Phần 7
Lẫm biết mình bị chém nhưng anh lại thấy nhẹ lòng vì chị giờ đã an toàn. Cảm giác chắc là vết chém dài lắm. Tên đối thủ vừa vung hết đà, Lẫm cắn răng quay lại. Một cú vung chân cực mạnh lên ngực. Thắng dại đang say máu vì có lợi chém trúng trước. Dù dính 1 đạp nhưng hắn còn cố được 1 đoạn đến khi có tiếp ứng còn thằng hộ pháp này chết chắc rồi. Đó là hắn nghĩ, 3 giây sau hắn biết hắn sai ngay. Khi hắn chọc cây kiếm tới, cậu nắm chặt cả tay và kiếm hắn cầm. Rồi Lẫm quật ngược lại hắn lộn người đập thẳng đầu xuống đất kiếm rời tay cậu nắm lại cắm thẳng xuyên qua đùi phải. Cậu đứng loạng choạng đặt chân lên đầu gối chân trái hắn,”RỐP RỐP” hắn tru lên như heo bị chọc tiết. Cậu cười với ánh mắt sắc lạnh…
– Mày biết mày làm chị sợ lắm không hả.
Nói xong cậu lảo đảo chạy về xe mà không biết máu cậu đã tràn cả xuống đường. Cặp anh em dìu được cậu lên xe 29 chỗ thì cậu bất tỉnh.
Tỉnh dậy cậu nghe mang máng”vết thương kéo dài hơn 60 cm. Kéo dài từ góc dưới xương vai đến xương sườn 12. Vết thương chủ yếu đi qua phần mềm có đi qua đốt sống d7 nhưng không ảnh hưởng tủy sống bên trong. Tình trạng thiếu do mất máu đã được điều trị ổn, chờ bệnh nhân tỉnh đánh giá vận động là có thể kết luận được rồi”
Bàn tay có gì đó âm ấm. Anh năm nắm thì là 1 bàn tay búp măng đang nằm trong tay anh. Bàn tay với những ngón tay đều tăm tắp, dài thon. Nhìn theo anh nhận ra chiếc áo thể thao trắng Adidas ngày hôm qua.
Chị ở đây với cậu từ đêm đến giờ, ngoài hành lang Thạch đang ngồi thẳng, tay anh cũng băng bó 1 đoạn. Thấy cậu đã dậy, chị thì thầm vào tai, giống như đang hôn cậu vậy.
– Bác sĩ xong nốt bệnh nhân cấp cứu rồi sẽ kết luận trường hợp của em.
– Em thấy không sao đâu ạ. Chị cho em về nhà thôi em ghét bệnh viện lắm. Từ bé em chưa vào đây bao giờ.
– Chưa vào bao giờ sao ghét hả.
– Chị thấy nghe từ bệnh viện thôi là thấy tiêu cực ngay không.
– Không, ví dụ câu “tôi vừa nhặt được 5 chỉ vàng trong bệnh viện” em thấy buồn chỗ nào.
– Vậy mà chị cũng lý luận được hả chị.
– Ôi chị mà em. Thôi bác sĩ đến.
Khi ông bác sĩ già đến hỏi han kỹ càng về cảm giác của cậu, cho cậu thử cử động các vùng tương ứng. Ông kết luận…
– Không ảnh hưởng đến chức năng vận động nghỉ ngơi tốt chăm sóc vết thương tốt 3 tuần cắt chỉ. Chị thở phào cậu cũng thấy nhẹ nhõm. Chờ làm thủ tục giấy tờ chị lấy thuốc cho cậu rồi về. Nói thật không ai nghĩ cậu quá được kiếp nạn như vậy đâu. Máu cậu chảy ướt đến 3, 4 chiếc áo cậu đến bệnh viện chỉ còn mong manh hơi thở. Vết chém của cậu là dài nhất từ trước đến giờ ở đây. Bác sĩ già và 2 học trò khâu cho cậu tròn 4h mới ổn. Vậy mới 2 ngày cậu đã được ra viện. Đúng là 2 ngày trôi qua rồi chị không tắm không thay quần áo 2 ngày, đây là lần đầu tiên chị nhếch nhác như vậy. Cậu chưa tỉnh thì cứ 10 phút chị lại giật mình. Giờ chắc chị mệt lắm. Cậu nói có thể tự chủ sinh hoạt được nên không cần ai giúp đâu, chỉ vệ sinh với thay băng thì nhờ anh Công giúp. Thế là chị bảo cả anh Thiết cũng không cần ở đây, ai cũng ngạc nhiên, chị nói muốn Thiết để ý đến tìm bọn Lạng Sơn, tìm xem chính xác ai muốn đập chị đến thế. Ngày hôm trước sắp xếp vậy rồi mà mấy chị em tý chết.
