Phần 2
Thế rồi việc chuẩn bị hợp đồng với Vĩnh Tiến đã cuốn cả công ty theo một guồng quay khẩn trương tối đa. Một chút trục trặc, một chút tranh cãi với đối tác nhưng rồi hợp đồng cũng được ký. Sự năng động của đội ngũ nhân viên mà chị Vân đào tạo, cùng với sự mềm dẻo trái ngược hoàn toàn khi đàm phán của chị khiến cho đối tác không thể không có đôi chút nhượng bộ. Vậy là cả hai bên cùng có lợi.
Một tuần lại sắp kết thúc. Hợp đồng ký kết trưa thứ 6 và kết thúc bằng một buổi tiệc nho nhỏ nhưng vui vẻ, và cũng không thiếu những lời ong bướm tế nhị dành cho bà giám đốc và cô thư ký xinh đẹp. Nhưng họ đều nhoẻn cười với ánh mắt lạnh lùng để lờ đi.
Giờ đây, hai chị em lại trở về phòng làm việc. Một chút tĩnh lặng, một chút thả lỏng. Và một chút men còn sót lại đủ để cả hai vừa tỉnh táo, vừa cởi mở trong câu chuyện của mình.
– Tạm xong một việc rồi, cuối tuần có kế hoạch gì chưa em…
– Chắc em cũng nghỉ ở nhà thôi chị ạ. Sang tuần lại thiếu gì việc hả chị.
– Công việc thì nó sẽ không buông tha mình rồi, cho nên em phải biết lên kế hoạch nghỉ ngơi. Chị rất yêu công việc, nhưng không có nghĩa chị là nô lệ của nó…
Hạnh chợt cười buồn. Nàng lại nghĩ đến một ngày nghỉ đã được lập trình trước với Long sắp đến. Dường như không có gì qua được mắt chị Vân. Chị buông câu hỏi:
– Hạnh này, niềm vui trong cuộc sống của em là gì vậy?
Hạnh lại giật mình. Không phải vì câu hỏi của chị, mà vì chính Hạnh cũng tìm ra câu hỏi cần phải hỏi cho chính bản thân mình.
– Em thực sự không rõ nữa.
– Chị cũng nghĩ vậy. Chị thấy mắt em lúc nào cũng nhàn nhạt. Không buồn, không vui. Như chị đây này. Ký xong cái hợp đồng này chị vui lắm. Rồi nhiều thứ mình còn phải tận hưởng nữa chứ…
Im lặng.
– À mà hôm nọ em bảo người yêu em không làm em vui, nếu em không ngại em có thể chia sẻ với chị. Biết đâu chị giúp được em.
– Uhmmm. Chị đã hỏi vậy em cũng xin trả lời thật. Em… vẫn chưa hề biết lên đỉnh là gì chị ạ.
– Cái đấy em không nói chị cũng có thể đoán được. Em không yêu cậu ấy à.
– Không phải chị ạ, vấn đề là em cảm thấy không có hứng thú với đàn ông lắm, hay là em bị lãnh cảm hả chị.
– Cũng có thể. Nhưng nếu em lãnh cảm thì em đã u sầu vì không đạt được sung sướng như vậy. Chị nghĩ em bình thường. Em muốn. Nhưng em chưa đạt được. Đúng hơn là em chưa tìm được cách để đạt được thôi.
– Có lẽ vậy chị ạ!
– Thế tự bản thân em có biết mình muốn gì không. Hoặc trong lúc làm tình, em thích nhất điều gì.
