Phần 10
– Chị được cậu đặt nhẹ nhàng lên chiếc giường phòng cậu, chiếc giường giờ đã có đệm êm đến cả gang tay. Cậu tỉ mỉ lau khô người cho chị. Thú thật giờ chân tay chị rã rời chẳng nhấc lên nổi, chị chỉ muốn được ngủ luôn bây giờ mà thôi. Cậu tỉ mỉ lau từng ngóc ngách cho chị thật khô ráo dễ chịu thì ngủ mới ngon được. Cậu đứng ngắm chị thì chị cầm tay bảo cậu xoa lưng cho chị. Đúng vậy ngày nhỏ mẹ rồi về sau là bà nội thường xoa lưng giúp cậu ngủ ngon. Mới xoa vài cái chị đã ngủ ngon lành. Cậu đi dọn lại nhà tắm, đi thu hết tóc vương của chị và mang áo ngủ của chị treo vào trong phòng tắm của chị. Chị đã dặn từ trước là giữ bí mật nên cậu làm theo lời chị.
Xong xuôi cậu bước nhẹ lên giường ôm chị đinh đi vào giấc ngủ. Vậy mà chị mở mắt tỉnh queo.
– Em làm chị thức giấc ạ, vậy chị ngủ lại đi em lại xoa lưng cho chị.
– Không cần đâu, chị ngủ cả tối đợi em về rồi, vừa nãy buồn ngủ vì sướng quá thôi. Em làm tốt lắm em biết không. Và cũng rất biết chiều bạn tình.
Chị nói rồi chui sâu hơn vào ngực cậu.
– Em nhớ đừng bao giờ ích kỷ khi hoan ái, xuất ra rồi lăn ra ngủ hoặc kéo quần lên làm việc riêng. Đó là bỏ rơi bạn tình đấy. Hãy xoa lưng, âu yếm hoặc làm thứ gì đó nhẹ nhàng với cô ấy để khoái cảm của cô ấy được ngân dài thêm.
Cậu vẫn đang nhẹ nhàng vẽ theo những đường nét trên xương quai xanh và trước ngực của chị.
– Chị, chị kể về chị đi. Kể về nỗi buồn khi chị nhìn xa xăm. Kể về chồng chị chắc chị yêu anh lắm đúng không ạ.
– Kể làm gì vậy em.
– Kể về những nỗi buồn để em biết và không để hoàn cảnh lập lại khiến chúng quay về nữa. Kể về chồng chị để em biết chị đã từng yêu người đàn ông thế nào, em sẽ cố gắng để xứng đáng với tình cảm của chị.
– Chị sẽ kể nhưng chị cũng muốn em biết rằng em rất xứng đáng, hãy cứ là em thôi.
– Chị sinh ra trong gia đình có điều kiện chính xác hơn là ông nội chị giàu. Nên chị chẳng phải làm gì chẳng phải sợ ai hết. Nhưng bố chị là 1 kẻ nghiện rượu, khi ông chị mất là mọi thứ xuống dốc không phanh. Mẹ chị sau khi sinh em trai kém chị 6 tuổi thì không được khỏe. Bố suốt ngày chỉ rượu rồi hạch sách mẹ chị đủ điều. Mọi chuyện càng tệ hơn khi bố chị biết đến đỏ đen. Trước đây thông đồng ông để lại cò bay thẳng cánh thì dù sao cũng có thứ mà ăn. Bây giờ đỏ đen vào mới chỉ 3 năm ruộng vườn bị cắt mất ⅔ mẹ chị cũng không chịu nổi đòn roi của gã say đấy mà đổ bệnh rồi chết. Năm sau ông ta cưới vợ mới vì dù sao ruộng nương vẫn chưa hết gã đó vẫn còn là dê béo. Có thêm vợ gã lại càng hung ác với chị em chị. Gã đánh chị và em trai lê lết bao trận. Chị mới 15 mà hắn dọa bán chị đến 2 lần. Năm sau khi 16 chị thậm chí còn chẳng mấy khi dám về nhà. Chị lên các nhà cậu mợ, bà ngoại lang thang. Nhưng họ nghèo khó nuôi chị được. Vậy là đói chị phải mò về. Rồi ngày tai ương cũng đến mụ dì ghẻ lừa chị ăn cơm có thuốc