Phần 9
Đẳng và Thanh Sương dắt nhau ra ngoài chợ đi dạo nhìn họ rất thân mật và tình cảm. Không ai nghĩ rằng họ vừa choảng nhau bán sống bán chết giờ lại thân mật như vậy. Chợ ở đại lục này khá đông đúc và náo nhiệt, ở đây bày bán rất nhiều mặt hàng. Tiếng hệ thống vang lên:
– Chú em đi về phía trước 15m mua ít thuốc về luyện đan.
Đẳng làm theo lời hệ thống tới một cửa hàng thuốc mà hệ thống chỉ. Thanh Sương một bên kỳ quái hỏi đẳng (vì cửa hàng này rất là cũ kỹ):
– Sao bên kia nhiều cửa hàng tốt sao chàng không vào mà chọn cửa hàng này.
Đẳng:
– Ta nghĩ cửa hàng này sẽ có đồ tốt. (Đm nói phét là giỏi biết đéo gì đâu mà nghe lời thằng hệ thống tới đây còn bày đặt)
Đẳng và Thanh Sương bước vào cửa hàng, cửa hàng dường như đã cũ kỹ ít trong cửa hàng chỉ có một ông già. Đẳng cất tiếng:
– Ông chủ ở đây bán những gì.
Ông già kia nhíu mày vì cửa hàng ông rất.
Ít người lui tới nhưng cũng trả lời:
– Quý khách muốn mua gì?
Đẳng:
– Ở đây có bán nguyên liệu luyện đan không?
Chủ tiệm:
– Có mời quý khách xem qua.
Đẳng đi xung quanh xem số nguyên liệu.
Nhờ có hệ thống mà đẳng có thể biết ở đây rất nhiều nguyên liệu tốt. Đẳng nhặt 1 hồi tầm 5 cái túi rồi ra thanh toán.
Đẳng:
– Ông chủ chỗ này bao nhiêu?
Ông chủ:
– Chỗ này ta lấy 30 kim tệ.
Đẳng (thắc mắc):
– Sao rẻ vậy, chỗ này ít cũng phải 10 cân là ít.
Ông chủ:
– Cửa hàng ta lâu nay không ai ghé nay có quý khách lui tới, coi như ta vừa bán vừa cho tại vì ta sắp đóng tiệm rồi.
Đằng cũng gật đầu rồi kêu Thanh Sương móc ra 500 kim tệ đưa cho ông chủ:
– Được rồi coi như chỗ này ta cho lão để lão có đóng cửa tiệm còn có vốn sinh nhai.
Ông chủ khẽ gật đầu cảm tạ, đẳng và Thanh Sương rời tiệm, nhưng đằng sau họ là 1 nhân ảnh đang dõi theo họ đó chinh là một luyện đan sư cấp thánh vương. Thanh Sương vừa đi vừa thắc mắc chuyện của đẳng:
– Sao chàng lại mua chỗ thuốc đó 500 kim tệ biết đâu chỗ thuốc đó là thuốc dỏm thì sao.
Đẳng quàng vai Thanh Sương cười nói:
– Chỗ nguyên liệu này cũng có một số dùng tốt. Nên ta mua còn việc trả giả cao thì ta mua của lão cũng coi như cho lão vốn sinh nhai. Lão già rồi không có con cháu coi như số tiền đó đủ cho lão sài và kiếm việc mới.
Thanh Sương dựa ôm eo dựa vào vai đẳng:
– Chàng thật tốt bụng.
Đẳng và Thanh Sương cứ như vậy đi vòng quanh chợ hắn và nàng mua rất nhiều đồ và quần áo. Những người đi đường thấy 2 người họ thân mật vậy cũng ghen tị một số chị em phụ nữ thì trầm trồ khen ngợi:
– Ôi họ đẹp đôi quá. Ước gì chồng ta cũng như cậu thiếu gia kia.
– Ôi tiểu đệ gì đó ơi cho ta làm quen chút với…
Thanh Sương thì ghen ra mặt cứ cấu véo làm đẳng liên tục nhăn mặt. Họ đi được một đoạn thì gặp đám đông họ chen vào thấy một tiểu muội treo biển bán thân chôn cha. Mọi người xung quanh ra giá:
– Ta trả 1000 kim tệ.
