Phần 4: Đường về nhà
Bruhh! Phụtttt…
Xíu trở lại với vị trí làm việc. Rất đúng giờ! Gương mặt trái xoan lạnh lùng tỏ ra chút mệt mỏi. Vì lúc nãy cô chưa ăn xong được phần cơm. Cô cũng chưa được nghỉ ngơi…
Thật đói…
Ọt ọt!
Cái bụng phản kháng liên tục!
Cơn đói kéo đến, khiến Xíu dù cố gắng vẫn khó mà tập trung được!
Hai miếng trứng và vài thìa cơm… thật sự không đủ! Nhưng Xíu không thể làm gì khác cả! Bởi vì những gì cô ấy vừa làm, là một trong những yêu cầu để cô ấy được giữ lại nhà máy để làm việc. Thật không may, Xíu không thể làm việc như những người bình thường khác…
Nhưng cô không hề phàn nàn gì cả. Chỉ là…
Nó thực sự khó chịu! Rất khó chịu!
Cảm giác khó chịu đến từ việc người khác có thể chạm vào cơ thể cô tùy thích! Những người đó, những bàn tay đó, cái lưỡi đó, làm Xíu cực kỳ khó chịu!
Một cảm giác dễ bị tổn thương!
Đói quá!
Xíu liếc nhìn đồng hồ. Đã 15 giờ rưỡi. Xíu đứng lên di chuyển đến bên bình nước. Cô uống nhanh hai ly nước lọc. Đây là bí quyết chống đói duy nhất mà Xíu có thể làm.
Vài giọt nước rơi xuống cái cằm nhỏ xinh. Ánh nhìn của mấy anh công nhân kia cũng trở nên tròn xoe. Xíu mặc kệ!
Cô biết mọi người luôn dán những ánh mắt kỳ lạ vào mình. Cô đã quá quen rồi. Cô chỉ không thể hiểu nổi… Tại sao mọi người lại quá ám ảnh đến thế? Đặc biệt khi nói về hương vị.
Người làm tình với cô, mặc dù thường có sở thích khác nhau. Ví như ông Phú thì thích nói nhiều, cứ lải nhải bên tai cô những câu khó nghe. Động tác thì thô lỗ, thường thích đánh người! Hay là ông Quý, rất thích liếm láp cơ thể cô. Nhưng tất cả, đều sẽ biểu cảm liên quan đến như là một món ăn.
“Em ăn gì mà lớn lên ngon thế?” Hay là “Em thơm quá”?
Xíu không thể hiểu nổi.
Tại sao?
Cô ấy cố gắng tìm hiểu tại sao họ lại nói như vậy… bằng cách liếm… và ngửi chính mình! Nhưng mỗi lần cô ấy làm như vậy… Tất cả những gì cô ấy cảm nhận được là mùi vị mồ hôi mằn mặn!
Xíu tự hỏi chính mình, rất nhiều lần, có gì mà nó lại ngon đến thế?
Dù có ngon đi nữa, cũng đâu đến mức như vậy? Tất cả chỉ là sự đau rát, chán ghét và mệt mỏi. Bọn họ ai nấy đều vội vã, hùng hục rồi cũng kiệt sức đến mức nằm vật ra ủ rũ… Tại sao mọi người lại nói cô ấy ngon?
Từ rất lâu… có một câu hỏi mà Xíu mãi vẫn không tài nào tìm được câu trả lời. Thế nên, cô ấy lại tiếp tục cặm cụi làm công việc của mình, với cái bụng đói…
Phụtttt… bruhhhh…
Mười sáu giờ rưỡi chiều…
Vị Quản lý trung tuổi đứng ra vỗ tay động viên như mọi ngày:
– Mọi người làm tốt lắm! Tan ca thôi!
Xung quanh Xíu có vài tiếng đẩy ghế ken két, mọi người lục đục đứng lên. Mọi người dọn dẹp đồ đạc, và vị trí ngồi của mình:
– Ôi đau lưng quá, cái thân già của tôi…
– Hay chúng ta lại ra quán bia làm ít mồi chữa đau lưng đi nhỉ?
– Nó lại hợp lý quá. Em Xíu đi cùng không?
Xíu quay đầu nhìn, đó là anh Phước và anh Đức đang mời, với nụ cười tươi trên môi:
– Xin lỗi…
Và cô chạy biến. Để lại hai anh chàng công nhân chất phác thật thà với vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn áy náy. Phước huých tay vào Đức:
– Làm con bé chạy như ma đuổi thế?
– Tôi làm gì sai? Nghĩ lại thì cô bé làm việc ở đây cũng một thời gian rồi, nhưng chưa có dịp nào đi cùng đồng nghiệp cả nhỉ? – Đức thắc mắc.
– Cô ấy đến nói chuyện tử tế còn chẳng được mấy câu kia kìa!
Chuyến xe buýt buổi chiều thường rất đông người. Xíu đứng bám vào tay vịn, cố giữ vững giữa một đám người. Một đám công nhân tan làm, mùi cơ thể, mùi thuốc lá đủ thể loại. Lâu lâu còn có cả mùi hôi chân phảng phất. Cửa xe buýt hết mở rồi lại đóng, đoàn người cứ vội vã bước đến rồi vội vã rời đi. Cuộc sống cứ vậy trôi đi.