ngủ, bà ta bán chị lên biên Trung Quốc. Chị tỉnh dậy thì thấy mình bị nhốt trong 1 ngôi nhà lụp xụp, xung quanh là râm ran tiếng người Tàu cũng có mà Việt Nam cũng nhiều. Chị la hét rồi làm ầm đủ kiểu, vậy là chúng tra tấn cho chị đi vào khuôn khổ. Thằng đánh chị lột sạch quần áo cho chị hong gió với thời tiết cận âm, chị vẫn nhìn nó trừng trừng thách thức. Và chị hưởng đãi ngộ đấy tận 9 ngày, 2 lần thằng mất dạy đó lôi con cu đen xì ra đòi hiếp chị nhưng mụ chủ ra lệnh để dành chị cho ông khách giàu có nào đấy xé hồng bao. Thế nên dù rất thèm nhưng hắn phải nhịn. Giam cùng chị nhưng phòng khác là Thiết với Thạch lúc đó mới 10 và 12t. Biết mình sẽ đến chỗ khác bán thân chị coi đó là cơ hội. Ngày thứ 10 nó vừa mở cửa chị đã xin tha rồi khóc lóc các kiểu. Nó đưa chị gặp bà chủ nói thật lần đầu chị thấy heo biết nói chuyện. Bà ta béo với ngấn mỡ cổ từng tầng. Mắt nhỏ mũi bẹt và cái mồm tô son nhăn nhúm hệt như đít con khỉ.
Chị được cho nghỉ ngơi ăn sung mặc sướng 5 ngày rồi đến nhà lão tàu xì kia. Đến nơi chị mới biết cơ hội chỉ là tưởng tượng. Chị bị bịt mồm trói chặt 2 tay lên đầu giường. Lão lõa lồ bản thân ra rồi đến chị.
Nói đến đây chị nhìn cậu thấy trong mắt là ngập tràn thương cảm. Không có nhục dục hay khinh miệt với lần bán mình này của chị.
– Lão ta có con cu chỉ bằng 2 ngón tay dài hơn 10cm một chút. Ôi đúng củ cải trắng đem cho lợn mà. Lão bò lên giường mắt trố ngược với thân thể 16 của chị. Hai tay múp míp như móng heo chụp lên cặp vú chị lúc ấy mới chỉ vừa tay nắm là cùng. Đôi núm vú đỏ son vẫn còn thụt vào trong em ấp. Chị chẳng thấy sướng khoái hay có thứ gì dâng trào cả. Lão nắn chán chê rồi quay ra bú, mút ướt hết cả vú chị. Hết trên rồi xuống dưới hắn vục mặt vào bướm chị lúc này mới chỉ phơn phớt lông măng lún phún. Mu bướm đã có hình có dạng mum múp nhìn chỉ muốn cắn. Lão co chân chị lên rúc vào bướm vào lỗ đít cứ như con lợn vục máng cám vậy. Chị chỉ thấy buồn và hơi tưng tức, ngày đấy chị chỉ thấy lạ. Chỗ đi đái đi ỉa chứ sạch sẽ gì mà bú liếm như sơn hào hải vị không biết nữa. Rồi hắn bò lồm cồm lên người chị Cầm con cặc thảm hại của lão đã cứng như sắt mà đâm vào bướm chị. Lão đã hôn hít vài phút nên bướm chị lúc này đã ướt nước bọt lão rồi, lão kê giữa lỗ mà bắt đầu ấn. Cảm giác căng tức và hơi rát khiến chị khó chịu vô cùng. Rồi “sụt” lão có được thứ hắn muốn: “Phá rách màng trinh” của chị, máu từ nơi đó chảy ra thay cho vết gạch bỏ đời con gái. Chị không thể kêu mà cứ lắc đầu nguầy nguậy sang 2 bên. Đau thì một phần mà căm giận đến nghẹn ngào nhiều hơn. Căm giận người bố bệ rạc người dì ghẻ độc ác. Căm giận thằng tra tấn chị, con mụ chủ và lão heo nọc này nữa. Thế là lão cứ hì hục mặc chị khóc giãy thế nào đi nữa. Chậm được vài nhịp rồi hắn dập như máy. Chị thấy trong ngươi hơi khác vậy là hắn phun và kêu như