Phần 1: Mối duyên thầm
Mùa hè năm 1973, ở miền quê miền Nam Việt Nam. Nơi đây, nó vẫn còn thuộc chế độ Sài Gòn quản lý và điều hành nhưng quân đội Mỹ thì không còn hiện diện nữa. Khi đất nước vẫn còn chia cắt hai miền Nam Bắc và chưa thống nhất, cho nên người dân vẫn còn đấu tranh đợi ngày trùng phùng sum họp…
Trước đó một năm, tức năm 1972, mùa hè đỏ lửa. Ở bên Vương Quốc Anh có một cậu sinh viên năm thứ hai trường Đại học ***, khoa báo chí. Cậu ta tên là Wim – Lai – Đơn, 20 tuổi và chưa tốt nghiệp, nhưng mà cậu muốn xông pha tình nguyện đi qua quốc gia An Nam nhỏ bé để mà thực hành. Mặc dù là học ngành báo chí nhưng cậu lại thích nhiếp ảnh hơn, bởi cậu muốn lưu giữ lại khoảnh khắc thực sự chứ không nghe theo những gì bên đất nước của cậu nhồi nhét tư tưởng.
Khi lần đầu Wim – Lai – Đơn xuống phi trường Tân Sơn Nhất, cậu quá bất ngờ và quá khiếp đảm với những gì trong tầm mắt của cậu, bởi đất nước xinh đẹp hiền hòa lại bị bọn họ dìm biết bao bom đạn. Wim – Lai – Đơn là người Anh, gốc da trắng chính hiệu, còn gia tộc của cậu là gốc người Anh Điên. Cậu ta đẹp trai, hiền hòa và chưa có bạn gái nào để tâm sự.
Lúc cậu được phái đoàn của Mỹ hộ tống nhưng cậu bảo không? Tôi muốn một mình đi tác nghiệp thôi. Thế là cậu đi về tỉnh miền Tây Nam Bộ, chính xác là xứ bưng biền, là một phần vùng của tỉnh Long An và Đồng Tháp ngày nay. Nơi đó có con sông Vàm Cỏ Tây miên man bao nỗi nhớ, có đôi bạn trẻ là người lính du kích mà cậu sẽ ở lại đó mà làm công việc nhiếp ảnh của mình.
Khi cậu còn bên Vương Quốc Anh, cậu cũng tìm hiểu về ngôn ngữ tiếng Việt khá sâu, cho nên khi qua đây thì cậu giao tiếp với người dân địa phương một cách tự nhiên, mặc dầu hơi ngọng chút xíu nhưng cũng thành thạo tiếng bản địa. Kỳ lạ thay, bởi thông thường thì khi hành quân hoặc đánh du kích, người ta không cho Wim – Lai – Đơn theo chụp ảnh, thế nhưng trong nhóm hành quân ấy có người chiến sĩ trẻ, tuổi đời cũng mới 20 tên là Tuấn Anh, và hai người cũng là đôi bạn của nhau nên Tuấn Anh đã tin tưởng và bảo hộ cho Wim – Lai – Đơn được đi theo chụp ảnh.
Cứ thế, hai người lại thân thiết và tình bạn cũng gắn bó lâu dài. Nhưng mà cho tới một ngày nọ, Tuấn Anh có công tác về vùng Rạch Giá – Hà Tiên, và đúng ngày mùa gặt lúa năm 1973 của quê hương mình, ngày mà anh Tuấn Anh có hẹn với vị hôn thê 18 tuổi, tên là Kiều Oanh và vụ mùa năm nay sẽ làm đám cưới. Thế nhưng vì việc nước nặng hơn việc riêng tư nên anh đành cho người bạn thân, là người phương Tây góc trời âu ở lại căn nhà của mình để phụ tiếp mùa màng, mùa thu hoạch lúa, luôn tiện cho Wim – Lai – Đơn chụp lại những khoảnh khắc về cánh đồng lúa của đất nước Phương Đông.
Lúc Tuấn Anh đi được một tuần, tức 7 ngày thì không có gì. Nhưng qua tuần thứ hai thì có sự cố bắt đầu len lỏi giữa Kiều Oanh và Wim – Lai – Đơn. Người ta nói: “Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy” quả là không sai, bởi vì với cách ăn nói nịnh đầm của Wim – Lai – Đơn thì con gái nào mà chẳng bị cưa đổ cho được. Một phần là cậu cao ráo đẹp trai, một phần cậu là người Âu Châu nên cái gen mê gái trong người cậu nó cứ bùng phát khi bên cạnh mình là một người con gái còn trinh nguyên phơi phới.
