Phần 18
“Mau thả chị Linh ra!” Hoàng đề nghị.
Minh Hằng chỉ thấy nét mặt hơi cứng lại trở lên âm trầm rồi một áp lực mạnh khủng khiếp vô hình giáng thẳng xuống đầu Hoàng khiến cậu nằm bẹp xuống đất giống như có cả ngàn cân đè lên người vậy.
“Gì thế… này!” Nằm bẹp dí trên đất Hoàng bất lực nghiến răng gồng mình trong vô vọng mà không thể nhúc nhích nổi.
Không chỉ mình Hoàng mà tất cả Bảo Mẫu đều cảm nhận được uy áp mà Minh Hằng giáng xuống đầu cậu ta nhưng tuyệt đối không một ai có dám mở lời xin cho Hoàng bởi cách hành xử cùng lời nói thiếu lễ độ.
“Ta nghĩ nhóc đi quá xa rồi đó!” Minh Hằng lạnh lùng nói, nàng tăng uy áp đến mức sàn nhà dưới chân Hoàng nứt ra đè mạnh hơn nữa.
Đây chính là chênh lệch sức mạnh, một Thiên Thần Sa Ngã tối cao đang giáo huấn một tên nhóc con người trước toàn thể các Bảo Mẫu của Hắc Thiên Đường.
“Xin người… hãy nhẹ tay một chút!” Ánh Tuyết thấy sự việc sẽ còn tiếp diễn nên vội nói đỡ cho Hoàng.
“Xin người nhẹ tay!” Ở dưới tất cả các bảo mẫu đều nói đỡ cho cậu.
“Thằng nhóc này không coi ai ra gì… để ta trừng trị nó một chút các ngươi định cản ta sao?” Minh Hằng trừng mắt với tất cả các Bảo Mẫu, với thân phận cao quý của mình kể cả nàng có giết chết Hoàng cũng không ảnh hưởng gì.
Minh Hằng vẫn còn cay cú vụ Hoàng đòi quan hệ với Linh trong phòng tái sinh chứ không phải là mình bởi nàng là một Bảo Mẫu tối cao.
“Đủ rồi!”
Chợt một tiếng nói phát ra, tiếng nói này ai cũng nhận ra và tất cả ngoại trừ Minh Hằng đều cúi đầu chào người đó.
Sếp…
Một người đàn ông cao lớn đẹp trai, mái tóc hung đỏ đôi mắt cùng màu.
Minh Hằng thấy Sếp xuất hiện thì thu lại uy áp đang đè Hoàng rồi mới khẽ cúi đầu chào: “Sếp ạ!”
Sếp nói: “Con quỷ kia tỉnh lại rồi và đang gây ồn ào.” Vừa nói vừa nhìn về phía Hoàng.
Minh Hằng hiểu, nàng khẽ đáp: “Vậy thì để ta mang tên nhóc này tới đó!”
“Ừ!” Sếp đáp sau đó biến mất như chưa từng xuất hiện.
Nghe người đàn ông kia nhắc tới con quỷ, Hoàng nghĩ tới con quỷ có gương mặt giống cô giáo thùy dương, cậu ta bật dậy tự hỏi: “Ta có thể gặp cô ta được không?”
“Được!”
Minh Hằng quay sang nói với tất cả các Bảo Mẫu: “Mọi người trở về đi việc ở đây xong rồi.”
Nghe vậy mặc dù có chút lưu luyến và muốn tìm hiểu sâu hơn về Hoàng nhưng các Bảo Mẫu đành phải rời đi vì không thể trái lệnh.
Minh Hằng vung tay tao ra một sợi xích trói Hoàng lại rồi lôi đến bên cạnh mình gằn giọng: “Nhóc con, đi theo ta.”
Cứ thế Hoàng bị lôi đi tới một chỗ giống như phòng giam, bên trong có một cô gái đang bị trói hai chân hai tay lên tường và đang không ngừng cố gào thét mặc dù đã bị nhét rẻ vào miệng.
Là cô gái có gương mặt giống hệt Thùy Dương, Hoàng vừa nhìn thì thằng em trong quần đã ngóc đầu lên bởi vì cô gái này không hề có mảnh vải che thân nào, những đường cong chết người cứ thế lồ lộ phơi bày ra.
Mà khi nhìn thấy Minh Hằng đưa Hoàng tới thì cô gái này lại càng kích động hơn nữa đến mức biến hình mọc cánh với đuôi ra như muốn lao vào cắn cho Hoàng một cái nhưng ngay sau đó có người vào tiêm cho cô ta một liều thuốc an thần để cô ta bình tĩnh trở lại.