chó dại bị đập… ư ử ư ử. Hắn giữ chị 3 ngày, ngày thứ 2 chị được cho ăn tử tế đến ngày thứ 3 hắn uống thuốc gì đó rồi chơi chị được 7 phút. Lần này vì vết rách màng trinh chưa lành chị chỉ thấy đau với rát. Xong việc Hắn gọi thằng mọi đã tra tấn chị đón chị về. Vừa đi hắn vừa dọa đêm nay sẽ hành chị ra bã. Lần này chị có hơi sợ, vì con cu hắn có mấy thứ kỳ dị rất đáng sợ. Hắn đáp chị vào phòng xa lạ nào đó có 1 chiếc giường bốc mùi ẩm mốc. Hắn xé toạc áo chị và gầm lên khi thấy thân hình bạch ngọc của chị. Hắn tụt quần vung vẩy con cu dị hợm trước mắt chị. Chị run lên bần bật thật sự chị còn rất đau thậm chí khi đứng chị còn thấy phải cố. Chị van hắn vì chị còn đau nhưng hắn cười khềnh khệch sáp lại càng gần. Hắn đặt tay lên mặt chị bóp cho mồm chị méo xệch đi. Chị ghê tởm mà gạt tay nó ra thì “Chát” một cái tát như trời giáng mắt mũi chị tối sầm đầu quay mòng mòng, ngã sõng soài ra giường hắn túm quần chị xé toạc ra rồi giật lấy quần lót chị. Hắn hú lên như vừa phát hiện lục địa mới. “Ngon quá địt mẹ con này ngon thật ” hắn sáp lại chuẩn bị hành xác chị. Hắn thẳng tay vỗ mạnh khiến mông chị đỏ tía hình bàn tay nó. Hắn chẳng thèm dạo đầu liếm mút hay hôn hít gì cả, hắn cầm con cặc đã cẩng dựng lên cùng với những thứ kỳ dị xanh đỏ nhét thẳng vào bướm chị. Lúc đó giọng bà chủ lai heo gào lên “thằng Tòng thằng Tòng đâu chúng nó đập quán mà mày rúc đâu rồi” tiếng con heo cái đó lúc này dễ nghe như tiếng đàn trời vậy. Tiếp theo là tiếng đập đồ chát chúa vang lên, thằng Tòng kéo vội quần chạy ra thì bên ngoài đã ngổn ngang đổ nát. Thằng Tòng bị đuổi chạy ngược lại một người đàn ông xách theo cây gậy sắt từ từ đi vào. Đấy là lần đầu chị gặp chồng mình, trong 1 tình cảnh trớ trêu khi quần áo tả tơi và mặt sưng đỏ. Thằng Tòng vừa ăn 1 gậy nằm sõng soài ra ngửa mặt thở hổn hển. “Cốp” tiếng gậy sắt vụt xuống đầu gối anh quay mặt bỏ đi không thèm nhìn thằng đấy lăn lộn vì đau. Anh đã xong việc nhưng chị thì chưa. Chị vớ được viên gạch chỉ, đập hết sức thẳng vào đũng quân hắn 1 đập rồi 2, 3 đập nữa hắn không còn kêu nổi nữa mới thôi. Chị vất viên gạch mồm vẫn còn lẩm bẩm” định hiếp tao à, mày giỏi bây giờ hiếp thử”. Chị nhìn anh đòi mượn áo khoác ngoài của anh. Anh đưa ngay không do dự. Chị định ra ngoài thì Thạch Thiết chạy ra. Thạch lấy lại viên gạch chị vừa dùng đập hết sức vào đầu hắn đập đến khi tay không dâng lên đc nữa thì thằng đấy cũng không thở nữa. Thạch giết người từ 12t. Anh ấy cho 3 chị em về nhà anh. Anh hỏi xem chị có muốn về không, chị cười mỉa mai. Lần trước chị bị bán chắc vài ngày sau mới biết mất con. Biết rồi thì say rượu lại quên ngay ấy mà. Chỉ thương thằng em chắc giờ ở nhà nó khổ lắm. Biết chị không thích về anh bảo ở lại đây lớn lên làm vợ anh. Còn Thiết Thạch cũng ở lại vì bố mẹ không còn và không biết nương nhờ ai.
