Phần 7
Thưa các hành khách, chuyến bay 1133 từ Hồng Kông đến Thượng Hải sắp cất cánh. Lên máy bay, máy bay chuẩn bị cất cánh… Sảnh chờ của sân bay đã bắt đầu vang lên liên tục tiếng Quan Thoại, Quảng Đông phát sóng bằng tiếng Anh và tiếng Trung. Diễm Ngọc nói với Tuấn:
– Chồng à, anh phải nghĩ đến vợ nha, anh phải nghĩ đến vợ mỗi ngày…
Diễm Ngọc ôm Tuấn chồng cô như một con mèo con làm nũng đòi ăn, Tuấn an ủi vợ:
– Oh! Tất nhiên rồi, chồng em sẽ về sớm, và anh sẽ gọi cho em ngay khi đến Thượng Hải. Hehe…
Tuấn nói xong ôm vòng eo mềm mại của Diễm Ngọc và lắc lư từ bên này sang bên kia, với sự miễn cưỡng trên khuôn mặt của anh ấy. Huyền thấy vợ chồng Tuấn với Diễm Ngọc ôm nhau quấn quýt thì nói:
– Quản lý Hoàng Anh Tuấn, máy bay sắp cất cánh, chúng ta lên máy bay thôi…
Giọng Huyền rất nhỏ nhưng đôi mắt cô ấy rất sáng, bộc lộ một sự ghen tuông mạnh mẽ. Tuấn nói với cấp dưới của mình:
– Này! Nhân, lần này tôi đến Thượng Hải ít nhất phải mất hai tháng, về phần phòng kế hoạch, cậu phải cố gắng lên. Ngoài ra nếu nhà tôi có chuyện gì, tôi sẽ để Diễm Ngọc nhờ cậu giúp đỡ, cậu có thể đi xem một chút!
Tuấn hai tay ôm Diễm Ngọc từ từ rời ra, quay đầu vỗ vỗ vai tên Nhân cấp dưới và nói:
– Nè! Đừng lo lắng cậu em, việc của cậu là việc của tôi… Lần này cậu có thể được thăng chức và tôi sẽ rất vinh dự, cảm ơn về những ngày sắp tới.
Tên Nhân đang cười, nhìn Huyền và Tuấn:
– Oh… Hehe. Được mà thưa giám đốc!
– Ừm! Cảm ơn cậu khi tôi trở lại. Tạm biệt…
Tuấn chạy nhẹ ra cửa bảo vệ, trong đầu nghĩ rằng em trai này cũng tốt. Diễm Ngọc nói vọng theo:
– Anh ơi! Tạm biệt… Giữ gìn sức khỏe, chồng của em…
Đôi mắt của Diễm Ngọc đã ướt khi cô ấy vẫy bàn tay nhỏ bé của mình.
… Bạn đang đọc truyện Bố chồng dụ con dâu tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/09/truyen-sex-bo-chong-du-con-dau-2.html
Trên chiếc ghế sofa rộng rãi và thoải mái trong khoang hạng nhất, Tuấn nhẹ nhàng nắm lấy Huyền bằng cả hai tay và nói ba lần với ba từ: “Cảm ơn em”. Huyền nhìn Tuấn một cách ám ảnh với đôi mắt sáng đẹp đẽ của cô ấy, không nói một lời, mọi thứ chìm trong im lặng.
Trên đường cao tốc từ sân bay về nhà, một chiếc Ferrari màu đỏ chạy đều đều. Tên Nhân ngồi trong xe và quan sát Diễm Ngọc đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Lông mi dài phù hợp với chiếc mũi cao nhỏ, đến bộ ngực nhô cao. Dưới lớp vải tuyn là núm vú nhô ra. Nó thật đẹp! Nhân nói an ủi Diễm Ngọc:
– Nè! Đừng buồn, chồng em đi Thượng Hải, nhưng em cũng có thể đến thăm anh ấy bất cứ lúc nào mà.
