Phần 37
Thím vẫn khu khư ôm lấy con cu tôi như người lực sĩ nhảy sào giúi giúi vào miệng. Tôi bị đẩy chót vót lên tận mây xanh nên hết còn giữ thể diện. Tôi cũng hết khả năng ôm nghịch hai vú thím vì trong lòng tôi nôn nao khó tả.
Vô hình dung, hai bàn tay tôi bợ hai bên mang tai thím như cái trịch giữ con ngựa khỏi chạy lạc. Trong khi thím chuốt con cu tôi lên xuống đâm thẳng vào đốc họng thím thì tôi cũng bợ lấy đầu thím mà tọng đều đều theo.
Tôi cảm thấy cái đầu buồi thụt ra thụt vào, nhấp nhổm đảo tròn trong vòng môi bặp mạnh của miệng thím, nên vô thức tôi giữ chịt đầu thím mà nắc mạnh, con buồi đâm xòng xọc vào cái mồm dẻo quẹo của thím.
Có lúc tôi nghe thím ọe khan, chắc là tôi dập đầu thím mạnh quá nên con cu tôi chạm vào cổ họng thím làm thím nhợn và ngộp. Khốn nỗi tôi không đừng được vì thím làm tôi nứng sẩy cùi luôn nên tôi phải làm thế, ngầm tựa như đang đụ vào lồn thím mới chịu được.
Thím bú có vẻ hả hê vì nhớt dãi chảy đầm đìa, hoen cả ra mép môi thím. Tôi cũng chăm chú nhìn vào chỗ háng thím, không biết giữa cái miệng và cái lồn có ăn nhập gì với nhau không, mà ở đó cũng có dãi đùn ra thành vũng.
Tôi muốn lắm, muốn liếm lồn thím mà bị bứt rứt không sao làm được. Còn thím nhìn con cu tôi vặt vẹo lột vỏ, chuồi ra chuồi vào thì thím càng giở hết ngón hề ra bú mút làm tôi căng thẳng hết trơn.
Bởi vậy tôi la lên nhong nhỏng:
– Nứng cặc quá, nứng tới cổ luôn.
Thím lại nghĩ là tôi cho nước thím nên thím càng bú dữ tợn. Thím dùng đầu lưỡi nhám tách đôi cái lỗ dọc ở đầu buồi tôi, rồi chọc chọc xỉa xỉa và hầm hừ khen ngon, tựa như người nhịn thèm trái chuối già lâu chưa được gặm.
Có lúc tôi nghe thoang thoảng giọng tôi rền rĩ:
– Úi, nứng cặc tê dại luôn, cho ngậm cái lồn bú miếng cho đỡ rạo rực coi.
Tiếng kêu của tôi tan loãng vào khoảng trống, chẳng nghe thím ừ hử gì mà chỉ thấy thím dẻo dai, bền bỉ mút con cu tôi rào rào như mưa sa.
Tôi vừa bị căng hết mọi dây thần kinh, tôi vừa bị thím bức bó nên quính lên vì không trút vào đâu cái sự bực bội và nứng thảm nứng thiết của mình. Tôi đã gồng giữ đầu thím không cho mút sục, nhưng thím nhanh quá làm tôi chưng hửng, đành buông tay phó mặc cho thím muốn nghịch sao thì nghịch.
Đến một lúc tôi nghe nóng ran, đầu hầm hầm như lên cơn sốt, rồi chưa gì thì cái đầu buồi của tôi va chạm tứ tung bên trong miệng thím và thế là tôi bật lên như cái lò xo bị nén. Người tôi giật giật và tôi nghe như có chỗ nào bị vỡ toang rồi nước trào ra lênh láng.
Tôi thấy thím bụm hai tay bấm chặt thân cặc tôi, cố chặn, nhưng sức phụt của tôi mạnh quá làm thím không dám rút con cu ra khỏi miệng, sợ nó vụt văng tung tóe. Thím đành bặm môi giữ lấy cu tôi trong họng, mặc cho nó phun phè phè, chịu trận chứ biết làm sao.
Tôi bị căng ra như tấm da phơi khô đến độ, nên có bao nhiêu chất chứa lưu cữu trong người tôi trút hết vào mồm thím. Bà hơi bị sặc nên ậm ọe khan, dù không muốn, cũng phải nuốt trọn cái món thừa thãi tôi vừa loại ra vì không chịu nổi.
Thím loi choi như mắc nghẹn, miệng mồm đầy một thứ dãi đục và trắng ngầu, ứa dài hai bên mép. Tôi nhìn thím bắt tức cười mà không dám tỏ vẻ, sợ bà nổi cọc chửi toáng lên.
Tôi có cảm tưởng con cu tôi bị giữ lâu lắm, vì nó giật giật liên hồi. Mãi đến khi nó xìu xìu và thun lại ngắn ngủn thì thím mới từ từ thả lỏng và rút dần nó ra. Chao ôi, cái thằng ông mãnh vẫn còn tím rịm, trông tang thương như anh lính bại trận quay về.