Sau một chặng xe buýt dài, Xíu lại đi bộ trên con đường quê quen thuộc để về nhà. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đã tối mịt. Mấy cột đèn đường đã bật sáng màu vàng vàng, đang bị một đám côn trùng vo ve bay xung quanh. Xíu chỉ nghĩ:
– Không biết tối nay ăn gì nhỉ? Có mấy củ khoai đào hôm qua rồi thì phải? Mình sẽ cắt ra rồi xào với hành phi. Rắc thêm ít tiêu và hành lá. Chắc chắn sẽ rất thơm…
Xíu xoa bụng, phấn khích nghĩ đến những món ăn có thể được nấu. Cố nhướng con mắt có dấu hiệu buồn ngủ, cô vui vẻ cất bước rẽ vào con ngõ nhỏ…
– Chờ đã, hôm qua hình như còn để dành lại chút mỡ thừa. Dùng nó xào khoai chắc chắn sẽ rất ngon!
Những suy nghĩ hạnh phúc đó, làm Xíu rất nóng lòng về nhà. Đung đưa chiếc túi chứa mấy bộ quần áo được tặng ngày hôm nay, Xíu cất bước chân nhanh hơn một chút.
Nhưng, cô ấy lại một lần nữa, phải rẽ sang lối khác, không thể về nhà…
Một người đàn ông chực chờ sẵn trong con ngõ tối. Kéo Xíu vào góc khuất sau mấy bức tường gạch đầy rêu cũ kỹ. Chiếc túi xách đẹp đẽ nằm chỏng chơ bên ngoài, giữa một vũng nước đọng… trở nên lấm lem, bẩn thỉu.
Giống như cô gái trong kia, bị cuộc đời vẩy những giọt tanh tưởi lên khắp cơ thể xinh đẹp…
– Ưm! Ưm…
Gã đàn ông vừa bịt miệng Xíu, vừa đẩy Xíu dúi vào tường, cất giọng ồm ồm:
– Này Xíu… Nhớ tao chứ? Tao thực sự không muốn vậy đâu, nhưng… tao chỉ muốn làm một lần thôi… bắn ra một lần thôi. Nên hãy giúp tao, nhé?
Tay gã đàn ông luồn vào lớp áo của Xíu rồi lật lên vội vã. Xíu dùng hết sức chống cự, nhưng tay gã đàn ông đó quá khỏe để có thể chống lại.
– Ưm… ông… ược…
Tay gã lần mò xoa nắn khắp người Xíu, một cách thô bạo. Thậm chí còn ấn đầu Xíu va vào tường. Cơn đau nhói bất ngờ tìm đến Xíu, một lần nữa. Và…
Bầu ngực Xíu bại lộ dưới sự hối hả của gã đàn ông. Xíu… dừng dãy dụa! Cô nhắm mắt, thở ra một hơi dài, bỏ cuộc!
Bỏ cuộc hoàn toàn!
Bởi, dù không phải thường xuyên, nhưng chuyện này vẫn có xảy ra. Xíu đã quen dần với việc này rồi! Xíu không hề muốn như thế. Nhưng trước khi kịp nhận ra, cô ấy đã quen với việc này rồi! Ngày trước, đã Xíu ra sức chống cự, nhưng càng dãy dụa thì càng đớn đau… Để rồi, Xíu vẫn bị bỏ lại với những vết sẹo cùng sự đau đớn tủi nhục. Ít nhất thỏa hiệp như thế này, cô sẽ không phải chịu tổn thương. Ít nhất cô có thể…
– Đúng vậy, hãy cứ nằm im đi Xíu!
Xíu yên lặng và nhắm mắt. Chịu đựng cái cằm lởm chởm râu cạ vào bầu ngực mình nhột nhạt. Cái lưỡi hắn ta xì xụp liếm trên đỉnh vú. Gã đàn ông nhận ra không gì có thể ngăn cản nữa, vội vàng tuột quần Xíu, kéo ra khỏi đôi chân dài.
– Đúng rồi, tao không có ý xấu đâu, tao chỉ làm vậy để cả hai cùng tận hưởng thôi mà! Nhìn đây!
Gã đứng chen giữa hai chân Xíu, tự tuột quần, lôi ra một con cu sừng sững, tự hào khoe với Xíu:
– Mày sẽ sướng và tao cũng sẽ được sướng. Hai bên cùng có lợi…
– Phải không???
Một giọng nam đanh thép sau lưng gã đàn ông, kèm theo cái bóng to lớn bao trùm lên cơ thể Xíu, che đi hết chút ánh sáng le lói sót lại trong con ngõ nhỏ.
Bộp bộp bộp!
Cánh tay của Thành lại một lần nữa vung lên. Nhưng bị Xíu lao đến giữ lại. Thành tức giận, lừ mắt:
– Chị làm gì vậy? Bỏ ra!
Xíu chảy nước mắt:
– Không sao rồi! Em đừng đánh nữa! Đủ rồi!
Một tay Thành vẫn đè chặt cổ gã đàn ông. Bàn tay kia bị Xíu giữ lấy, vẫn đang nắm chặt, đỏ au một màu của máu. Đôi mắt Thành trợn trừng nhìn Xíu:
– Chị nghĩ em làm vậy vì chị sao? Bỏ ra! Thằng khốn kiếp này phải…
Xíu run rẩy gồng người như đu cả lên tay Thành vì nó quá chắc khỏe. Không màng cả nửa thân dưới lõa lồ, chỉ cố gắng can ngăn, nói vội như hét vào mặt Thành:
– Đủ rồi! Thầy cô giáo em nói nếu em vướng vào ẩu đả một lần nữa sẽ rắc rối to đấy! Đuổi học đấy! Chị xin em… đừng đánh nữa! Thành…
…
Còn tiếp…