Anh là loại giang hồ khá đàng hoàng, chơi đẹp nên đông anh em theo. Hôm trước anh đập quán vì quán ăn cắp tiền của bạn anh sau đấy đập bạn anh. 2 anh em Thiết Thạch cũng khá thảm. Thằng Tòng muốn Thiết giả câm ăn xin, vì vậy cậu mà nói là hắn đánh. Đến nỗi bị đòn cũng chỉ được khóc ii, aa mà thôi. Chỉ mới nửa năm Thiết gần như câm thật. Anh em Thiết Thạch đi theo chị từ đấy. Chị ở nhà anh như thế 1 năm thì anh bắt đầu cưa cẩm chị. Chị đổ và khi chị tròn 18 thì cưới. Gọi là cưới cho oai thực ra là làm mâm rượu rồi cho anh em biết mặt. Chị được các anh em rất quý, nên cũng cảm thấy ấm cúng hơn. Anh chị rất hòa hợp kể cả chuyện giường chiếu, lẫn những chuyện khác. Ngày tháng cứ trôi chị cũng trưởng thành, chị về quê thấy nhà cửa có vẻ không được chăm sóc em trai chị cũng mất được vài năm rồi. Nhìn thấy chị mẹ kế sợ sệt ngã ngồi xuống đất. Chị định xử bà mẹ kế, nhưng chị nhìn thấy bố mình đang say lướt khướt đi về. Có gì khó chịu hơn sống với bố chị cơ chứ.
Chị cho người giám sát bà ta không cho bà ta bỏ trốn bắt bà ta ở bên ông ta cả đời. Anh chị bên nhau xây dựng được 1 cơ đồ vững chắc. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Anh bị giết còn chị phải cuốn gói khỏi đất biên mà về đây. Đấy là tất cả những năm tháng tuổi trẻ của chị đã đi qua. Chị chưa kể lại với ai bao giờ.
Cậu cúi xuống hôn chị tay bóp nhẹ vào vú, chị vội vàng nói…
– Cho chị xin chị vẫn còn ê bướm lắm giờ làm hiệp nữa mai chị đi xe lăn mất.
Không thể tin nổi chị phải nói những lời này, trước khi lâm trận chị đã nghĩ sẽ cho cậu tơi tả đêm nay, nào ngờ giờ chị phải xin tha. Nhưng những ngày tháng sau này chắc là sẽ nhiều điều thú vị lắm đây.
Như vậy đó những yêu thương bắt đầu từ đây bùng cháy nhưng nó cũng là mầm mống tai họa để họ phải đánh đổi bằng chia xa đổ vỡ không thể hàn gắn.
Những con người số khổ họ bơi ngược dòng đời tưởng rằng sắp chạm được đến đích nhưng đâu biết đang rơi tiếp vào vòng xoáy mới. Vòng xoáy đủ để xé nhỏ họ ra chôn vùi họ chỉ còn lại trong ký ức. (Chị Thanh là 1 nhân vật có quá khứ và kết cục buồn anh em muốn biết thì chờ kết thúc sẽ có ngoại truyện nhé)
– Trạm cuối rồi các bác ơi các bác vui lòng thu xếp hành lý để nhà xe quay đầu nào.
Lang thang trong những ký ức xa xôi giờ đã đến đích đến lần này. Như anh Công nói thì xe này đưa đến gần nơi anh sinh ra luôn, còn chị Cảnh cách đây chừng 2, 3 km.
Lẫm vào tạm một quán trà đá anh lấy điện thoại gọi cho Yên, thú thật cô giờ là nơi anh muốn dừng bên cạnh nhất.
– Alo. Anh vừa xuống xe rồi, mọi chuyện đều thuận lợi chắc không lâu đâu anh sẽ về. Em và mọi người giữ gìn sức khỏe nhé.
– Anh yên tâm làm việc của mình đi mọi người đều tốt cả mà. Anh cũng phải cẩn thận nơi đất khách quê người nhé. Đừng để ốm hay ngộ độc thực phẩm đấy.
Tiếng cô nhỏ nhẹ vang lên từ trong ĐTDĐ. Cô dặn dò anh 1 cách cẩn thận và mang nhiều tình cảm đúng như cô gái nhỏ dặn dò người thương đi xa.
Anh thử lân la hỏi dò tin tức về anh Công, mà không tên ở quê của anh là Tùng. Nhưng không ai biết cả, nhưng có 1 bàn ngồi khá đông những người đàn ông từ 35 đến 40 tuổi thì hỏi lại anh vài câu.
– Anh tìm cái người này từ lâu vậy rồi thì phải biết được tên bố mẹ người ta nữa mới dễ tìm.
– Em không biết tên bố mẹ anh ấy ạ. Chỉ biết rõ tầm 10, 11 năm trước có dắt vợ về thăm lại nhà 1 lần ạ.