Thật ra khi hàng về là biết bị cướp rồi, hôm trước đấy đã biết bọn Vinh bệ sẽ cướp rồi. Hàng đầu băng này đang cực chuộng năm nay, từ giờ đến tết chị còn nắm rõ chỉ tiêu là 300 xe ngoài luồng. Mình chị làm hơn trăm nên chúng nó mới lồng nên như vậy. Chị không lạ gì bọn Lạng Sơn nên đi trinh sát từ lúc hàng chưa sang. Quân số thế nào chị biết hết. Hàng sang khi chúng cướp chị có thể lấy lại ngay lúc đó nhưng chị muốn biết ai đang gây chuyện với mình. Chị cũng điều tra ra quân số, cài nội gián, chúng định làm gì chị tiếp hết.
Ở đường cua sang địa phận Bắc Giang là đã có sẵn một xe 29 chỗ đợi sẵn. Đoàn xe tắt đèn đổi xe trong chớp nhoáng. 30 thằng rẽ vào đường tắt đi cướp kho hàng là mấu chốt, cướp được thì mới chủ động được. Trong xe đổi chỉ có 5 thằng, thế nên mới vá lốp ăn đêm như vậy. Chị đột ngột quay sang hỏi.
– Thế em đi theo băng cũ à đi làm gì lên đấy.
– Làm gì nữa ạ. Mấy ngày liền thấy anh em Thạch Thiết đi đi về về em đã nghĩ có chuyện rồi. Rồi chị lúc nào cũng dấu giếm úp úp mở mở làm em càng thêm lo. Lúc đi hỏi thăm thì bọn bên đội cũ cũng hỏi”lại kiếm thêm người cho chị sao” thế là em lừa nói chị kêu lẩn vào đội cùng đi.
– Bây giờ em nằm nghỉ đi nhé chị thay quần áo rồi xuống ăn tối cùng nhau. Chị cũng đói lắm rồi.
Với vết thương này Lẫm ít nhất phải nằm úp đến khi tháo chỉ. Thấy chị kể lại khi khâu vết thương này có chỗ còn phải khâu 3, 4 lớp, còn phải kê gối cho chân tay không thõng ra. Phải để nằm đúng tư thế nếu không da thịt cậu nó cứ toang hoác ra không thể khâu liền vào được.