Thím chụp vội cái quần Mỹ A lên lau liền liền hai bên mép. Vừa chùi, thím vừa nhổ xoèn xoẹt vào vải quần, mặt nhăn nhăn. Tôi hơi lo lo, tò mò muốn hỏi mà cứ sợ thím quặc ra chửi.
Tuy vậy cũng nghe tiếng lầu bầu tiếng thím than:
– Ăn của quỷ gì mà mặn khiếp.
Rồi thím lè cái lưỡi ra, lấy vải quần lau, chả còn e ngại quần đàn bà bẩn hay sạch. Tôi áy náy vô cùng, rất mực muốn giúp thím mà không biết làm sao cho gọn.
Tôi nói bâng quơ:
– Thím để con dùng miệng hút sạch cho.
Chỉ nghe thím hứ một cái làm tôi tắt mạch. Tôi lom lom nhìn thím, thím lơ đãng chùi chùi.
Đến lúc này thì tôi bỗng lấn cấn khi thoáng nhìn thấy lồn vú thím bày tươ huơ ra đó. Chả biết sao cái thằng ông mãnh của tôi đang rũ liệt mà ngóc xoạch lên được. Nó lùi lũi như cái đèn pin mở trừng trừng mắt nhìn.
Thím nhận ra ngay nên nửa như mắng, nửa như khen:
– Khiếp, mới mửa thốc mửa tháo mà chưa chi lại ngỏng được lên rồi.
Rồi thím khen thật sự:
– Đúng là con nhà nòi, chắc bố anh cũng là dân chơi cầu 3 cẳng, nên đẻ con cũng vào hàng vai vế đó chớ.
Trên đời này tôi nào đã biết gì về bố rành rẽ đâu, nhưng nghe thím nói cũng thấy hãnh diện. Như vậy tôi có thể được liệt vào hàng thợ giỏi, làm hoài không chán, không mệt, vậy còn muốn gì hơn nữa.
Đến lúc này mới nghe thím lầm bầm:
– Ông anh thì như thế mà chú em thì tệ ôi là tệ.
Và thím thở dài xa xôi, nghe lồng lộng không dứt. Tôi lại phải an ủi cho có chuyện:
– Gia đình sinh con, nhưng trời sinh tính mà thím. Có ai muốn mình kém vai vế đâu, chẳng qua số trời bắt chịu nên vuốt bụng mà cam đó thôi.
Thím tương ngay cho một câu:
– Chú cháu nhà anh binh nhau chằm chặp, chả trách phận tui cứ phải cay đắng chịu đời.
Mặt thím chảy dài nom quá ư thiểu não, tôi cũng thấy động lòng.
Rồi chẳng biết làm sao, tôi bỗng nấc lên khóc rưng rức. Thím đang quạu quọ cũng chưng hửng, hỏi giật giọng tôi:
– Mắc gì mà khi khổng khi không anh khóc lên vậy.
Tôi tiện đà nên nói để thím nghe:
– Con buồn vì thím cứ đem chú con ra bêu riếu hoài. Con mặc cảm vì chú không làm tròn trách nhiệm với thím. Con muốn giúp mà không biết cách nào.
Thím phá lên cười sằng sặc:
– Tưởng gì, chuyện đó hệ trọng gì đâu mà anh mặc cảm. Tui thèm mà không được thỏa mãn đáng lẽ phải sùng nặng mà có tỏ ra hung hãn đâu. Chẳng qua anh là người nhà nên thím mới kêu rên vài tiếng cho anh hiểu.
Chưa chi thím vả lả khen nịnh tôi:
– Ấy là nói trước kia, chứ còn bây giờ lôi được anh về thì lo lắng gì nữa. Anh sẽ thay chú anh cho thím được thỏa mãn. Ổng không đụ ra hồn thì anh làm thế chân vô. Ổng có ngủ mê ngủ mệt thì thím cháu mình càng dễ đụ nhau xả láng.
Vậy là thím ôm chầm lấy tôi hôn da diết, vú viếc của thím cọ quẹt tới nơi, tôi nghe lăn tăn như người có móng tay dài đang cào cào gây nứng cho tôi.
Tôi chờn vờn ôm thím và hôn khắp cùng. Đầu môi tôi ịn tới đâu thì thấy da thịt thím nổi da gà từng lượt. Đến khi tôi tru mỏ lên hôn và rúc vào khoảng trũng giữa hai bầu vú của thím thì tôi nghe thím đả đớt nói nựng:
– Ui chao lại muốn bú vú rồi a.
Tôi gật gật đầu, thím chẳng chờ lâu thêm liền vít cho mặt tôi cọ vào vú thím mà tán như dỗ trẻ:
– Anh đừng thổn thức nữa, thím cho anh bú vú thím để quên chuyện buồn đi.
Tôi ngoan cách chi nên há nhanh miệng bặp vào cái vú mà nút không kịp thở.