Tuy đã bình tĩnh lại nhưng khi nhìn thấy Hoàng ánh mắt của cô gái vẫn chứa vô vàn oán hận, cơn oán hận như muốn bùng nổ bất cứ lúc nào.
Hoàng cũng nhận ra ánh mắt đó dành cho mình nhưng chỉ nghĩ đơn giản hai người từng đánh nhau nên ánh mắt đó được dành cho cậu là điều hiển nhiên.
“Cậu tới rồi!” Thấy Hoàng được Minh Hằng đưa tới, một người đàn ông râu rậm ngoại quốc đứng đó lên tiếng.
“Ta là Jack, rất vui được cậu… cậu chắc là chủ của Vòng Tay Thánh Tích!” Người đàn ông râu rậm tên Jack thân thiện chào hỏi.
Hoàng chưa trả lời, Minh Hằng hỏi:
“Ông đã tra được gì từ cô ta rồi?”
Jack đáp: “Cô ta khá cứng đầu nên không moi được nhiều thông tin nhưng có cái này khá quan trong đây.”
Vừa nói Jack vừa lấy một ống tiêm lớn đâm vào bắp đùi của cô gái rồi hút ra một lượng máu nhất định sau đó cùng Minh Hằng đi sang phòng kế bên bàn việc cần nói, Hoàng đứng một mình trong phòng đối diện với ánh mắt căm thù của cô gái kia thì hơi lúng túng.
Cậu đang định mở lời xua đi không khí căng thẳng, nhưng khi vừa tháo rẻ bịt miệng ra thì cô gái bất ngờ rít lên:
“Thằng chó! Mày đã hủy hoại cuộc đời tao… tất cả chúng mày!”
Bị mắng nhưng Hoàng không tức giận, cậu thở dài bình tĩnh nghĩ lại những chuyện đã qua sau đó kéo ghế ngồi xuống nói: “Lúc đánh nhau với cô, tôi nghe cô nói điều gì đó liên quan đến cha mẹ với cô Thùy Dương!”
“Thì sao?” Cô gái tức giận.
“Cô là chị em sinh đôi với Thùy Dương đúng chứ? Và cô đã giết chồng và suýt nữa lấy cả mạng em gái mình.”
“Mày biết gì mà nói… nó đáng bị như vậy!” Cô gái chua chát nói.
“Cô có thể kể cho cháu nghe được không? Về mọi chuyện ấy.” Hoàng có một ý nghĩ táo bạo nhưng không kém phần thú vị lóe lên trong đầu bèn nói.
Cô gái nhếch mép khinh bỉ: “Nhóc con đừng nghĩ tao bị lừa bởi lũ Thiên Thần Sa Ngã và mày, việc của tao cóc muốn ai can thiệp.”
Hoàng nhún vai: “Biết đâu đấy cháu có thể giúp!”
Nhìn ánh mắt chết thèm của Hoàng ghim vào cặp ngực đẫy đà lồ lộ của mình, cô gái khẽ cười nham hiểm: “Giúp sao? Thằng danh con háo sắc như mày giúp được tao sao? Đi giết con Thùy Dương đi.”
Trước khi vào phòng giam này, Hoàng đã được Minh Hằng kể cho toàn bộ lý do cô gái này muốn trả thù Thùy Dương, Hắc Thiên Đường là tổ chức có những thiết bị khoa học tân tiến bậc nhất, việc lấy thông tin từ bộ não cũng vậy.
Minh Hằng đưa Hoàng tới đây không phải để ngắm gà khỏa thân mà để cậu có thể phần nào đó cảm hóa được cô gái này, sẽ rất tiện cho việc sau này của tổ chức.
“Nhưng Thùy Dương đâu có làm gì cô? Cô ấy vô tội mà.” Hoàng giả vờ khó hiểu để moi thông tin nhiều hơn từ cô gái, qua đó có thể đồng cảm.
“Đừng cố moi thông tin thêm từ tao, cái máy chết tiệt kia chỉ moi được chút ký ức ít ỏi trong não tao thôi chứ không lấy được những nỗi đau trong tâm hồn của tao!”
“Nghe vậy có vẻ tâm hồn của cô đang bị tổn thương sâu sắc… nhưng cháu thấy nó rất căng tròn mà!” Hoàng tiến lại gần sau đó bất ngờ chụp lên một bên ngực của cô gái khiến cho nàng ta tức giận trong sự bất ngờ rồi giống như con thú dữ muốn thoát khỏi xiềng xích mà lao vào phanh thây Hoàng.