– Thế tìm có việc gì mà mất công thế.
– Dạ chị họ của vợ anh ấy có 1 phần di chúc liên quan đến chị ấy cần hoàn thành để được thụ hưởng ạ.
Lẫm nói như thể 1 luật sư phụ trách di chúc cho người đã khuất nào đó. Nhưng câu nói còn tầng nghĩa khác, nếu đến được tai vợ chồng anh chị họ sẽ hiểu.
– Vậy nếu hỏi được giúp cậu rồi liên lạc cho cậu sao đây.
Người đàn ông này có vấn đề có lẽ mọi chuyện sẽ thông từ phía người này. Anh đưa cho ông ta số điện thoại của mình.
Đợi ở khách sạn 1 ngày người đàn ông đó gọi tới hẹn gặp cậu. Vừa ngồi người đàn ông đấy nói luôn.
– Tôi hỏi thăm thấy có người khá giống người cậu hỏi mà không biết đúng không. Vợ anh ta nói đã mua cho anh 1 cái đệm Kymdan mà anh chưa trả tiền. Giờ cứ 1 phân đệm tính 1 trăm. Anh cứ đưa tiền cho tôi.
Lẫm mừng như điên vậy là tìm được anh chị ấy rồi. Nhưng ngoài mặt anh vẫn như thường chỉ cười nhẹ và nói.
– Hồi đấy em còn đau nên thiếu sót chứ giờ em trả đủ cho anh chị ấy đây ạ.
Nói rồi Lẫm đưa cho gã ta 2 triệu. Cầm tiền đếm đủ hắn nói.
– Vậy cậu đúng là cậu Lẫm phụ trách di chúc của chị gái chị Cúc rồi. Khi chị ấy mất cậu cũng cố liên lạc rồi à…
Cậu gật đầu, nào phải 1, 2 ngày đâu tận 6 năm ròng rã cậu đi hết những nơi chị từng qua để tìm mà không thấy.
– Vậy giờ cậu về Ninh Bình nhé, đến Tràng An tìm về địa chỉ này(…) hỏi 1 chút. Giờ anh ấy đi tỉa cây còn chị chở đò khu di tích. Anh cảm ơn gã ta rối rít rồi nhanh chóng lên đường.
Đến nơi anh hỏi mất nửa tiếng để tìm đến ngôi nhà cấp 4 khá xinh xắn. Ngôi nhà thoáng mát sạch sẽ trong 1 khu đất khoảng 2 sào với vườn cây được sắp xếp gọn gàng tỉ mỉ. Đặc biệt ngôi nhà và cách bài trí khá giống tổ ấm của anh chị ở trong nhà chị Thanh trước kia. Anh gọi cổng 2 câu thì 1 người phụ nữ khoảng 40 có nước da trắng cùng đôi mắt buồn quen thuộc ra đứng nhìn. Chị vẫn không khác xưa là mấy vẫn còn khá mặn mà xuân sắc so với tuổi đó. Đứng cùng chị là cô gái nhỏ có đôi mắt đen láy và 2 bờm tóc nhỏ tinh nghịch đang tò mò đứng nhìn.
Chị bước thật nhanh ra để mở cửa chị cố giấu vẻ hân hoan khi chờ đợi được cuộc gặp mặt mong chờ bao lâu nay. Chị kéo cậu vào nhà mỉm cười nhưng lại rơi nước mắt, nhìn thấy cậu là bao kỷ niệm về chị Thanh lại ùa về, chị thương xót cho người chị vắn số mà chị coi còn hơn chị ruột.
Chị để Lẫm ngồi xuống rót nước cho cậu rồi gọi cho chồng chị về. Hôm nay anh cũng không đi làm vì anh chị đều đoán chiều nay cậu sẽ đến. Chị quệt nước mắt nhìn con gái nhỏ đang đưa ra ánh nhìn khó hiểu về phía 2 người.
– Con bé tên là Thanh Ảnh đấy. Chị ấy lấy tên cho con bé đấy, chị bảo để lại cho cậu một hình ảnh khác của Thanh. Chị Thanh lường trước hết rồi em à. Chị ấy dặn chị khi nào nghe tin chị ấy mang thai thì chị mang thai giả để mai này, đến cách ngày sắp sinh thì đến ông bác sĩ này, có địa chỉ (…) thì gặp chị vừa sinh rồi bế Thanh Ảnh về đầy đủ giấy tờ.
