Phần 9
Trong khi tôi nghễu nghện ngồi xạng chân hai bên hông thím, ơ hờ dạo cảnh xem hoa, thả vó ngựa sải bước một trên con đường mòn tăm tắp thì thím có vẻ không ưng bụng. Thím sục xà sục xịch, rướn tới rướn lui, vỉnh cái phao câu lên vít chặt lấy cái dùi đang bị nén cứng trong ổ nhớt mà ngoáy thiên ngoáy địa.
Miệng bả nheo nhẻo phân bua:
– Chèn ui, ông đi chơi gái mà như đi du ngoạn trong vườn. Tui ngứa chết mẹ còn ông thì đủng đỉnh đưa hơi. Được cái bà chỉ phàn nàn thế thôi chứ không chửi tục, có lẽ sợ tôi giở quẻ ngưng ngang thì uổng.
Hai giò thím kẹp như cái lập là, mở ra mở vô xoen xoét, tựa cánh bướm, ép thằng nhỏ tôi vặn vẹo, xẹo xọ thấy mà ghê. Tôi còn đang lơ ngơ thì thím cố lách đùi co toẹt hai giò gấp lại ở khoeo đầu gối và kéo dồn lên phía bụng. Ổ nhớt được dịp xoắn lấy cái mỏ lết của tôi và chưa chi thím nhồi nhồi kịch liệt, cốt để cái phần gồ gồ ở bọng đái tôi khùa khùa cái lỗ chèn nhẹt của bà mới thỏa mãn.
Bà nằm ườn ra, khen mình ên, nghe mới kỳ cục:
– Chu choa là sướng, sướng như nứng lồn mà được đụ dzị.
Tôi mặc cho thím càm ràm, vậy mà bả đâu để yên. Bả chuồi hai bàn tay chuối mắn nắm lấy hai cổ tay tôi kéo giật tới. Các móng tay nhọn hoắt của bà đâm nhoi nhói vào cổ tay tôi, trong khi bả cố nhấc bổng cả người lên đánh đu, vít tôi mà bổ rầm rầm.
Mắt bà trông tóe lửa, dãi nhớt chảy ọc ra hai bên khóe miệng, bà hối lia:
– Nắc, nắc, nắc, đừng cà lơ phất phơ nữa.
Tôi lên cơn ngang xương nên hùa theo:
– Bổ, đâm, xả chí chát, bà lượn bên này, xỉa bên kia, uốn éo như lực sĩ thể hình cố thi thố hết tài năng để đoạt giải.
Bà hăng quá sá cỡ làm tôi cũng quầy quật bầm trầy theo bà luôn. Tôi mới nghiệm ra bà vào hạng thượng thừa, dư sức làm cho bọn con trai con nứa chết lên chết xuống, chớ cỡ ông chú tôi ăn thua chi. Bởi vậy tôi thấy thương cho chú, có lẽ vì vậy mà ổng trốn để tôi lãnh đủ với bà vợ của ổng.
Tôi bị khơi dục nên dộng, phang, dập, nắc cành cành. Bà thím đánh đu và khoái tỉ cật lực. Bà kêu chẳng còn tiếc chi, bả khen, bả đẽo, bả chằn, bả níu, lần xần hai thím cháu đeo nhau như đôi sam hứng tình, nắc chết bỏ.
Tôi nghe cái húm của bả nóng rần, tôi sợ e làm bả bị thương tích gì hôn nên tạm thời êm ngưng, bà giãy nảy lên cự:
– Anh chơi kiểu nửa đời nửa đoạn gì vậy, đang nắc tới tấp rồi êm re, bộ anh chơi hổng đã hả.
Tôi trả lời như cái máy tự động gài sẵn:
– Đã chớ, đã chớ, nhưng khi không thấy cái phao câu của… nóng rân nên sợ làm mạnh bị trầy trụa gì đó.
Bà cười miếng chi cọp:
– Tưởng gì, có vậy mà cũng thắc mắc, tại anh chơi tôi đã quá nên nó điếc, nó hực lên, nghe rõ chưa, tía non.
Chợt bà bắt bẻ tôi:
– Mà anh định xưng hô dzí tôi là gì rồi anh né cái rẹc mau dzị.
Tôi nói lảng để chạy làng, nhưng bà hổng nghe, bắt phải khai ra. Tôi lính quính vì cái tiếng mà tôi định gọi bả trong lúc hứng cực độ là chữ EM, nhưng thấy giống họ nhà tôm cứt lộn lên đầu thì không dám, thế thôi.
Bà nghe tôi nói ra cái nỗi lòng thòng chất chứa thì cười ngất. Bà cười rũ rượi, nước mắt nước mũi đổ tòm lòm, tôi tưởng bả chạm điện lên cơn man man, song bà vẫn đu cứng lấy tôi mà phạt ngang phạt dọc như hạ ruộng mía. Rồi tôi nghe bà thảnh thót:
– Anh sao câu nệ quá cỡ, lớn nhỏ vai vế gì lúc này nữa, anh nắc tui sướng thì anh kiu tui gì tui chẳng ưng, em cũng được hay anh gọi đại cặc lồn gì cũng ô kê thao luôn.
Tôi điếc ráy luôn về bà già chịu chơi và hơi tốc kê cô lô ni an này. Tôi thưởng luôn cho bả hai cái hôn đậm, bít kín miệng, bả kêu ú ớ, trong khi hai tay tôi bóp vần cặp vú bà nhão nhẹt hết trơn. Bà lại khen sau khi được thả miệng cho thở:
– Tài năng anh tiến bộ mau thiệt, giờ bóp vú đã nghe rân rân và chưa gì bà lại nũng nịu, ngả ngớn vùi mặt vào bả vai tôi mà tán:
– Anh đụ cũng bá cháy nữa.