Hôm nay, Wim – Lai – Đơn cùng Kiều Oanh ra đồng vào đúng buổi chiều trời sắp đổ cơn mưa đầu mùa. Cánh đồng lúa ngày nào đã trơ trọi chỉ còn là gốc rạ, còn những ụ rơm to to nó chờ người dân rải rác lên những gốc rạ mà đốt đồng, để chuẩn bị mùa vụ mới. Thời gian Wim – Lai – Đơn với Kiều Oanh quen nhau cũng khá lâu nên họ cũng có cảm tình, do là lúc trước có Tuấn Anh ở bên nên Wim – Lai – Đơn không dám bày tỏ tình cảm với Kiều Oanh, thế nhưng hôm nay thì lại khác. Bởi vì cậu ta có suy nghĩ khác hơn người bạn thân mình là Tuấn Anh và Kiều Oanh, cho nên chính cậu cũng vô tình làm đổ vỡ chuyện tình của bạn thân mình vì cái lý do ngớ ngẩn…
Buổi chiều hôm nay cũng là ngày cuối cùng mà Wim – Lai – Đơn ở lại Việt Nam, bởi ngày mai cậu ta sẽ trở về đất nước của cậu, cho nên cậu muốn cùng Kiều Oanh ra đồng nơi đóng rơm sau hè để mà tâm sự. Kiều Oanh cũng nói rất thật lòng vì sự thật thà của con gái miền quê, còn Wim – Lai – Đơn thì cũng nói thật lòng theo kiểu người phố thị phương trời âu. Cậu ta cũng biết người con gái 18 tuổi đang ngồi bên cạnh cậu nơi đóng rơm là vị hôn thê của Tuấn Anh, nhưng không hiểu sao cậu lại muốn chiếm hữu thân hình xinh đẹp đó của Kiều Oanh. Lúc nói chuyện thì Wim – Lai – Đơn cũng cố tình nắm bàn tay của Kiều Oanh nhưng không được, bởi vì cô ấy không cho. Cô nói: “Kìa, anh Wim – Lai – Đơn. Chúng mình nói chuyện thôi chứ anh đừng có nắm lấy tay em mà… Bởi em không muốn có lỗi với anh Tuấn Anh đâu!”
– Ừ, nhưng sau lạ vậy! Ở bên đất nước của anh thì là bình thường mà! Cho dù là cả hai đều có vợ có chồng…
– Dạ! Bởi bên đất nước của hai ta khác nhau mà… Á… Aaa… anh ơi! Có sấm sét kìa!!!
Kiều Oanh đang nói thì có tiếng gầm gừ của tia sét làm cô ấy hoảng sợ, rồi theo phản xạ tự nhiên cô vùi đầu mình vào ngực Wim – Lai – Đơn. Cậu ta thấy mùi hương con gái của cô ấy thơm phức, rồi qua vài giây chịu không nổi nên mới đè Kiều Oanh xuống đất ruộng nơi đóng rơm tươi, vừa tìm môi cô vừa nói an ủi: “Kiều Oanh, em đừng sợ… có anh ở đây thì tia sét không là gì đâu…”
– Ơ… anh Wim – Lai – Đơn, anh làm gì vậy? Đừng mà anh… em có chồng rồi mà… Ưm… ưm…
– Kiều Oanh… huơ huơ… anh yêu em mà!
– Ưm… không, không… đừng mà anh… buông em ra đi… Aaa…
– … “Gầm! Gầm…”…
Kiều Oanh nói nhưng lại ôm chặt cơ lưng của Wim – Lai – Đơn, bởi lúc này trời chuyển mưa và tiếng sét thì gầm rú thật đáng sợ, cho nên cô ấy không còn cách nào khác là phải chịu trận với bàn tay của cậu ta khám phá thân hình con gái của mình, thân hình mà cô giữ gìn cho Tuấn Anh nhưng lại… sắp sửa đánh rơi mất tiu rồi. Lúc này thì môi của Wim – Lai – Đơn đã tìm được môi của Kiều Oanh, cậu ta cố gắng cưỡng nụ hôn đầu của cô ấy mà không được, bởi cô ấy cứ mím chặt môi và nước mắt thì sắp tuôn trào. Khi biết bàn tay của Wim – Lai – Đơn đưa xuống đũng quần của cô bóp vào mu bướm thì cô cựa quậy cố thoát ra, cô cố gắng hé miệng nhưng mà không dám mở, bởi nếu môi cô ấy hé mở thì y như rằng cái lưỡi của Wim – Lai – Đơn sẽ luồng vô trong miệng của cô mà thôi.
Khi thấy Kiều Oanh càng cựa quậy thân hình thì cậu ta càng thích thú, bởi giống như con cá tươi đang nằm trên thớt nhảy đành đạch. Wim – Lai – Đơn thấy cưỡng nụ hôn đầu của Kiều Oanh khó quá nên mới đưa cái miệng xuống cái cổ của cô mà cắn nhẹ, rồi bàn tay của cậu nó tham lam bóp mạnh bạo bờ mu bướm của Kiều Oanh đến nổi nhăn nheo cái quần đen. Do kiều Oanh là gái miền quê nên ăn mặc áo bà ba kiểu xưa, kiểu áo cổ tròn, còn các cúc áo thì chỉ gài một cách đơn giản, nó có thể rời ra khi có một lực mạnh. Khi miệng của Wim – Lai – Đơn hôn vào khe ngực nhưng ngoài lớp áo thì làm cho Kiều Oanh rùng mình vì cảm xúc lần đầu, bởi tuy là còn lớp áo nhưng do cô ấy là cô gái chân quê nên ít khi mặc áo ngực, cho nên đôi ngực căng tròn và to tự nhiên của cô thì làm cho Wim – Lai – Đơn rất phấn khích.