Nhân ân cần đưa khăn giấy cho Diễm Ngọc, cô ấy nhận lấy và nói:
– Chà, cảm ơn anh…
Diễm Ngọc lau chiếc mũi hơi đỏ của mình bằng khăn giấy, thì Nhân nói vô thêm một câu dài:
– Lần này, chồng em phụ trách một kế hoạch phát triển bất động sản lớn như vậy, điều này đã gây chấn động toàn công ty. Đầu tư 30 tỷ vào Thượng Hải mua đất thành công, chồng em xứng đáng được tín nhiệm nhất. Đầu tư giai đoạn sau còn lớn hơn, chồng của em đã thiết lập nhiều mối quan hệ khác nhau ở Trung Quốc đại lục, vì vậy em không thể sống thiếu chồng mình khi anh ấy ở Thượng Hải đúng không? Bây giờ anh ấy là người nổi tiếng hàng đầu của công ty… Nhưng… bây giờ trong công ty…
Tên Nhân đang nói luyên thuyên đột nhiên thay đổi chủ đề, có một chút xảo quyệt trong mắt. Diễm Ngọc thấy hắn nói đến chữ “nhưng…” thì dừng không nói nữa, nên cô ấy quay đầu về phía Nhân đang lái xe nói:
– Nhưng cái gì… vậy anh Nhân?
– Oh! Do em đến sân bay từ sáng sớm để tiễn chồng em, vậy thì Diễm Ngọc, em chưa ăn sáng đúng không?
Tên Nhân mở chủ đề đột ngột về ăn uống, nên sự tò mò của Diễm Ngọc đã được khơi dậy. Cô nói:
– Ồ vâng, chưa ăn, chưa ăn.
– Haha! Tốt quá rồi! Có quán cháo trứng cua ở ngã rẽ phía trước ăn rất ngon, mời em ăn với anh nha!
Cả hai đối mặt với nhau, giữa Diễm Ngọc và tên Nhân có một nụ cười đặc trưng sang trọng trên khuôn mặt của mình. Ba miếng trứng cua tỏa mùi thơm hấp dẫn trong nồi cháo trong vắt khiến người ăn không biết chán. Diễm Ngọc cũng nhặt thìa vì thèm ăn, đôi mắt của tên Nhân không bao giờ rời khỏi Diễm Ngọc. Hắn nói:
– Oh! Nó có ngon không?
– Chà, ngon quá, sao mình không biết có một quán cháo ngon như vậy nhỉ?
Diễm Ngọc mím môi nhẹ nhàng thổi vào trứng cua đang bốc khói trên thìa, thì tên Nhân dở thói gạ gẫm:
– Oh! Làm thế nào để em biết rằng có rất nhiều điều thú vị trên thế giới này?
– Ừm! Đúng! Do em… Ở nhà cả ngày…
Với những lời nói của tên Nhân khiến Diễm Ngọc cảm động, mà đúng thật là vậy, cô ấy chỉ ở nhà không có đi ăn uống vui chơi bên ngoài nhiều. Cũng như bao người phụ nữ khác, Diễm Ngọc không chỉ muốn có đủ tiện nghi vật chất mà còn có đủ thời gian dành cho những người đàn ông xung quanh mình. Đi chơi với cô ấy. Nhưng Tuấn chồng cô, người đàn ông đầy tham vọng, hết lòng vì công việc và rõ ràng là phớt lờ cô tại thời điểm này. Trái tim tràn ngập sự trống rỗng. Quan trọng hơn, Diễm Ngọc sợ rằng Tuấn sẽ phát hiện ra mối tình không may mắn của cô với ông Phú bố chồng mình. Và lúc đó có thể mất đi người chồng yêu dấu của mình luôn. Cô muốn trốn thoát, nhưng cô không biết làm thế nào? Tên Nhân nói:
– Chà, dù sao thì sau khi chồng em được thăng chức và rời đi, bộ phận kế hoạch của chúng tôi cần được tổ chức lại, nhưng công ty hiện tại, chúng tôi đang hợp tác toàn diện với sự phát triển của Thượng Hải. Hiện tại, công việc của chúng tôi tương đối dễ dàng, nên anh Tuấn chồng em không có thời gian gì để đưa em đi khắp nơi để đi mua sắm. Vậy thì đi mua sắm đi em, bởi em là một cô dâu Đài Loan lấy chồng Hong Kong chắc hẳn không biết nhiều về Hong Kong của chúng ta đúng không? Vì lý do này… Haha…
Mặc dù xa vời và nghèo hơn gia đình Tuấn, nhưng mà tên Nhân tràn đầy tự tin nói bừa để mong sao tán tỉnh được vợ cấp trên xinh đẹp. Diễm Ngọc thấy hắn ăn nói cũng khéo và dẻo miệng nên trả lời:
– Ừm! ĐƯỢC RỒI! ĐƯỢC RỒI! Đi mua sắm thì mua sắm…
Làn sương mù trên khuôn mặt và trái tim của Diễm Ngọc đã bị cuốn đi bởi lời nói ong bướm của tên Nhân, và những người phụ nữ ngây thơ dễ dàng có được hạnh phúc. Niềm vui của Diễm Ngọc cũng lây nhiễm cho tên Nhân, khi hắn ta đang nhìn người phụ nữ xinh đẹp và gợi cảm này. Nhân ghét thế giới này, hắn thầm mắng: “Sự bất công của thế giới! Tại sao Tuấn lại tự mình lấy đi tất cả những điều tốt đẹp? Anh ta đẹp trai hơn mình. Anh ta tài giỏi hơn mình. Anh ta có vợ đẹp và nhiều người phụ nữ theo đuổi còn mình thì đi cưỡng ép. Anh ta sắp thăng chức thành chủ tịch nữa. Hừm… Vậy tại sao mình không trả đũa, chơi với vợ anh ta. Hahaha…”. Thấy tên Nhân cười tinh quái, vừa rồi anh ta không trả lời câu hỏi của cô ấy, vì vậy Diễm Ngọc nhớ đến cú ngã ba đột ngột của tên Nhân mở chủ đề đó lúc nãy thì bỗng nhiên tên Nhân nói:
– Ồ! Không có gì, chỉ là, anh nghe nói rằng có những người phụ nữ xinh đẹp ở Thượng Hải… Anh nghe nói, anh nghe nói vậy… Hehe!
Tên Nhân cười khan hai lần. Trí tưởng tượng của mọi người rất phong phú, và những lời của Nhân đã lấp đầy suy nghĩ của Diễm Ngọc. Cô ấy không biết hắn ta định nói gì về chồng mình nên nói:
– Hừm, anh chồng hôi hám này, sao anh ta dám?
Diễm Ngọc vừa rồi tươi cười như hoa, bây giờ đầy mây mù bao phủ. Tên Nhân giả đò lòng tốt an ủi:
– Oh! Em đừng tức giận! Đó chỉ là những gì anh nghe nói, ngay cả khi anh ấy bị mù, anh ấy sẽ không để nhân viên của mình vào văn phòng công cộng.
Diễm Ngọc nhận ra người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ nhất và đàn ông thường tìm những người phụ nữ khác hay tán tỉnh, mặc dù lời nói của tên Nhân rất khó chịu, nhưng phụ nữ trên thế giới dường như được hưởng lợi từ nó. Cô ấy dằn mặt:
– Nè! Anh nói nhân viên nào? Anh đang nói gì về tôi vậy hả?
– Oh! Anh không nói gì, anh không thực sự hiểu rằng Diễm Ngọc vợ của cấp trên của anh hơi nhút nhát, nhưng sao hôm nay lại mặc bộ đồ có vải tuyn mỏng tanh màu trắng, và bộ ngực đầy đặn phập phồng theo nhịp thở nữa… Haha… Được rồi, anh còn có việc phải làm, hẹn gặp lại em vào ngày khác nhé!
Diễm Ngọc nghe hắn nói câu hẹn gặp lại thì có chút lạc lõng, nên cô nói:
– Oh, anh làm thế nào về việc đưa tôi đến cửa hàng thời trang “ncamtinh” ở miền Trung?