“Mềm vãi!” Sau khi đạt được mục đích, Hoàng lui lại cười âm hiểm.
“Thằng chó… mày nên bảo họ giết tao đi nếu không một khi tao thoát được thì mày chết chắc.” Cô gái nghiến răng nghiến lợi căm thù nói.
“Bỏ mẹ hung dữ quá… giờ tính sao đây!” Hoàng đang bó tay với sự hung hãn của cô gái này, cậu phải tìm ra nguyên nhân đó và xoa dịu nó nếu muốn cảm hóa được cô ta.
Chợt Vòng Tay Thánh Tích sáng lên rồi trong đầu Hoàng văng vẳng một giọng nói, giọng nói thanh cao thánh khiết như giọng của một Thiên Thần xinh đẹp: “Đụ cô ta!”
“Ừ ta cũng nghĩ thế… ủa ủa!” Hoàng đang định đồng tình thì nhận ra có gì đó sai sai, cái giọng nói thanh khiết ấy có thể nói ra những lời thô tục như vậy được! Chắc do Hoàng bị ảo giác.
Nhưng câu nói này và suy nghĩ trong đầu Hoàng hoàn toàn trùng khớp, thay vì cố nói chuyện với một cô gái hung dữ thì hãy đè cô ta ra và phệt đến khi cô ta mệt không thể hung dữ được nữa thì thôi.
Thấy Hoàng bày ra bộ mặt nham hiểm cùng ánh mắt bố láo, cô gái hình dung tới điều gì sẽ xảy ra tiếp theo nên bắt đầu vùng vẫy và la hét nhưng không thể tránh đi đâu được.
“Cút ngay… mày đừng hòng đụng vào tao!”
“Thằng chó… bỏ tao ra… khốn nạn…”
“Dáng ngon vl.”
“A… thả ra… bỏ bàn tay dơ bẩn chó má của mày ra khỏi chỗ đó của tao… A!”
Tiếng chửi mắng nhỏ dần nhỏ dần xen lẫn tiếng rên gượng ép.
“Ư… A… không… rút nó ra… ư… ư!”
Một tiếng sau…
Hoàng chỉnh lại quần áo sau khi xong xuôi, cậu định giúp cô gái nhưng cô ta cự tuyệt, quả là một cô gái cứng đầu. Dù sao thì cô ta cũng bị Hoàng làm cho lên đỉnh tới 4 lần, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cô ta ngon chẳng kém gì Linh.
Dù vậy nhưng vẫn không moi được thông tin nào từ cô ta liên quan đến lũ Quỷ và nơi tụ tập của chúng.
Nhưng không phải mọi thứ, Hoàng đã biết tên cô gái này trong lúc quan hệ nàng tự động nói ra.
“Thùy Dung! Để xem cô cứng miệng được bao lâu.” Hoàng rời đi…
Thùy Dung cơ thể trần trụi ướt đẫm mồ hôi và tinh dịch, giữa hai đùi có cả máu hòa lẫn tinh dịch chảy xuống, da thịt đỏ lên toàn vết nắn bóp cấu véo của Hoàng để lại.
Hoàng tới phòng nơi Jack và Minh Hằng đang nghiên cứu mẫu máu của Thùy Dung. Thấy Hoàng mặt mày hớn hở xuất hiện thì Minh Hằng hỏi: “Sao rồi, đã lấy được thông tin gì chưa?”
Hoàng nhún vai: “Cô ta cứng đầu lắm! Nhưng cháu cho cô ta im lặng rồi.”
Jack quay sang nhìn ống nghiệm chứa máu của Thùy Dung nói: “Không cần quá vội, hiện tại chúng ta cứ giữ cô ta lại. Khi nào cần nhờ nhóc thì ta sẽ gọi.”
Hoàng gật đầu, Minh Hằng đưa Hoàng rời đi.
Đi qua vài buồng giam, Hoàng bắt gặp Linh cũng đang trong tình trạng tương tự như Thùy Dung bị trói tứ chi vào tường.
“Vào đi! Nhóc có 5 phút!” Minh Hằng mở cửa phòng giam nói.
Hoàng không do dự mà chạy vào, cậu nâng gương mặt mệt mỏi của Linh nên nhói lòng.
Linh mỉm cười với Hoàng dù rằng thể trạng bản thân không hề tốt: “Thật vui khi được gặp cậu… cậu chủ!”
Nhìn cơ thể yếu ớt của Linh, Hoàng tức giận hỏi: “Các người đã làm gì chị ấy?”
