Phần 7
Đến khi mấy ngón tay tôi đã quen hơi, ngoáy đẩy lia lịa trong cái lỗ nhớt nhợt thì thím rên hư hử, hai giò thím banh hết cỡ, nguyên cái đít bưng lên chót vót thiệt cao, như hứng không cho mấy ngón tay tôi tuột ra ngoài.
Mắt thím dại đi, trông như bị lé, thím há tròn xoe cái miệng kêu rổn rảng:
– Ui, đã, đã dữ tợn.
Tôi nghe như được rót mật vào tai, nên càng nghiêng lệch người sang một bên, gồng giúi sâu cật lực vô trong cái hang hùm nhầy nhụa của thím.
Bà nào có vừa, thấy tôi khảy te te thì cố banh càng ra cho tôi ủi, cào, như con dế chịu đèn trước cái sợi tóc ráy u u làm tôi cũng phát nực. Tôi vả vô đít bà ộp ộp, bà uốn éo kêu râm ri:
– Đú họ, đánh kiểu gì mà nứng tổ cha.
Trước thì bà còn sàng ngang sàng ngửa, giờ thì bà bào tới bào lui, cái húm nở rộng tè he, hai mu dầy côm, ngoáy da ngoáy diết. Cha mẹ ui, thứ nước gì nhầy nhầy tứa ra có nhằng có nhện, thấy mà bắt ham.
Tôi mò mò miết, xoay mấy ngón tay tròn tròn trong cái lỗ, dì khệnh chưn lên và chụp lấy cổ tay tôi hối đút hết mấy ngón tay vô. Ngó cũng lạ các cụ, cái lỗ bé xị dzậy mà nông một hồi thì nó nở bung, tôi đút nguyên 4 ngón vô mà còn rộng rinh mới ớn.
Tôi cào, tôi móc, vét không chừa một chỗ nào, thím quặn lên nói năng không còn ra đường lối, trật tự chi nữa. Bà rống như người nói lượu:
– Nứng vá, sướng vá, đã vá, đú họ sướng như đang được cắm vô cọc.
Tôi rùng mình, chết mẹ chắc bị hốt cốt tới nơi. Ai dè khi bà thím nứng bả lộn xộn như vậy. Bà chửi toáng lên, toàn những lời tục tĩu, tôi nghe lần đầu muốn bưng nhĩ luôn. Bà nói nhăng nhít, nào kêu toàn tên tục của cái húm ra mà phang tới tấp vào mặt tôi.
Chắc là mặt tôi thẹn dữ nên nóng ran, tôi sừng sừng nhìn bà. Ngờ đâu bà còn rít róng nặng hơn mới chết:
– Mẹ đời, tưởng đâu cha ngu ngu mà lanh tổ chảng, cha cày muốn tét lồn tui ra, ở đó còn nham nhở mò mò, moi móc.
Tôi chuế cật lực nên nổi khùng, bóp chặt một bên vú bà và móc sâu hung tợn vào cái chỗ lênh láng nước. Bà loạng choạng như chó dạng chưn đái và kêu làng kêu nước:
– Úi, bà con ui, nó móc lồn nứng thấy mẹ, chắc tui phải nhờ nó nắc một cái mới tỉnh.
Tôi bắt kinh nên hờ hững hết dám moi, bà nạt:
– Hổng móc tiếp đi mà đứng im cho người ta chết lên chết xuống. Chơi dzị thì chơi dzí cọp chớ có đâu khoắng cho người ta nứng rồi bắt nhịn ên.
Vậy là tôi bị dính tròng của bả rồi, tôi ân hận thì không còn kịp nữa.
Bà thím lạo xạo tóm lấy tôi, kéo giật ngã đùng lên người bà và nhon nhỏn nói:
– Đụ, đụ, không lôi thôi gì hết, hổng đụ, tui nứng tui cắn đứt dái ráng chịu.
Tôi nhăn nhó van xin:
– Thui mà thím, cu con đang đau, thím tha cho, mai mốt lành rồi bắt con mần cũng kịp.
Bả hét lên:
– Tui hỏi anh, đang đói meo mà anh biểu chờ thêm mai mốt thì anh có chịu nủi hun. Đằng này anh hành tui té đái té khu rồi dỗ tui ráng chịu thì thà anh giết tui chết quách cho rồi.
Tôi sụ mặt ra một đống, bà chằm chằm dòm tôi, chắc là cảm động về cái cảnh éo le của tôi nên bả nói ngon nói ngọt:
– Hổng sao đâu, anh để thím chỉ vẽ cho, đừng hăng tiết vịt mới sợ bể, còn nhè nhẹ từ từ thì nó cũng ngon ơ thui.
Cái đầu tôi kêu ong ong đủ thứ, nửa cũng muốn thử chun vô một lần cho mãn nhãn, nửa lại e con cu có chút nị dọng đại lỡ làm hăng bị teo luôn thì bỏ bu. Bà thím hổng chờ tôi đắn đo chi nữa mà xăng xái gạ gẫm:
– Anh nghe thím, đau thì rút ra.
Nói xong bả bày nguyên mâm cỗ ra làm tôi choáng váng. Trước một đống lù lù hai trái vú mời gọi và cái khoản giữa háng gió thổi lăn tăn, tôi chần chừ một lúc. Nói nào ngay ai thấy vậy mà hổng ham, đàn ông đàn ang được chơi một lần còn muốn chơi tới chơi lui mới thỏa, ấy là các bố đã có bề dày kinh nghiệm và từng trải.