– Hả? Vậy là em muốn anh đưa đi mua sắm sao? Tốt lắm! Haha…
Tên Nhân mỉm cười với Diễm Ngọc với nụ cười đầy hứa hẹn nhưng cũng mang hàm ý ẩn giấu bên trong. Phải thừa nhận rằng tên Nhân thực sự đẹp trai, tuy không đẹp trai bằng Tuấn với ông Phú, nhưng do anh còn trẻ nên nụ cười của anh ấy càng khiến các cô gái chết người, hơn nữa anh ấy còn có thể chào hỏi. Anh ấy biết chiều chuộng phụ nữ, vì vậy xung quanh anh ấy có vô số mỹ nhân. Quan trọng hơn, cha anh là một trong những cổ đông của một chuỗi công ty mà không một ai biết ngoài anh Tuấn, vì vậy anh ấy trẻ và giàu có, nhưng lại phải làm nhân viên vì ham chơi ham chơi gái, và anh ấy là mẫu đàn ông được nhiều phụ nữ thời nay thích nhất, ngoại trừ phụ nữ xinh đẹp là Huyền, bởi vì cô ấy thường xuyên tiếp xúc với hắn nên biết rõ toẹt về hắn rồi.
Diễm Ngọc thì mới tiếp xúc với hắn nên vẫn có ấn tượng tốt về tên Nhân! Bởi vì vừa rồi khi hắn cười với cô, cô cảm thấy trên mặt có chút nhuốm màu đỏ. Và trở nên nóng hơn. Khu trung tâm mua sắm rất nhộn nhịp, người ra người vào nhưng không hỗn loạn, là nơi thích hợp để mua quần áo cao cấp. Hồng Nga 3 năm trước được ông Phú đầu tư cho bà ta để mở một cửa hàng thời trang, sau ba năm được Hồng Nga quản lý tỉ mỉ, cửa hàng thời trang này đã khai trương xã hội thượng lưu của Hồng Kông đã đạt được rất nhiều danh tiếng.
Năm nay, nó trở thành đại lý Hồng Kông của một trong ba thương hiệu thời trang nữ nổi tiếng của Ý.
Bước vào dãy cửa hàng rực rỡ, một bầu không khí quý phái và gợi cảm thổi vào mặt Diễm Ngọc, bởi vì cô ấy đã từng đến đây. Nhiều khi cô nàng yêu cái đẹp sao lại ít đặt chân đến những nơi này nhỉ? Nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy đến đây kể từ khi kết hôn với anh Tuấn. Bỗng có tiếng chào hỏi:
– Xin chào, cô Diễm Ngọc.
Các cô gái trong cửa hàng đặc sản đều trẻ đẹp, khí chất khác hẳn những cô gái bán quần áo khác ngoài chợ lẻ. Sự khác biệt lớn nhất là họ đều biết Diễm Ngọc, vì vậy họ chào đón Diễm Ngọc một cách nồng nhiệt hơn những người khác. Các cô gái nói:
– Chị đang bận rộn với công việc của mình hay chị tìm ai?
– Ơ… Tôi tìm Hồng Nga mẹ chồng của tôi.
Với một nụ cười dễ chịu, các cô gái trẻ trả lời:
– Ồ, bà chủ đang ở trên lầu, bà ấy đã ra lệnh cho những người khác không được làm phiền bà ấy, nhưng Diễm Ngọc thì được, bởi chị không phải là người ngoài. Còn người đàn ông này thì đi ra ngoài chờ đi ạ! Thôi chị tự mình đi lên đi!
Một cô gái dễ thương với đôi mắt cong khi cười nói với Diễm Ngọc. Cô ấy cũng đáp lời:
– Ồ, vậy thì tôi sẽ tự mình đi lên…
– Dạ! Chị Diễm Ngọc, chị càng ngày càng xinh đẹp. Hihi…
Diễm Ngọc rất thích cái gọi là “Xinh đẹp” này. Cô gái Ánh Dương là con gái đỡ đầu của Hồng Nga mẹ chồng cô, tuy mới 18 tuổi nhưng bộ ngực căng phồng của cô ấy đã làm cho chiếc áo khoác của cô ấy quá chật. Nhưng khi đứng trước mặt Diễm Ngọc, Ánh Dương chỉ là một con vịt con xấu xí. Ánh Dương nghiêm túc nói:
– Nè! Ne… Lần sau chị tới, chị nhớ mang cho em một cái gì đó để ăn nha!