Thanh bước vào phòng tắm với tâm trạng ngổn ngang. Cậu ấy lại bất chấp tính mạng cứu cô thêm một lần nữa. Nhìn cái cách cậu ấy đạp gãy chân Thắng “dại” hôm đó đủ biết cậu phẫn nộ thế nào khi có kẻ muốn gây thương tổn cho cô. Nếu coi cậu giống như Thiết, Thạch để sử dụng vậy thì cô đã có thêm một chiến tướng mạnh mẽ. Nhưng cô thay đổi cậu cho cậu về nguyên bản là cậu bé hay nói hay cười thông minh hoạt bát không phải để kéo cậu vào trong cuộc sống này. Đã lâu rồi cô mới làm một việc khiến mình vui từ tận sâu đáy lòng như vậy. Và cô cũng được cậu trả thù lao xứng đáng, không kể những lần cậu bỏ ra nguy hiểm tính mạng để cứu cô thì những phút trở về làm cô bé thông minh lém lỉnh nhưng ương bướng ngày nào với cô cũng là những phút giây hạnh phúc nhất. Cậu rất thích cô, cô biết và cô cũng thế nhìn cậu với vết thương kinh khủng đấy, tranh hơi với tử thần bao lần trái tim cô thắt lại và nước mắt muốn tuôn rơi. Cô luôn phải cố thể hiện cậu cũng chỉ là một cậu em dưới chướng làm việc đắc lực và dũng cảm rất được chị tin tưởng mà thôi. Những ai là người thân người yêu của chị đều sẽ bị nhắm vào rồi tất cả đều sẽ bị liên lụy ngày mà chị thất thế. Bao kẻ khó dây dưa khó nhằn đang nhằm vào chị, ngày chị bị chúng nắm được chúng sẽ nghiền chị ra không còn cặn xác. Chị biết chị sẽ có ngày đó nhưng chị chọn sống cuộc sống này, chọn đứng vị trí này. Kiêu hãnh trong lòng không cho chị chạy trốn hay nương tay với chúng. Có cậu ở bên lúc nào chị cũng yên tâm, nhưng tình cảm cậu dành cho chị và chị cũng đang dành cho cậu khiến chị lo lắng. Cho cậu rời xa mình lúc này chị không nỡ, và chị cũng sợ chia ly này trở thành thêm một vết thương lòng nữa đối với cậu. Nhưng tự nhiên chấp nhận và cho cậu một vị trí trong lòng chính là ký án tử hình cho cậu từ sớm. Vậy thôi trước mắt cậu vẫn bên cô như vị trí Thiết Thạch trước kia còn thế giới 2 người sẽ chỉ có trong ngôi nhà này và chiếc xe ôtô mà cậu lái.
Dòng nước ấm chảy từ vòi sen xuống qua mái tóc xuống cổ rồi lướt xuống bầu ngực to tròn của cô. Dòng nước ve vuốt khắp cơ thể mang ấm áp sảng khoái đến từng ngõ ngách đã mệt nhừ từ ngày hôm qua. Cô đưa tay lên vuốt nước từ tóc xuống đến cổ. Đôi bàn tay cũng nhẹ nhàng kỳ cọ bờ vai thon nhỏ, cầu vai suôn và đầu vai tròn lẳn. Đôi tay lướt liên tục trên cần cổ trắng ngần kiêu sa, rồi qua lại trước ngực nhiều lần. Hôm nay cô kỳ cọ đặc biệt kỹ vì cô thấy khắp thân mình đầy bụi đất. Cô đưa đôi bàn tay ngó sen xuống nâng đôi vú bự lên vừa massage vừa kỳ sạch cho chúng. Nhìn chúng mà mặt cô bất giác đỏ bừng, trời ạ vì đâu mà hôm đấy cô có dũng cảm phơi hết ra mời gọi cậu xơi cơ chứ. Không biết cảm nghĩ của cậu lúc đó như thế nào nhỉ, không biết cậu có thấy chúng to tròn như này là đẹp hay không, hay cậu thích dáng vú bánh giầy. Cậu có ngắm kỹ đôi núm vú xinh tươi đỏ hồng này chưa, cậu có nhìn mà say mê muốn lao vào ngấu nghiến chúng hay không. Cô bóp mạnh ép chúng vào với nhau, nhào nặn với đủ tư thế đủ hình thù giống như cô đang tưởng tượng đến bàn tay ai đó đang nhào nặn chúng vậy. Cô cười rồi nghĩ đến cậu trai thật thà đó. Có lẽ ngoài tình thương, niềm yêu thích chớm nở của cậu