Còn tôi từ nhỏ tới lớn lên nào đã biết đụ đéo là cái gì, nếu tôi đừng chọc bà thím nứng ứa mề thì chưa chắc tôi đã được nghe bả hô hoán lên cái tiếng đó. Bây giờ, không cầu mà thấy, cách gì tôi chẳng muốn thử một phen.
Phương chi bà thím còn ngon lành quá đi chớ, vú ra vú, lồn ra lồn, lông dầy cum láng lẫy, mu múi nào cũng bè bè to tổ bố, nghĩ cạp chắc giòn tan và nước nôi đầy đủ. Bởi vậy cũng muốn thử một lần cho biết và cũng để có kinh nghiệm sau có đề tài ba hoa chích chòe tán gẫu với người đời.
Bởi tôi nghe lóm róm mấy thằng bạn cà lơ phất phơ khoe rùm chuyện đi chơi đĩ, vừa tốn tiền mà chẳng nên trò nên trống gì hết. Thằng nào cũng kêu um là lồn mấy ả đen thui như miếng thịt trâu ôi, cái lỗ toang hoác ví như cái ga ra mà cu tụi nó thì bé tẹo nên thọt vô kể như khoắng chiếc đũa vào cái khạp đựng nước.
Hồi đó tôi thường ngạo là bọn nó xạo ke, lồn đàn bà con gái mà ví nhố ví nhắng, song bây giờ nghĩ lại tôi e chúng cũng có lý, vì bà thím mới thỏ thẻ với tôi:
– Bộ anh tưởng đụ đàn bà dễ lắm a, bởi chú anh lười nên nó mới còn ngon lành, duyên dáng như rứa, chứ bà nào chồng đụ toanh toách thì có mà đen thui đen thùi một đống.
Nhưng tôi vẫn ra vẻ mại hơn:
– Thôi, con chỉ nghịch thôi, chơi nhỡ không làm thím sướng thím lại xụ mặt ra thì uổng.
Đâu dè bà thím săn đón kịch liệt:
– Anh đừng tự ti như thế, sức trai nào chẳng khỏe, mấy bà như tụi tui có khi mấy anh nắc dám kêu rầm trời rầm đất chớ chơi à.
Và thím dỗ khôn dỗ khéo tôi:
– Anh đừng lo, có gì thím chỉ vẽ thêm thắt thì chu tất. Anh thử đi sẽ thấy quyến luyến cho coi.
Tôi lại nại ông chú ra để trốn việc thì bà thím càng đôn hết lời hết ý:
– Anh đúng là con nít trân, người sợ là tui đây mà hổng ngán, anh sợ chó gì. Tơ lơ mơ anh dập dập vào mang thù lù cái bầu thì mới chết, đằng này anh lụi xong rút cu xóa sạch vết tích thì có gì lo!
Khiếp, các bà bạo môm bạo miệng đa. Chuyện lẹo nhau mà nói tuốt tuột như nói chuyện ăn quà ăn bánh, lồn đoi, đụ đéo phang xả láng không kiêng dè, hèn chi người ta hay kháo các bà ngồi với nhau nói tục còn ồn ào hơn các ông e có phần xác thực.
Nhìn vẻ mặt tôi cau cau, thím nói dỗi:
– Đụ thì đụ đại, còn sợ thì thôi, làng xàng thấy mà ghét.
Nói xong, bà lồm cồm nguây nguẩy ngồi phắt lên, chửi ôi là chửi:
– Dẹp, dẹp, đéo cần cái mặt anh nữa, nhát thì đút tay vào mò làm gì để người ta nứng lại đòi chạy làng.
Tôi nổi khùng nên cũng bạo dạn hét lại:
– Bà nói ai chạy làng, muốn đụ thì cũng từ tốn để người ta suy nghĩ chút chớ, có đâu nứng lồn rồi văng lênh văng láng lời tục ra đầy đường đầy ngõ như vậy.
Thím đâu dè tôi cứng cựa ngang như thế nên khựng lại trố mắt nhìn tôi.
Một cách rất ư là chủ nhân và khênh khạng cứ như là chồng đích thực của thím, tôi nói gay gắt:
– Nào muốn đụ muốn đéo gì thì leo lên giường nằm dạng chân ra, đây sẽ ban cho cái sướng rần rần để hết than hết kể.
Thím nấn ná rồi cũng răm rắp làm theo. Bà cẩn thận trải miếng lụa dưới khoảng mông đít và nằm ườn chẩy thây ra sóng sánh như cục bột. Tôi theo dõi lặng im, đến khi thấy cả một mâm lồn thím đen xì xì đầy màu lông mướt rượp thì nước miếng muốn trào liền.
Tôi tóm tém miệng ra vẻ thèm nên thím e dè nhìn không nói. Rất kẻ cả, tôi hỏi bâng quơ:
– Giờ bà muốn tôi nằm trên hay bà muốn tôi nhường bà đi nước cờ trước.
Thím nói xuội lơ:
– Ai đi trước đi sau mà chẳng được, miễn là anh giúp hạ hỏa bớt cho tui, còn anh nắc hay tui nắc cũng đâu ra khỏi mấy cái bài bản thường tình tạo hóa đã bày ra đâu mà lo.