Chị Vân nhìn thẳng vào mắt Hạnh khi hỏi câu hỏi đó. Lạ một điều, nếu là một cô gái bình thường, Hạnh sẽ đỏ rần mặt và quay đi lảng tránh. Nhưng không, nàng cứng cỏi nhìn thẳng vào mắt chị Vân:
– Em không biết rõ. Nhưng em cần một thứ gì đó khác lạ và dữ dội, nhưng là từ phía em chứ không phải từ phía anh ấy. Còn khi anh ấy dùng miệng thì em thích nhất chị ạ…
– Thôi nào! Chị đang muốn nói chuyện cởi mở với em. Em hãy nói rõ điều em thích đi. Dùng miệng là cái quái gì vậy? Trong ngôn ngữ giường chiếu của chị không có từ đó…
Lối nói chuyện của chị khiến cho Hạnh có một cảm giác hưng phấn mà rất ít khi Hạnh cảm nhận thấy. Nàng trở nên bạo dạn:
– Vâng em thích khi anh ấy liếm lồn em.
– Haha có thế chứ! Điều đó có nghĩa là gì. Em không hề lãnh cảm. Trái lại em rất dâm. Dâm như chị vậy…
Hạnh cũng bật cười sảng khoái theo.
– Nhưng chị thì không thể giúp em được. Chính em phải tìm ra và tìm cách đạt được điều mình muốn. Chị chỉ có thể là giới thiệu cho em một số thứ, có thể nó sẽ dữ dội như điều em muốn. Biết đâu em lại thích.
Đầu óc thông minh của Hạnh như có một tia chớp lóe lên. Hình như người nàng hơi cứng lại. Cảm giác kích thích lại xuất hiện. Không phải vì sex. Mà vì cảm nhận có một trò chơi đang giăng ra và Hạnh đang là một con mồi sắp bị dẫn dụ vào trò chơi đó. Nhưng chị nói đúng, biết đâu, nàng sẽ thích!
– Vâng, nếu chị đã có ý tốt như vậy, em sẽ theo chị.
– Oh chị không chắc đâu đấy nhé. Là đàn bà với nhau cả chị thử giúp em thôi. Nhưng chị nói trước, em hãy yên lặng, không hỏi, không bình luận bất cứ điều gì cho đến thứ 2 tuần sau chị em mình gặp nhau sẽ nói chuyện. Nếu em không thích, thì em hãy lặng lẽ rút khỏi nó và coi như chúng ta chưa bao giờ có câu chuyện ngày hôm nay.
– Vâng.
– Được!
Nói rồi, chị với tay gọi điện nội bộ. Chỉ một chốc thì Trang, trưởng phòng hành chính nhân sự đã bước vào:
– Trang này! Tối nay chị muốn liên hoan mấy cán bộ chủ chốt mừng ký xong hợp đồng. Tại nhà chị luôn nhé. À, hôm nay sẽ có thêm Hạnh đấy.
– Vâng, vậy để em báo cho chị Hoa và mấy cậu phòng kinh doanh.
Nói rồi Trang ném cái nhìn ranh mãnh về phía Hạnh:
– Chào mừng cô chủ mới gia nhập hội.
Hạnh toan hỏi không hiểu ý Trang là gì, cô chủ là sao, hội này là hội gì nhưng sực nhớ lời chị Vân dặn, Hạnh chỉ gật đầu nhoẻn cười.
– Mọi lần thì có chị, Trang và chị Hoa. Ngoài ra có 3 cậu bên phòng kinh doanh nữa là Dũng, Tiến, Mạnh. Hôm nay có thêm em.
À, vậy ra là họ có một hội thỉnh thoảng tụ tập với nhau. Chị Hoa là kế toán trưởng. Dũng là trưởng phòng kinh doanh. Còn Tiến, Mạnh là hai cậu trẻ mới được chị Vân đích thân tuyển vài tháng. Mấy bà này tuyển phi công hay sao đây? Thôi kệ, cứ thử xem – Hạnh nghĩ…
– Thôi, chị về đây. Hẹn em 7 giờ tối ở nhà chị nhé.
Kể từ lúc đó, Hạnh luôn có cái tâm trạng tò hò, háo hức cho một buổi tối sắp đến. Buổi tối có thể sẽ làm thay đổi cuộc đời Hạnh. Hay đúng hơn là buổi tối giúp Hạnh tìm ra cuộc đời mình.