Thấy lồng ngực phập phồng của Kiều Oanh nó đập loạn nhịp, rồi cái đầu ti cũng từ từ nhô lên nổi trong lớp áo bà ba màu nâu. Cái đầu ti nó cũng từ từ to ra và cứng lên trong lúc miệng của Wim – Lai – Đơn chạm vào thành bờ ngực to tròn của Kiều Oanh. Sau đó cậu ta lại đưa bàn tay tiếp xuống háng và bẹn của Kiều Oanh mà móc ngược lên trên, rồi cũng như lần nãy nói ở trên là do cô gái quê, nhà thì nghèo và còn mồ côi cha mẹ từ nhỏ nên cô ấy cũng không có mặc quần lót, chỉ là quần đen dài và dày mà thôi. Lúc này Wim – Lai – Đơn bỗng dưng cười nhếch mép kiểu trai làng chơi hám gái tơ, bởi bàn tay của cậu nó cảm nhận nơi háng của Kiểu Oanh có ít nước nhờn làm ướt ngón tay của cậu. Rồi cậu nghĩ thầm: “Ủa? Sau thân hình cô ấy biểu cảm thế mà sau cứ từ chối thế? Sao mà khác xa gái quê hương mình?”
Rồi Wim – Lai – Đơn thấy lạ là thân hình của Kiều Oanh không uốn éo hay cựa quậy nữa, rồi cậu ta ngước mặt lên trên nhìn thì thấy ánh mắt của cô ấy khép lại và nước mắt thì lăn dài trên hai bên gò má, còn môi đỏ thì bị hàm răng cắn đến rướm máu. Cô ấy khóc híc híc và nói trong uất nghẹn: “Nếu anh không chịu dừng thì em sẽ cắn lưỡi chết tại đây…”
– Ơ… thôi đừng mà… để anh dừng, để anh dừng… em đừng làm dại dột thế? Haizz… bên đất nước có giống như vậy bao giờ đâu…
– Híc híc… bên anh, bên anh hoài… Em đã bảo là em với anh đất nước khác nhau mà… híc híc…
Nói xong thì cô ấy ngồi dậy và đi vào trong nhà, còn Wim – Lai – Đơn thì nói vọng theo: “Nhưng em nè! Em đừng nói vụ việc này cho Tuấn Anh biết hé! Anh xin em đó! Bởi cậu ta khác hơn người lính du kích khác là, cậu ấy to cao hơn anh và còn biết võ thuật với biết sinh tồn trong rừng sâu bí hiểm, và còn là bạn thân của anh…”
– Hứ!!! Anh biết sợ sao còn có dã tâm hãm hại vợ của bạn chứ!
– Thì tại anh nghĩ bên nào gái cũng giống nhau, ai mà có dè em khác hơn họ nhiều quá.
Lúc tối, Kiều Oanh đi tắm một mình ban đêm. Do nhà không có đèn điện mà chỉ có ngọn đèn dầu, vả lại nhà tắm thì nó cách ngôi nhà cũng vài chục mét nên cô ấy cũng sợ vì Wim – Lai – Đơn trong nhà kế bên. Lúc vài ngày trước thì không sao, thế nhưng sau vụ việc buổi chiều thì cô ấy cứ đề phòng. Do một phần cơn gió ban đêm hôm nay không giống như mọi đêm trước, bởi trên trời thì không trăng sao, nó u ám quá nên làm cho ngọn đèn dầu trong phòng tắm lá dừa thì tắt đi. Lúc này thì cô ấy cũng biết được nhưng cũng không biết làm sao, chẳng lẽ phải đi trở lại vô trong nhà lần nữa sao? Cô đành nghĩ: “Thôi thì tắm thầm với ma thôi chứ biết thế nào?”
Rồi khi cô mở cánh cửa ra đi vào thì thấy một bóng đen đang xối nước ào ạt, rồi cô hốt hoảng la hét: “Á… Aaa… ai vậy, ai trong này vậy?”
– Ơ… là anh nè em ơi! Do anh thấy nực quá nên tắm đêm, ai ngờ khi xối nước thì làm nước văng vô ngọn đèn dầu rồi tắm thầm luôn. Anh cũng không thấy cái bật lửa ở đâu, cũng do đang gội đầu nữa…
– Ưm… nhưng mà… thế hiện tại anh đang ở truồng hả?
– Em hỏi lạ thế? Thì tắm thì phải ở truồng chứ! Không lẽ mặc áo sao?
…
Còn tiếp…