Lẫm nhìn thật kỹ con bé, năm nay con bé 6 tuổi nó rất giống chị, từ đôi lông mày đậm nét, đôi lông mi dài cong hay sống mũi cao thẳng kiêu sa đều từ 1 khuôn đúc ra. Nhưng đôi mắt cô bé thì rất khác, đôi mắt đen láy to tròn rất linh động, không phải đôi mắt hơi vương nét buồn của chị khi xưa. Lẫm tự nhủ trong lòng”chị ơi chị yên tâm em sẽ không để buồn đau vương lên mắt con gái chị đâu”. Lẫm rút trong túi ra một con thú bông xinh xắn đã chuẩn bị từ trước tặng cho cô bé. Cô bé nhìn mẹ thấy được đồng ý thì rụt rè cầm lấy món quà nhỏ.
– Cho chú làm quen được không? Chú tên Lẫm chú là bạn rất thân với những người đã sinh ra và nuôi con khôn lớn. Giờ chú cũng mối được làm thân với con được chứ.
Cô bé quay nhìn mẹ vì không hiểu hết lời Lẫm nói. Chị Cúc chỉ cười nói.
– Chú quý con lắm con có chịu làm bạn với chú không, từ bây giờ chú sẽ gặp con nhiều hơn.
Hôm nay Lẫm cạo sạch râu nên nhìn anh không dữ tợn mà dễ gần hơn. Và như có sợi dây vô hình nào đó kết nối con bé chịu chui vào lòng cho Lẫm ôm.
– Cháu tên là Thanh Ảnh cháu đang học lớp 1, lớp cháu đông các bạn lắm, cô giáo cháu xinh như cô tiên ấy nhưng thỉnh thoảng cô hay quát to lắm.
– Thế cô có quát con không, con đi học có xa không, ở lớp con thích bạn nào nhất…
Cô bé dơ tay ra hiệu dừng.
– Chú hỏi từ từ cho con trả lời còn kịp, chú hỏi nhiều quá con không nhớ hết mà trả lời.
Cả Lẫm và chị đều cười vang, cô bé thật sự giống chị cả về tính cách. Lúc này anh Tùng đã về đến cửa, Lẫm đặt cô bé xuống ghế rồi ôm chầm lấy anh. Cái ôm của tình chiến hữu tương phùng vì cả sự xúc động tiếc nhớ cho một người đã khuất, giờ đây những người còn lại đang cố gắng hoàn thành di nguyện của chị.
Bữa tối được chuẩn bị tươm tất với vài món nhậu đặc sản quanh vùng và nhất là một đĩa thịt dê Ninh Bình trứ danh. Anh chị sống không xa hoa nhưng khá thoải mái về kinh tế. Con bé luôn được uống những loại sữa tốt nhất mặc quần áo sạch sẽ và thay mới mỗi mùa. Anh nói…
– Ăn cơm xong anh sẽ gọi 1, 2 người quen rồi em cứ nói đại ra một con số nào đấy bọn anh được hưởng di chúc nhé. Chứ anh muốn cho con bé điều kiện tốt hơn mà sợ người ta soi mói. Đêm nay anh sẽ cho cậu biết chị có di nguyện thế nào với cậu.
Đến tối có thêm vài người nữa Lẫm thông báo rằng anh chị được thụ hưởng 500 triệu từ di chúc của chị gái chị Cúc. Do các giấy tờ liên quan đến thông tin cá nhân của một số người khác nữa nên việc hoàn thành thủ tục sẽ diễn ra kín đáo. Thế là mọi người đều vui vẻ cho anh chị, chắc chỉ vài hôm sẽ có thêm nhiều người biết đến chuyện này. Vậy thì anh chị có thể thuận lý thành chương chăm sóc cho con bé tốt hơn, kinh doanh thêm gì đó hoặc xây nhà mà không sợ soi mói. Chứ bây giờ anh chị cho con uống sữa tốt nhưng phải đem vỏ hộp ra sông vất.