với cô ra, cậu còn tôn trọng và đặt cô ở trên một vị trí đặc biệt, nên hôm đó cậu mới xử lý mọi chuyện như thế. Cô tự túm 2 đầu vú đỏ son của mình mà vuốt mà xoa cho thật sạch sẽ. Những cú kỳ cọ kiểu vậy cũng có chút làm cô kích thích. “Umh” tiếng cô ngâm nhẹ trong cổ để biểu đạt niềm khoan khoái. Cô xoa bụng qua lại ngoáy sâu vào lỗ rốn cho sạch mọi ngóc ngách rồi tiếp tục vòng ra phía sau xoa tay khắp bờ mông căng mọng, bờ mông cong vòng tròn to hình trái đào nhìn cực kỳ hút mắt. Chị đưa hai tay vào giữa khe mông sâu hoắm rồi di chuyển liên tục, các ngón tay cũng vô tình ma sát cọ quẹt trên cả 2 lỗ thầm kín của chị. Chị lại thu tay lên trước đặt tay lên bờ lông mu gọn gàng thẳng tắp hình tam giác. Những chiếc lông ngay ngắn vì được cô chăm sóc cắt tỉa liên tục. Cô chống một chân lên thành bồn tắm, cô khoe ra toàn bộ con bướm xinh hồng hào của mình, cô kỳ cọ thật kỹ hai bẹn của mình. Con bướm với 2 mép hồng đỏ hai mép bên trong vẫn khép chặt như đã lâu rồi chưa mở ra đón cự vật nào chui vào. Hạt đậu nhỏ ở đầu cũng đang được 2 mép thịt nhỏ phủ kín. Cô xoa kỹ bên ngoài rồi một chút hơi sâu bên trong. Cô thở hắt nặng nề vài tiếng khi chạm vào điểm kích thích. Chị cũng cười vì lần rỉ nước của con bươm bướm hư hỏng trước cậu. Không biết cậu cả ngố ấy có biết gì về cái vệt nước dưới đáy quần lót ngày hôm đấy không nữa, hay chỉ biết ngắm say sưa vì cảnh tiên đập vào mắt thì phải nhìn thôi. Chẳng phải cũng 1 lần lúc cứu con bé Linh thư ký trong nhà tắm thì con bé cũng phơi hết từ mông vú, rồi con bươm bướm ướt sũng nước thèm thuồng ra còn gì. Thế mà nó chẳng thèm nhìn được đến 3s nữa đấy thôi. Vậy mà với chị cậu nhìn chằm chằm đến rịn cả nước. Chị có nên tự hào không nhỉ. Đôi tay đưa đi gần hết đôi chân miên man thẳng. Chị dạng chân kỳ vào trong đùi trong đùi ngoài vuốt thật kỹ cho thật sạch sẽ. Lúc này bồn tắm đã đầy nước cô bước vào bồn tắm hòa sữa tắm cho bọt phủ kín mặt nước trên bồn. Cô nằm thẳng duỗi người cảm giác thật thư thái. Ước gì cậu trai bên dưới lên massage cho cô như hôm trước thì tốt biết bao. Bây giờ cô như công chúa nhỏ nghịch nước, mấy ngày tới cô sẽ tạm dừng một số công việc phải đi xa. Cô sẽ tập trung làm việc gần nhà để tiện chăm sóc và làm bạn với thương binh đang nằm dưới kia.
Khi chị xuống dưới tầng 1 đã thấy bàn ăn được bày chật kín thức ăn rồi. Cậu khoác hờ 1 chiếc sơ mi rộng thùng thình. Mặc dù đau cậu vẫn kéo ghế cho chị ngồi. Chị hỏi xem cậu có đau không. Cậu nói bình thường, mặc dù hết thuốc tê nên đau hơn lúc mới về nhưng cậu chịu được. Cơm nước xong bát đũa được vợ chồng Công Cảnh thu dọn, chị lên tầng còn cậu về phòng cố gắng xem có ngủ được không. Tầm 30 phút thấy chị bước xuống đi vào phòng cậu rồi đưa cho cậu cuốn sách…
– Có buồn thì đọc nhé.
Cậu nhổm dậy cảm ơn mới thấy chị đã thay bộ quần áo khác. Đây là bộ quần áo chị mặc đi ngủ. Nó là bộ 1 mảnh 2 dây bằng lụa và hình như chị không mặc đồ lót. Cậu vội vàng trở lại tư thế nằm úp của mình nhung thu vào sát bên trong. Chị cầm theo cả 1 chiếc gối, chị đặt nó lên đầu giường rồi ngồi tựa lưng lên…
– Chị cũng đang đọc dở quyển này.
Chị nói và lắc cuốn sách trong tay.