Minh Hằng rất ghét cái thái độ bố láo của Hoàng nhưng do Sếp đã nhắc nhở nên nàng không dùng uy áp đè cậu xuống như trước nữa mà chỉ đáp: “Là do cô ta tự làm, bọn ta không liên quan.”
Hoàng tất nhiên không tin, định tuôn ra một loạt câu chửi như hát hay thì Linh bỗng lên tiếng: “Cậu chủ đừng trách họ, là tôi tự biến bản thân thành ra như vậy.”
“Là sao… em chưa hiểu!” Hoàng hoang mang.
Giọt nước mắt long lanh lăn trên gương mặt tiều tụy, Linh đáp với giọng ngọt ngào yêu thương mà nàng vẫn hay dùng mỗi khi giao tiếp với Hoàng: “Là do tôi không tự lượng sức mình… bản thân tôi không hề xứng đáng được cậu xem trọng như vậy.”
Minh Hằng lên tiếng: “Trước kia cô ta đã bị loại trong khi tuyển chọn Bảo Mẫu tức là cô ta không đủ phẩm chất.”
“Thì sao chứ… chị ấy tốt gấp vạn lần các người!”
“Nhóc con ngu ngốc, không đủ phẩm chất mà cố tình làm việc quá khả năng của mình đó chính là đi tìm cái chết. Linh quá yếu để chịu đựng những di chứng sau khi quan hệ với nhóc đấy nhóc biết không?”
Như sét đánh ngang tai, Hoàng hỏi lại với giọng run run: “Cái gì?”
“Vì nhóc có Thánh vật, mỗi lần quan hệ sẽ sinh ra sức mạnh cộng hưởng. Nhóc thì có Thánh vật bảo vệ nên dù yếu như sên nhưng vẫn bình an vô sự, Linh thì khác cô ta phải chịu toàn bộ luồng sức mạnh đó lên cơ thể, tuy không đau đớn nhưng lại rất có hại và ta nghĩ chắc rằng hai người thường xuyên quan hệ đến mức hiện tại cơ thể Linh bắt đầu mất dần sự sống, cộng thêm bị cắt mất một bên cánh thì lại càng không thể cứu vãn.”
“Không thể nào!”
Hoàng đã khóc, cậu gục đầu vào ngực Linh hối hận nói: “Tại sao chứ… sao chị lại không ngăn em lại? Chắc chắn chị biết về sự ảnh hưởng của Thánh vật lên cơ thể mình.”
“Tôi biết…” Linh vẫn dùng giọng nói ngọt ngào để trả lời Hoàng.
“Chị biết nhưng sao chị không ngăn em lại… chị có thể nói với em mà… em chắc chắn sẽ không ép chị làm việc đó!” Hoàng giống như một đứa bé, biết mình mắc sai lầm ảnh hưởng đến một người quan trọng với mình nhưng họ không hề oán trách. Nếu như Linh oán hận thì có lẽ lòng cậu sẽ nhẹ nhàng hơn.
“Đừng trách bản thân… cậu không có lỗi gì cả, tất cả là vì tôi tự nguyện!” Linh mỉm cười ấm áp nói, nàng muốn ôm và xoa đầu Hoàng như bao lần khác nhưng dây xích đã ngăn nàng lại.
“Hết giờ rồi!” Minh Hằng lên tiếng, trực tiếp đánh ngất rồi dùng xích khống chế Hoàng lôi đi rồi khóa cửa lại.
Linh chỉ biết nhìn theo bằng ánh mắt lưu luyến, cho đến giây phút cuối cùng nàng không hối hận vì những việc mình đã làm. Nàng nhớ lại những ký ức tươi đẹp khi gặp và phục vụ Hoàng, ở bên Hoàng thì nàng được là chính mình, sự thoải mái đó bù lại cho những tháng ngày đau khổ khi nàng luyện tập miệt mài cố gắng gấp mấy lần người khác nhưng do phẩm chất yếu kém nên luôn là kẻ thua cuộc, nhận mọi sự chỉ trích chê bai của mọi người trong cô độc.
Hoàng là người thứ 2 bênh vực cho nàng và nàng vô cùng cảm động, nàng biết bản thân mình đến đâu, nếu nàng tiếp tục đi theo Hoàng chỉ chỉ cản bước chân của cậu ta. Trong lúc Linh đang hồi tưởng thì cửa phòng giam lại mở ra và lần này là một người khác cũng là Bảo Mẫu – Ánh Tuyết.