Đến tối sau khi cửa nẻo cẩn thận anh Tùng đem ra 1 bọc vải khá lớn được bọc kỹ càng. Trong bọc có 300 thỏi vàng loại 1 cây thêm 1 chồng đôla khoảng 10 thếp loại mệnh giá 100 đô. Lẫm trố mắt ngạc nhiên không hiểu anh chị lấy đâu ra nhiều tài sản thế này…
– Đều là của chị để lại cho bé con đấy, chị coi như chỗ này là di chúc chị biết không thể bên con sau này. Chị nói em sẽ tìm đến đây và hãy đưa hết cho em số vàng này để em xây dựng tương lai đàng hoàng cho Thanh Ảnh. Bây giờ anh cũng đưa lại hết cho em cả tiền vàng để em làm theo di nguyện chị. Số tiền không còn đủ 100.000 Đâu, 2 tháng 1 lần anh rút 100 đô lên thành phố đổi tiền rồi mua sữa nhập khẩu đặt trước cho con. Trộm vía con ngoan và khỏe mạnh lắm.
Lẫm đưa hơn 40000 đô lại cho anh chị.
– Anh chị đừng xây nhà to, anh mua ôtô chạy du lịch chạy nhẹ nhàng quanh quanh cho họ thấy là được. Em sẽ nhận con bé là con nuôi từ bây giờ em sẽ chung tay chăm sóc con bé cùng anh chị. Khi nào tròn 10 năm chị mất, mọi người quên bớt đi về chị em sẽ đón cả anh chị với con nữa về gần em. Có 1 mảnh đất là kỷ niệm của em và chị ở Hà Nội nhưng gần phía Bắc Ninh chị đã mua cho em hơn 10 năm, em sẽ đón mọi người về đó ở. Chứ anh chị cũng không còn tình cảm gì với mấy người họ hàng xa lắc kia mà em thì không còn người thân như vậy là em thấy hợp lý mà vui vẻ thêm nhiều.
– Mảnh đất đó là nơi lần đầu cậu liều mạng cứu chị khi sập mái nhà do bánh công nông gãy đâm vào. Đã lâu rồi cậu không đến chắc tại chị để lại cho cậu vết thương quá lớn nên bao lâu nay cậu chỉ muốn quên đi thật nhiều. Mọi thứ thay đổi khi gặp được anh chị Tùng, Cúc, có lẽ có nhiều uẩn khúc mà anh không biết. Cả cái tên cô bé cũng nói lên tình cảm mà chị vẫn dành cho cậu nhưng tại sao ngày đó chị cho anh nỗi đau lớn vậy chứ.
Dù rất nhớ Yên nhưng anh vẫn nán lại thêm 4 ngày để làm thân với Thanh Ảnh. Anh đưa cô bé đến trường cách đó gần 2km, rồi đón về mỗi ngày. Anh kiệu cô bé đi bộ dưới trời dịu mát để cô bé có cảm giác giống người khổng lồ. Tối đến anh xoa lưng cho con bé ngủ. Tình cảm tốt dần lên anh xin cô bé gọi anh bằng bố và hứa thăm cô nhiều hơn và yêu quý cô như bố Tùng mẹ Cúc. Chuyện quá hệ trọng khiến cô bé phải nhìn sắc mặt bố mẹ rồi suy nghĩ gần 1 phút 😁 mới đồng ý. Với 1 điều kiện lần sau phải mua thú bông to hơn. Vậy là chuyến đi của anh đã viên mãn. Anh tìm được người cần tìm và cũng tìm cho mình chút xoa dịu cho quá khứ mà anh từng vô cùng đau đớn. Anh có thể chắc chắn rằng kể cả khi đã xảy ra xung đột và cả khi đã chia xa chị vẫn còn yêu cậu rất nhiều. Có lẽ chị biết ngày đế chế của chị sụp đổ nên chị giữ gìn anh cho bước tiếp theo của chị.(Thực ra những gì Lẫm nghĩ chỉ đúng phần nhỏ chị đã hy sinh nhiều hơn cho Lẫm cũng tương đương cậu liều mạng cứu chị, tình yêu của 2 người là mầm họa, chị đã hứng chịu tất cả để giữ cho cậu an toàn. Cả bí ẩn xem bố Thanh Ảnh là ai. Cụ thể hơn có trong ngoại truyện).
Khi Lẫm chuẩn bị về Thanh Ảnh đã ôm và thơm 2 má anh. Con bé gọi anh bằng bố rất tự nhiên rồi hẹn ngày gặp lại. Anh đã rất xúc động, anh cũng bịn rịn hứa tết sẽ đón cô bé lên Hà Nội xem bắn pháo hoa và cho cô bé đi chơi thật nhiều.