– Cuốn chị đưa cho em cũng là cuốn đầu tiên chị đọc, đấy là cuốn “Thép đã tôi thế đấy của Nga” nó khá hay và truyền lửa rất tốt, cuộc đời của Paven trong tiểu thuyết cũng chính là cuộc đời tác giả. Em thử đọc xem, lôi cuốn lắm đó. Cậu cũng lật giở những trang sách đầu ra đọc như chị bảo. Căn phòng trở nên im ắng chỉ còn mùi thơm thoang thoảng của chị cứ vờn quanh chóp mũi cậu. Cùng với tiếng lật sách sột soạt của 2 chị em. Cậu cũng đứng dậy đi vệ sinh và lấy cho chị cốc nước. Khi đưa nước cho chị cậu mới để ý, chị ngồi thu gối đeo kính đặt cuốn sách ở trên cái chăn được gấp gọn rồi đọc. Đôi vai trần, gáy ngọc của chị lộ ra trước mắt trắng ngần tinh khôi. Chị cầm cốc nước cảm ơn và uống một cách từ tốn. Lúc sau chị cũng đứng dậy lắc cổ mấy cái rồi đi ra ngoài. Khi quay lại vào phòng thì chị đổi tư thế nằm xuống đọc cho đỡ mỏi cổ. Chị nằm thẳng ngửa lên đọc, Lẫm quay sang nhìn mấy lần để ngắm cái đẹp khác nữa của chị khi đeo kính và chú tâm. Trông chị lúc ấy quyến rũ, học thức và trang nghiêm, hoàn toàn giống hình ảnh một nữ luật sư tài ba hoặc một bà thẩm phán thét ra lửa. Lúc quay sang Lẫm cũng đã chắc rằng chị không mặc áo lót. Vì chăn chị chỉ đắp đến bụng 2 núm vú vì chưa cương nên cũng chỉ hiện mờ mờ nhưng cũng là dấu hiệu rõ ràng. Chị đã mỏi không thể nằm ngửa nên quay ra nằm nghiêng quay mặt ra phía cậu mà đọc sách. Chỉ 30 phút cậu đã thấy chị thở đều, cuốn sách giờ đã đổ. Cậu nhẹ nhàng tháo mắt kính gấp gọn cuốn sách chị đang đọc để lên đầu. Chắc chị mệt lắm nhưng vì thương và lo cho cậu nên mới ngủ gục kiểu này. Cả buổi tối 2 chị em chẳng nói mấy lời nhưng lại rất có vẻ quan tâm đầm ấm. Chắc là chị lo hết thuốc tê đêm nay cậu đau lắm nên xuống đây làm bạn với cậu. Còn cậu cũng đau vì hết thuốc tê thật nhưng mà cũng không kêu để chị khỏi lo.
Cậu nhìn chị ngủ mà thấy trong lòng thật bình an. Đôi mắt khép hờ với hàng mi cong dài hơi rung, hơi thở phả ra từ cánh mũi nhỏ hiu hiu đều đặn. Chị để lộ hết bờ vai cùng chiếc cổ trắng ngần, đôi bầu ngực đang phập phồng đều đặn với hai núm vú nhỏ xinh hằn rõ trên áo ngủ. Cậu muốn đặt tay lên vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt và cơ thể chị nhưng sợ chị tỉnh giấc. Cậu chỉ cần bên chị như vậy, để chị ở cạnh bên không rời mắt khỏi chị, ngắm chị lúc chị cười hoặc lau nước mắt khi chị khóc. Mà hình như chị chưa bao giờ thấy chị khóc thì phải. Còn cười tươi thì chỉ lúc bên cậu trong xe hoặc 2 người nói chuyện riêng trong nhà thì mới thấy, còn những nụ cười khác chỉ là giả lả xã giao mà thôi. Thế mới thấy cuộc sống của chị căng thẳng ra sao vị trí của chị chênh vênh như thế nào.