– Ta trả 5000 kim tệ…
– 10000 Kim tệ.
– 20000 Kim tệ.
Một phú hào lên tiếng:
– 100000 Kim tệ.
Mọi người há hốc mồm số kim tệ bỏ ra rất lớn cho một cô gái. Phú hộ hào hứng đến nâng cô bé đứng dậy thì một tiếng thét lớn:
– 300000 Kim tệ.
Mọi người sợ hãi vì ai cũng biết đó là tiếng của tam thiếu gia của tịch gia kim nam thành. Gia tộc mạnh thứ 3 sau la gia của sư thúc hắn và đằng gia. Vị phú hộ kia cũng cười cười chào tên tam thiếu gia của tịch gia:
– Chào tịch tam thiếu.
Tịch tam thiếu:
– Viên phú hộ à cô nương này của ta ngươi thấy sao.
Viên phú hộ:
– Dạ dạ của tịch tam thiếu.
Nói rồi viên phú hộ này cúi chào bỏ đi tên tịch tam thiếu này tới nâng cằm cô bé kia lên:
– Giờ ngươi theo ta.
Nói rồi hắn đứng dậy cô gái kia cũng đứng dậy nhưng không đi theo mà nói:
– Tôi không theo ngài tôi sẽ theo vị phú hộ kia.
Tịch tam thiếu:
– Ta đã mua ngươi rồi giờ ngươi là của ta. Người đâu mang cô ta đi.
Tịch tam thiếu nói xong thì đám tùy tùng kia sấn tới kéo cô bé kia đi. Nhưng cô quyết chống trả không đi, đẳng bên ngoài thấy vậy quát lớn:
– Dừng tay.
Mọi người nhìn về phía tiếng quát thì nhận ra đó là la tiểu thư của la gia và hoàng tam thiếu. Tên tịch tam thiếu kia nhíu mày nhưng khi thấy đẳng đi vào thì cười ha hả:
– Tưởng ai hóa ra ta hoàng tam thiếu một đời phế vật.
Đẳng:
– Ra là tịch tam thiếu à. Đường đường là một thiếu gia của gia tộc lớn sao lại bắt nạt một cô gái chân yếu tay mềm vậy.
Tịch tam thiếu:
– Hừ ta mua cô ta rồi giờ cô ta là của ta. Ngươi coi chừng ta đánh gãy chân ngươi đấy tên phế vật.
Đẳng:
– Nếu ngươi có bản lĩnh.
Tịch tam thiếu liền ra lệnh cho đám tùy tùng đánh đẳng. Nhưng chúng lại bị gục bởi combo đánh chó của đẳng. Tịch tam thiếu bên ngoài há hốc mồm không ngờ vì đẳng có thể đánh bại được người của hắn. Tịch tam thiếu thét lớn rồi lôi một cây đao ra đam tới đẳng, đẳng nhanh chóng né. Tên tịch tam thiếu lại tung thêm một chưởng thủy hệ, đằng cũng không kém tung chưởng đáp trả. Hai song chương gặp nhau liền oanh tạc, đẳng nhân vụ nổ vận lăng ba vi bộ lao tới rồi dùng đả cẩu bổng đánh tên tịch tam thiếu. Tên này ban đầu có né được nhưng lát sau thì chật vật kết quả bị đánh bầm dập và gãy chân.
Đẳng:
– Cút.
Đám người của tịch tam thiếu sợ hãi, vôi dìu hắn bỏ chạy. Mọi người cũng tản ra dần, đẳng tới bên cô bé rồi nói:
– Tiểu muội dẫn ta và tỷ tỷ này đi chôn cất cha muội rồi theo chúng ta.
Tiểu muội gật đầu rồi dẫn đẳng và Thanh Sương đi, đẳng cho mua cho tiểu muội quan tài rồi đem đến chôn cất cha của tiểu muội. Sau đó họ đi về hoàng gia, lúc này tin tức tịch tam thiếu bị đánh cũng truyền về tịch gia. Lại một mối nguy hiểm nữa dành cho đẳng.