Diễm Ngọc ngày càng thích tinh thần nhỏ này, cô ấy chú ý đến đến bộ ngực của Ánh Dương, cô thầm nghĩ: “Chà! Nếu mọi thứ cứ tiếp tục như thế này, chắc chắn bộ ngực 18 tuổi của con bé sẽ không nhỏ hơn của mình trong tương lai. Không, tiểu linh hồn này sau này thật sự trở thành đối thủ mạnh của mình rồi. Đây có lẽ là điều kỳ lạ nhất về phụ nữ, bởi có giác quan thứ sáu!” Diễm Ngọc lại tự hỏi chính mình: “Oh! Mẹ Hồng Nga không cho người tới quấy rầy, là bởi vì trong lòng không thoải mái sao? Nếu vậy thì mẹ có lẽ đang ngủ, nên mình đừng làm phiền bà ấy nhỉ?”
Diễm Ngọc lẩm bẩm trong lòng, cô ấy nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc ra thì…
– Ơ… a… á… a… ơ…
Tiếng rên nho nhỏ phát ra từ căn phòng nhỏ cạnh văn phòng. Đây thường là khi Hồng Nga mệt mỏi để nghỉ ngơi. Diễm Ngọc tự hỏi nữa: “Mẹ chồng mình có bị ốm không? Chắc không có đâu nhỉ!”. Sự tò mò đã đưa Diễm Ngọc đến cánh cửa căn phòng nhỏ phát ra âm thanh, và nhẹ nhàng đẩy vào. Có một vết nứt trên cửa. Nhìn nó, Diễm Ngọc đỏ mặt. Trong phòng, Hồng Nga đang nằm nghiêng trên ghế dài, đôi mắt trong veo như tơ, mái tóc dài gợn sóng xõa trên vai, mượt như nhung. Làn da gấm sa tanh thấm đẫm mồ hôi, một tay dùng năm ngón tay vuốt ve bộ ngực săn chắc và đầy đặn của bà ấy. Đôi khi mở và đôi khi nắm bắt. Tay còn lại cầm vật giống dương vật đút vào giữa đám lông rậm xung quanh, dương vật dài 20cm. Có lúc nó ngập trong cái lỗ lồn đầy nếp, có lúc nó rút ra nằm trên miệng lỗ lồn, con chim giả sưng vù trên miệng lỗ ấy. Viên thịt càng lúc càng lớn dưới sự ma sát của thứ đó. Nhìn thứ đó đã để lại rất nhiều chất nhờn tiết ra.
Trên chiếc TV đối diện với chiếc ghế dài, một người đàn ông man rợ vung con chim to dưới háng và đâm vào một người đẹp đang rên rỉ. Nó tạo thành một khung cảnh rất tục tĩu với những tiếng rên rỉ và la hét của Hồng Nga. Ngay cả Diễm Ngọc, người đang đứng trong khe cửa nhìn trộm, cũng bị sốc khi nhìn thấy cảnh tượng này. Sự cám dỗ khiến toàn thân khô nóng, hạ thể tê dại ngứa ngáy. Đột nhiên, Hồng Nga mẹ chồng cô nhảy hai chân vào nhau, hai tay từ từ khép lại, dương vật giả trong tay bà ấy rung lên bần bật sau khi rụng hết công suất. Bà ta điên cuồng hét lên gọi tên anh Tuấn:
– Á… Tuấn ơi, Tuấn đẹp trai của Nga… Á… Tuấn mau hiếp dâm Nga đi… Á… mau hiếp dâm thím của ngươi đi… Tuấn ơi, a a ngươi thật thô bạo… ôi á aaa… đẩy mạnh cu vào lồn mẹ kế của con đi! A… Dì muốn con làm điều đó… Á… Aaa… dì sắp ra rồi Tuấn ơi… Á Aaa…
Tiếng hét chấn động tâm hồn vang vọng khắp căn phòng, ngoài cửa thì Diễm Ngọc khép chặt hai chân lại, dùng sức đẩy mạnh vào giữa xương mu bướm. Cô xoa xoa, khoái cảm khó hiểu trào dâng rồi nhanh chóng lan ra toàn thân. Choáng váng một lúc, đôi chân của Diễm Ngọc trở nên yếu ớt và cô ấy đứng hết vững nên té xuống nền gạch, sau đó cô gõ cửa…