Bóng nắng vừa hắt qua rèm, như có thần giao cách cảm cả 2 người cùng mở mắt họ cùng nhìn thấy nhau đầu tiên và họ đều cười với nhau. Đêm qua cậu đã ngắm chị ngủ đến khi sụp mí lại mà thiếp đi chắc là được 2, 2 tiếng rưỡi là cùng. Còn chị chị có một đêm an giấc mà ngủ. Lâu lắm rồi chị mới ngủ mà không có súng ở gần. Sáng nay dậy chị thấy thật khoan khoái. Cậu đã ra vệ sinh rửa mặt đánh răng, chị vừa chỉnh lại tóc tai quần áo, bước ra khỏi phòng. Chợt chị Cảnh từ ngoài vào và nhìn thấy, chị mặt không đổi sắc vẫy tay về phía chị Cảnh.
– Mày đi chợ chưa em, mày ghi thêm cho chị 1 cái đệm Kimdan loại dày nhất tốt nhất về thay cho giường phòng này. Chứ giường nó cứng quá nằm úp ngực xuống ai mà chịu nổi. Hôm qua tao không để ý sáng giật mình phải xuống xem.
Chị Cảnh giờ mới hiểu lý do chị trong phòng Lẫm đi ra. Chị làm giống chị đã dặn, viết ra giấy yêu cầu của chị. Còn chị mặt không đổi sắc đi lên trên phòng mình. Hôm nay chị không đi làm mà ở nhà. Chị bắt cậu ra ngoài vận động nhẹ nhàng xung quanh trong khuôn viên nhà, đây cũng là ý của cậu. Chỉ là hôm nay chị cũng xuống sân để hưởng không khí se se với gió hiu hiu và bầu trời râm mát. Cậu đi xung quanh sân còn chị ngồi cách đó không xa đọc sách, hai chú Becgie cũng nằm phủ phục cạnh chị ngoan ngoãn vô cùng. Buổi tối chị vẫn xuống cùng với cậu. Chị để luôn chiếc gối và chăn mỏng của mình ở dưới này, và cất gọn gàng vào trong tủ mỗi khi lên lại phòng. Hôm nay chị mặc chiếc áo khoác lụa hôm trước và tất nhiên chị cũng không mặc đồ lót bên trong. Lúc hỏi xem cuốn sách cậu đọc đến đâu rồi chị trườn người lên trên lưng cậu rồi nhìn qua từ phía sau xem trang sách cậu đang đọc viết gì. Trời ạ chị có biết động tác của mình có bao nhiêu chết người không cơ chứ. Đôi vú lướt trên lưng dù qua một lần áo mỏng nhưng đủ khiến cho các nơron thần kinh của cậu chạy như đang thi đấu olympic. Hưng phấn chạy rần rần khắp trong cơ thể, phải biết rằng cậu ôm chị 3 lần ngoài 1 lần bế chị lên phòng ngủ còn 2 lần kia đều trong thế ngàn cân treo sợi tóc. Cậu cũng được nhìn ngắm đôi vú mẩy của chị không chỉ 1 lần nhưng tiếp xúc hay cảm nhận chúng thì chưa. Có lẽ đây là đãi ngộ đặc biệt của thương binh. Chị đặt cả mềm mại căng tràn lên lưng cậu, hình như đôi núm vú đã cương lên thì phải cậu có cảm giác có 2 vật nhỏ đang chọc vào lưng cậu. Ôi trời, trái ngang hơn nữa là trên lưng được massage hương diễm nhưng mồm thở hồng hộc và phản ứng dữ dội nhất thì dồn hết về phía dưới đũng quần. Cậu đang nằm úp nên mọi thứ trở nên khó chịu rất nhiều, cậu khẽ nhổm mông. Chị nhìn thấy thì suýt phì cười thành tiếng, chị thôi tra tấn cậu nữa.
