sao. Tôi cụt hứng vì chị nói đúng quá đi chớ. Tôi lại bợ cái vú chị hỏi cung: Vậy chớ cái gì làm đầu vú rớm máu ra như vầy. Chị vẫn tỉnh nói nhàn nhã: Tui hỏi cha chớ cha có ngắt vú tui chưa. Cha cũng vậy, ghen, cứ vú tui mà lặt, thì lão cũng thế. Đàn ông nào chẳng ghen, nghi vợ ngoại tình là cứ nhè vú, nhè lồn giũa tới. Tôi ngớ ngẩn hết đường hạch hỏi.
Nhiều khi tôi nghĩ: Ối hơi sức đâu mà đi nạnh mấy bà. Họ là quyển sách ước khép kín, có mò hoài cũng chẳng ra chương cú, còn lòng họ thì kín bưng như cõi mê cung, lọt vô rồi tìm đường thoát ra, thiệt thiên nan, vạn nan. Chi bằng họ cho thì ta hưởng, hưởng tới chừng nào biết chừng đó thôi. Dễ dầu gì mà được các mự vạch vú, đưa lồn cho mình rờ, mình bóp, huống chi là cho đụ chết thôi.
Tôi mết lồn chị thực sự, biết rằng trên đời chẳng có gì bền vững, vậy mà thoáng nghĩ tới một ngày bỗng chị biến mất đi, chưa chi tôi đã thấy bùi ngùi, hụt hẫng. Tôi đem điều này thưa thốt với chị, chị gạt đi: Anh là chúa nghĩ chuyện tầm xàm, đang vui hổng lo hưởng, cứ nói chuyện chia lìa, coi chừng bị ám đó, tía.
Vậy rồi tôi cũng quên đi. Ngày ngày lại lết xuống mút bú lồn chị, rồi đụ, rồi liếm, rồi cắn, rồi nhay, có lúc tôi nghĩ sao đời đẹp quá xá ể. Tôi thả lòng bay bổng theo chị, con ong say sưa hút mật ở cái nhụy hoa chị luôn để ngỏ cho tôi vào. Tôi ủ ấp hai trái vú chị, hít liền hơi để thấy mình đang sống thực, không phải mộng. Tôi giụi mặt vào lồn chị để nghe mông lung hơi hướm, mùi thơm của da thịt chị, mùi tanh của khí lồn và lộm rộm những sợi lông đâm chi chit vào môi miệng. Tôi nghĩ có nằm mơ cũng hổng tưởng ra nổi.
Thấm thoắt đã mấy năm trôi đi. Căn gác gỗ của tôi lúc nào cũng tràn đầy vẻ yêu đời sáng rực. Bao mùa hoa nở rồi tàn, mùa mưa giăng đầy trời rồi quang đãng lại thì đùng cái cảnh chia ly đột ngột xảy ra.
Một bữa, tôi hí hửng về, nghĩ bữa cơm đang chờ ở nhà chị và nghĩ cuộc đụ sau đó mà sướng cách chi, nhưng cửa nhà chị mở toang và mọi thứ trống trơn hết. Tại sao chị đi mà không một lời từ giã, tại sao chia tay mà chẳng chút ngập ngừng. Tôi buồn ngập trời, hẫng đi tựa vừa mất đi vật trân quý.
Tôi cố bò lên căn gác, thả phịch người lên sàn gỗ lịm đi. Nghe cái trống vắng loãng ra thậm tệ. Nhìn vào đâu cũng thấy lơ mơ dáng chị lom khom, đôi vú xệch xạc vểnh cao cho tôi rờ mó. Tôi lại nhận ra cái lồn chị đang ngồi gác chè hẻ trên mồm, vô hình dung tôi mút mút như mút lồn chị ngày trước. Con cu tôi hết dựng dậy nổi, nó cũng điếng đi vì mất mát như tôi.
Thế là tôi bỏ căn gác gỗ mà đi. Trải bao dặm đường vẫn mênh mông không tìm ra hình bóng chị, chị là cánh chim biền biệt phương trời, tôi là kẻ lữ hành suốt đời ôm tim chờ đợi.
Tôi thường đánh lừa mình: Ừ, biết đâu một ngày đó lại gặp chị. Chị ơi, chị có biết vậy chăng?
— Hết —