Phần 4
“Đây là một triệu, chút xíu em bắt taxi về nhé, mưa to vầy đi xe máy ướt hết”.
Tôi lấy tiền ra, để lên bàn. Tự nhiên tôi lại muốn về nhà. Hmm, số tiền đó là những gì tôi đang có.
Em hơi ngạc nhiên nhìn tôi, em cúi đầu, cắn môi.
“Em không lấy đâu, anh tự giữ đi”.
“Anh không giúp gì được cho em cả, em cứ cầm đi”.
Tôi nghiêm túc nói, tôi biết chừng đó không lớn, nhưng đó là những gì tôi có thể làm cho em.
“Em không muốn, anh đừng ép em, anh rõ tính em quá mà phải không?”.
Tôi nhìn em, em nhìn tôi. Ừm, tính cách ngang bướng quật cường của cô gái này, tôi khá rõ.
“Trừ khi, anh làm gì em, rồi em sẽ lấy nó”.
Em cũng nghiêm túc nói với tôi.
Hmm, tôi suy nghĩ rồi rút lại tiền, chỉ để lại năm trăm ngàn.
“Tiền này anh cho em để bắt taxi về, anh về đây”.
Tôi nói rồi quay lưng đi thẳng. Cái cảm giác kìm nén trong lòng làm tôi khó chịu ghê gớm, tôi muốn tìm một chỗ nào đó, uống một ly bia chẳng hạn.
“Khoan đã!”.
Em kéo tôi lại, sau đó em nhét tiền lại vào túi tôi.
“Em muốn thuê anh, ngủ cùng em đi”.
Tôi quay đầu, hơi ngơ ra nhìn em.
???
Thế này cũng được???
Ánh mắt em hơi mong chờ nhìn tôi, trong đôi mắt ấy, làm tôi có chút không nỡ từ chối.
Người ta nói, ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn, hình như em vẫn hy vọng, sẽ tìm kiếm chút an ủi nào đó từ tôi chăng?
“Được rồi”.
Hơi thở dài, nhưng tôi cũng đồng ý, ánh mắt người con gái tôi từng thương, tôi không thể từ chối nổi.
“Nhưng vì sao?”. Tôi hỏi em, em nhìn tôi.
“Trước kia anh còn chưa ăn em, em muốn cho anh ăn bù, có được không?”.
“Yên tâm, em sạch sẽ lắm, em đi khám sức khỏe thường xuyên đấy”.
Tôi hơi lặng người nhìn em, hmm, có lẽ tôi không nên đi cùng em đâu nhỉ, tôi không muốn ăn em, càng không muốn cái gì gọi là ăn bù. Tôi chỉ muốn giữ lại những gì đẹp nhất về em trong ký ức, cô bé dễ thương mà tôi từng yêu.
Có lẽ chút lý trí cuối cùng mách bảo cho tôi như vậy. Tự nhiên, dũng khí tôi từ chối em lại xuất hiện.
“Xin lỗi em, anh không muốn vậy đâu”.
Tôi nói, rồi quay đầu bước đi.
“Có phải anh cảm thấy em nhơ nhuốc không?”.
Em hỏi, giọng em trở nên nghẹn ngào, âm thanh từ cổ em bật ra như muốn trút hết đau khổ.
“Không có đâu, chỉ là anh không muốn thôi, em vẫn là em mà”.
“Anh không hề muốn em, trước kia như thế, bây giờ cũng như vậy”.
Em khóc, mắt em đỏ hoe.
“Có phải do em mập, em xấu, em không phải gu của anh không?”.
Em chất vấn tôi.
“Không phải, lúc đó em còn nhỏ mà, với cả em bảo em không muốn”.
“Đáng ghét, chả lẽ hồi đó em phải bảo là em thèm anh sao? Sao em nói được”.
Em hơi lấy tay lau nước mắt, tôi trân trối nhìn em.
Đù má, sao hồi đó ngu thế nhỉ??? À không phải, giờ nên làm gì.
“Em biết anh không muốn em, anh về đi, em không muốn gặp anh nữa”.
Em nói rồi cứ đứng đó, cúi đầu lau nước mắt.