Chị trở về với tư thế ngày hôm qua. Còn cậu cậu chờ cho thằng nhỏ của mình bớt căng thẳng thì đứng dậy đi vệ sinh và lấy cho chị sẵn 1 cốc nước. Đêm nay khi chị ngủ, lúc ngắm chị cậu đã đặt tay lên mà vẽ theo những đường nét trên gương mặt của chị. Chắc thấy hơi nhột nhạt nên chị mở mắt, nhìn thấy cậu chị mỉm cười chị cũng đưa tay sang xoa lên mặt cậu rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Những âu yếm nhỏ giờ thường diễn ra khi 2 người ở riêng, cậu vuốt má hoặc vén tóc cho chị. Chị thì thường đưa tay luồn vào trong mớ tóc ngắn của chị mà vuốt tạo kiểu, hoặc thường xuyên nhất là đưa ngón tay dọc theo vết thương khiến cậu vừa nhột vừa ngứa đến khó chịu. Chị đã đi làm lại nhưng tối nào cũng xuống rồi ngủ lại sáng ra lại khéo léo trở về phòng không ai biết. Vết thương của cậu sau gần tuần giờ đã đóng vẩy hết rồi. Cậu đi lại hay vận động thoải mái hơn nhiều, chắc chỉ hơn tuần nữa là tháo chỉ được rồi nhanh hơn dự kiến 1 tuần. Hôm nay lạnh hơn cậu chuẩn bị thêm 1 chăn dày nữa cho chị vì sợ chị lạnh. Hôm nay chị lại mặc áo 2 dây như hôm đầu xuống ngủ nhưng khác màu. Hôm nay chị chỉ đọc được khoảng 1 tiếng thì đã nằm xuống vì lạnh…
– Em nằm nghiêng được chưa?
– Được rồi chị ạ.
Cậu vừa nằm nghiêng chị đã rúc vào lòng cậu. Chị cho cậu khoác tay qua người rồi quay mặt ra ngoài đọc sách. Thế là cậu cho chị gối đầu tay, nhưng phía dưới không yên bình. Mông to của chị chèn ép khiến thằng em của cậu thức dậy khiến cậu phải dịch mông về sau. Cậu đắp chăn lên cho cả hai, rồi chú ý đến cuốn sách chị đang đọc.
Nhìn vào gáy ngọc cùng bờ vai trắng muốt cậu thật không chịu được. Cậu mạnh dạn đặt lên gáy chị một nụ hôn. Chị rúm người lại, phải biết rằng gáy cũng là nơi nhạy cảm. Cánh tay cậu hơi dùng lực chị liền áp sát lại, lúc này cả 2 cùng bối rối khi mà thằng nhỏ của cậu không kiêng nể gì chèn vào giữa khe mông sâu thẳm của chị.”Hừ” cậu thở hắt ra khi lần đầu tiên trong đời trong hoàn cảnh hương diễm như thế này. Còn chị cũng có cảm giác rất lạ bởi vì với cậu chị giống như yêu lại lần thứ 2 vậy. Lần trước là với chồng, còn những người đàn ông khác chỉ là quan hệ lợi ích chứ không có cảm giác yêu thương. Chị cũng ngửa cổ lên để thở gấp, của cậu ấy to quá, chỉ là qua quần áo nhưng đã thấy hừng hực nam tính. Chị đưa tay lên xoa mặt cậu, cậu mừng rỡ khi được chị bật đèn xanh cậu mạnh dạn hơn khi lè lưỡi ra liếm láp lấy gáy ngọc. Cậu vừa hôn liếm gáy vừa thở hổn hển, cánh tay đang ôm chị của cậu cũng chỉ biết gồng cứng, có thể thấy cậu đang hồi hộp đến thế nào. Chị là người từng trải, chị hiểu rằng cậu trai trẻ quá hồi hộp cho lần đầu được âu yếm người yêu. Chị vỗ nhẹ lên mặt cho cậu bình tĩnh lại đôi chút rồi xoay người đối diện với cậu. Chị nhẹ nhàng cầm tay cậu đặt lên mặt mình. Bàn tay cậu to, gai góc như lại rất ôn nhu với chị. Cậu xoa nhẹ từng đường nét thanh tú trên khuôn mặt chị với sự nâng niu và thưởng thức, như đang cầm trên tay một tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ. Lần đầu tiên cậu gần chị đến thế, lần đầu tiên chị đến và chủ động chui vào trong lòng cậu. Chị chủ động trao yêu thương với cậu, không tỏ tình hay có thêm những lời đường mật dẫn đường thì 2 con tim lúc này cũng rung lên cùng nhịp…
– Em chưa bao giờ yêu hay thích cô gái nào sao? Trước chị ấy.
– Em chưa nói với cô gái nào quá 3 câu trong 1 lần trò chuyện thì đúng hơn ạ.