Tôi có vẻ không tin thì bà tía lia đoan chắc:
– Thiệt mà, anh chơi tới lắm, tôi bết bát muốn ra nước luôn nè.
Và để chứng tỏ lời bà nói có trọng lực, bà ưỡn ngửa người ra, lấy hai tay giữ cổ tay tôi làm mốc bà dập ình ình.
Tôi trơ tráo nhìn cái dùi cui nhộn nhạo xìa trong cái lỗ ọc nước túa ra. Đã vậy nghe tiếng thịt da chạm nhau kêu chách chách, ạch ạch cũng vui tai ra phết. Nhỏ lớn giờ tôi mới biết cưỡi đàn bà là thế nào và khi đâm mấy bả thì mấy bả sướng nói năng không còn gìn giữ gì nữa ra sao.
Tôi giả ngộ cự nự:
– Bà nói tục quá, nghe nhợn.
Bà thím trề môi dài ra như bã trầu đỏng đảnh, tục, tục, cục cứt họ. Đó là tiếng đú đởn của tụi này khi sướng nứng đó cha, ở đó mà chê khen còn lên mặt dạy đời nữa.
Tôi không giận vì biết thím nói đúng, nhưng tôi khuyên bả:
– Nói thì nói nhưng nhỏ nhỏ thui, kêu toáng lên, lỡ ai chợt nghe bắt gặp, đồn thổi um thì chú ghen chết.
Nào dè thím tràn hông sửng cồ hơn nữa:
– Ổng ghen kệ xác ổng, ai biểu có hũ mắm hổng giữ, bỏ đi, tui ngứa thì kiếm ai nông dùm tạm vài bữa, ổng dzìa trả lại đầy đủ, kêu rên chi nữa!
Tôi lắc đầu hết đường hiểu nổi các bà. Giờ thì tôi hoàn toàn lệ thuộc bà thím. Tôi để lỏng người thây kệ bà muốn vần ra sao thì ra. Tôi tự nguyện đặt dưới quyền xài xể của bà, biểu nắc thì nắc, biểu phang thì phang, biểu chi làm nấy.
Thấy tôi tỏ vẻ biết điều, thím thích lắm. Bà dạy tôi đủ món ăn chơi. Bà kẹp hai giò lên cổ tôi biểu là chơi trò trăn quấn, bà gác hai bắp vế lên vai tôi và rút người đâm xoành xoạch bà hô hoán là tôi đang quăng lưới ra sông. Bà lồm ngồm ngồi lên hông tôi dộng ình ình và cả người đảo chao như chong chóng bà nói đó là trò gánh gạo theo chồng.
Ôi thôi! Bà diễn tả huyên thuyên làm tôi nhớ hổng kịp. Cuối cùng thì bỗng bà ngậu xị:
– Tốp, tốp bác tài, bác đừ rồi, đổi tay để tui lái cho một lúc.
Tôi ngớ ra, sao khi không hai người đang xà nẹo nhau mà lại có cha tài và cái xe nào lù lù chui tọt vô phá đám dzị nè.
Đến chừng thấy bà rút ổ nhớt ra, ẩy tôi nằm ngửa nơi giường rồi chễm chệ leo lên ngồi cắm cọc và chống tay nhún nhún thì tôi mới biết là bà nói bóng nói gió về cái chuyện ai làm tài cưỡi lên ai. Chèn ui, có dzị mà cũng bày đặt xì la xì lô như đi nhảy đầm.
Tôi hiểu nên hưởng ứng theo. Bà vắt tui như vắt nước gạo, dội ào ào như xả nước trong lu, còn ắc ê như lính đi tập nữa chớ. Tôi khoái trò này tận mạng vì bà nắc tôi trong khi hai cái vú nhún lên nhún xuống, coi bắt con mắt tổ địa.
Tôi dại gì không chiếm đoạt luôn sào huyệt địch quân. Mặc cho bà chống tay bào bào chuốt chuốt, xủi xủi đẩy đưa, tôi cứ ôm lấy hai cái vú mà bóp cho xì khói ra và cố lấy sức đẩy bật lên cho bà hứng sâu mới đã.
Bà cảm ơn rối rít, cho điểm tối đa, khen tôi nức nở. Bà nói:
– Anh giai thiệt giỏi, nắc thế mới gọi là nắc sú be, nắc tới nước em chảy nước tè he đầm đìa.
Và bà chúi xuống hun tôi lộp chộp. Tôi hít cái mùi nồng nồng của mồ hôi, hơi hướm da thịt bà thím mà tưởng mình đang nhậu uýt ki. Nó lơ lơ lửng lửng, say không ra say mà tỉnh hổng ra tỉnh. Nó lao xao như khát mà không khát, nó xật xừ như buồn ngủ mà tỉnh queo, chỉ có tiếng cột kẹt, chách chách và chày đôi chày ba uỳnh uỳnh giã tối tăm mặt mũi là nghe rõ nét nhứt.
Tôi sướng tới cực điểm nên thi thoảng ôm siết lấy bà ghì xuống và đâm xỉa lên muốn bứt hơi luôn. Bà thím được hưởng những cú đâm sâu và đã điếu nên một hai diễn tả:
– Đụ thế mới gọi là đụ, lỡ có mẻ chút đỉnh cũng sướng.
Các cụ thấy thế nào?