– Thế làm ở quán chị, không cô nhân viên nào chú ý đến em sao.
– Hình như có nhưng là nhân viên em sẽ trả lời câu thứ nhất dù bất kỳ cô ta nói gì đó là” tôi đang làm việc cô lùi xa ra ” nếu còn tiếp tục em sẽ không nói thêm mà lôi 1 mạch ra chỗ anh Thiết hoặc anh Thạch nói ” dạy lại nhân viên của anh, nó thích làm phiền em” chỉ thế là không thấy ai làm quen lại.
Chị cười rũ ra trong lòng cậu, chị nằm ngửa ra đặt tay cậu lên bụng mình chị nói…
– Em coi thường họ là tiếp viên à.
– Không phải, kể cả với Linh, Phương thư ký cũng thế thôi. Em thấy không thể mở lòng với họ.
– Vậy sao mở lòng với chị. Tại chị đẹp hơn à.
– Không phải, tại em thấy chị giống em. Lúc chị nhìn qua kính xe ở ghế sau, qua gương chiếu hậu lần nào em cũng thấy buồn. Em cứ nghĩ rằng lúc đấy chị đang khóc, dù không có nước mắt. Em cũng luôn buồn và nhớ bố mẹ ông bà mình, dù là đi ăn uống nhậu nhẹt với cả đội cũ em cũng vẫn thấy cô đơn. Nhưng em phải tỏ ra vô cảm làm cho ai cũng phải kiêng rè với em.
Nói đến đây bỗng chị quay sang ôm chặt rúc hoàn toàn vào ngực cậu chị áp mặt vào ngực trần rắn chắc của cậu không nói gì, chỉ nghe tim cậu đập. Rồi chị Buông cậu ra nhìn thẳng vào mắt cậu…
– Vậy là chưa biết hôn nữa đúng không, haha vậy mà dám tán cả chị già gớm thật.
Nói rồi chị lấy ngón trỏ nâng cằm cậu lên trêu đùa, giống như lão dê xồm nhà giàu thưởng thức cô thôn nữ ngây thơ vậy. Chị vươn đầu tới đặt nhẹ lên môi cậu một nụ hôn phớt, rồi chị hôn lại, lại hôn lại nhưng mỗi lần cậu định làm gì đấy thì cô lại nhấc môi về…
– Cảm nhận xem rung động của đối phương đáp trả lại nụ hôn đúng cách đúng nhịp sẽ khiến cô ấy lưu luyến mà ở lại.
Hai lần sau cậu cùng đưa lại và chạm môi chị cùng một nhịp, cậu rướn môi bặm lại môi dưới của chị. Chị rời môi ra nhưng sáp lại vào ngay và không rời đi nữa. Nụ hôn thật sự bắt đầu hai người nhắm mắt nhưng lại kết hợp với nhau hết sức nhịp nhàng chị thường xuyên dùng răng cắn môi trên hoặc môi dưới cậu đáp lại cậu ghì chặt chị vào lòng dùng cả miệng mình mà bao miệng chị lại. Chị ra hiệu cho cậu ngồi dậy và chị cũng ngồi lên. Chị ngồi vào lòng cậu quặp chân ra sau, nụ hôn tiếp tục bây giờ chị dùng lưỡi lướt nhẹ trên đôi môi cậu…
– Cho lưỡi em chơi đuổi bắt cùng nó.
Lẫm lè lưỡi mình ra lạ lùng và bỡ ngỡ cậu cho lưỡi mình quấn quýt lấy lưỡi chị. Lưỡi chị chơi đùa hướng dẫn cho lưỡi cậu đến khoang miệng mình. Hai cái lưỡi giờ như hai con rắn quấn chặt lấy nhau trong hang. Nụ hôn giờ ướt át và đầy nhục dục, đôi lưỡi quần thảo nhau đến điên cuồng, nước bọt nhểu ra chảy cả xuống cằm của cả 2. Phía dưới của Lẫm giờ đã căng phồng chống thẳng vào giữa háng chị. Chị cảm nhận được thằng nhỏ to lớn đang căng thẳng tột độ.