Phần 34
Lúc này nhìn thím điên cuồng mà phát sợ. Thím đeo toòng teng nơi cổ tôi làm hằn dấu đè đỏ lửng, hai giò thím như hai cái càng máy xúc quặp nghiến lấy hông tôi, thím như con ngựa chứng nhảy vung vít.
Tôi cố tìm cách trấn an thím, nhưng bất lực. Tôi vừa mở miệng định xin thím từ tốn giúp cho thì thím đã hùng hổ như chực nuốt sống tôi mà quặc rền rĩ:
– Đéo nói gì lúc này, anh để yên cho tôi giải quyết cái cục nứng nó hành tôi từ mấy tháng nay đã rồi sẽ hay.
Thím vi vút chồm chồm, hối tôi còn hơn hối giặc. Tôi đã gắng hết sức mình giúi sâu cu vào lỗ của thím mà e chừng thím chưa ưng. Một hai thím giục giã tôi:
– Nắc dẫu đi chớ, sao cà xịch cà đụi dzị.
Tôi giả tảng ngơ ngơ thì thím vừa nhún nhún người, vừa ắc ê háy đít, lắc mông và ngọt ngào nói:
– Anh phải địt như tui đang địt anh đây nè, chớ còn lơ mơ tui đéo ưng.
Tai tôi muốn ù, mắt tôi muốn hoa, bao nhiêu đom đóm thi nhau xổ ra lập lòe tất cả, tôi mệt đứ đừ, chỉ mong có tay nào vào thế chỗ, cưa cáy cho tôi bật cồi cục nứng ra họa may tôi mới thoát, mà chờ đỏ con mắt chẳng ra một mống.
Thím chỉ vẽ tôi bê khiêng thím đi vòng vòng như đeo cái địu hàng đi chào mới bán cho khách. Tôi è cổ vác lặc lè muốn hụt hơi. Đã vậy thím còn lên cơn, đang rê rê thì thím kêu toang toác:
– Anh đẩn tui vào cái cột mà nắc tui chừng vài chục cái đi, sao lồn nó ngứa quá.
Vậy là tôi mau mắn tấn thím vào cái cột tròn giữa nhà, đè bẹp hai cái mông to thù lù mà kê cao cái lồn thím lên đẩn ạch ạch. Thím phụ vào nắc réo rắt, khen búa xua và ngửa hẳn người ra cho tôi cưa cái lồn xoành xoạch.
Được một hai lần nắc sâu nắc đậm như thế thì nghe thím gào như dại:
– Bỏ bu, tui tới, tui muốn tới, anh đụ tới tấp cho tui nhờ.
Tôi đang mệt mà tỉnh hẳn vì nghĩ đến những cú phang chót cho thím hết thèm để mừng vì được thoát nạn.
Tôi liền ôm thím ngả bàn đèn lên cái ghế to đùng bên cạnh. Tôi dùng tay dang rộng hai đùi thím ra, hơi dốc cổ chưn thím cho ngửa lênh khênh người và tôi chăm chú cứa, đẽo, nắc, đâm, như chưa bao giờ đâm như thế.
Thím tung hê theo đà nắc của tôi, cái lồn tham lam nghiền con cu tôi triệt để. Tôi xốc nách thím và trút hết bao nhiêu kỹ năng hạ nứng của mình để thím xổ hết khí cho rồi.
Y như rằng thím rú lên từng đợt, xàng đít, ngoáy mông và trút ào ào cái món khí ấm ấm choèn nhoẹt đầy nơi háng. Tôi bặm môi nắc bồi một hồi cú tống nữa, chẳng rõ là bao nhiêu thì thím lồng lên cọ xát rạt cái lồn kêu:
– Đã, ui! Đã quá trời.
Và nhanh như chớp thím mềm oặt ra, thở dồn dập. Tôi nghe ngóng thấy hai mu lồn thím bặp liên hồi, cái lỗ mồi chài mút cật lực con cu tôi, bót bót thấy mà thương.
Tôi cũng bết bát rõ, bọt mép xùi ra, tay lỏng khỏng hết trơn, mắt buồn ngủ kinh khủng, tôi muốn cất tiếng hỏi mà miệng đơ đi không cử động được.
Tuy vậy thím cũng tự cất lời thay tôi:
– Chu choa, đụ cú này mãn nhãn, lồn tơi tả hết cỡ mà sướng, sướng thật sự. Vậy mới gọi là đáng công tui đi tha anh về, chớ không như gặp trường hợp chú anh chắc tui ể mình vô độ.
Tôi những muốn cự nự mà nói sao ra lời. Thím nhìn tôi êm rơ thì tưởng tôi cũng thích đụ nên khen ơi là khen:
– Hổng dè anh cho chó ăn chè sớm mà còn đủ sức nắc tui muốn bể lồn luôn. Giỏi, vậy mới đáng mặt là con trai mới lớn, mai kia con nhỏ nào gặp anh, chắc nó la làng vì anh làm nó sướng.
Tôi tiu nghỉu như con mèo bị nhúng nước, mà hơi sức đâu đi ăn miếng trả miếng mấy bà. Hiện giờ tôi lẩn vẩn trong đầu vừa thích vừa sợ. Thích vì sẵn lồn thím đụ chết bỏ, nhưng lại sợ liệu mình có đủ lực để bù lỗ cho bà già giết giặc là thím tôi đây hôn?
Thiệt tình tôi chẳng thể hiểu nổi mấy bà già trầu miệt vườn. Tôi mệt ứ hơi chỉ muốn bò lăn ra ngáo mà thím cứ lờn vờn hỏi hết chuyện này sang chuyện khác.
Nào là tôi đụ thím sướng hun, nào là thím nắc đáp trả như vậy có điệu hun, nào là thím vừa chơi vừa chỉ vẽ cho tôi cách hạ bệ đàn bà liệu tôi có nhớ gì giữ làm vốn chăng, nên tôi bực bỏ mạng.
Tôi cấm của trả lời thím cho xong chuyện:
– Đụ sướng, nắc đã, tới đậm, đủ chưa, nhưng chẳng những thím đã không giận mà còn ti toe góp ý:
– Nọ, con trai chơi là phải chơi như rứa, đàn bà mới nể. Chớ ai như chú anh chưa vô đã quẹo cu lát rề rề.
Sẵn đang cáu tôi cự:
– Tui là tui, ổng là ổng, sao cứ đem nhồi chung một cục như dzị. Bà mà còn nói nữa, tui đếch thèm nắc bỏ đói cho biết. Ai dè tôi đụng vô ổ kiến lửa, thím sôi máu lên chửi da diết:
– Anh là đồ vô ơn, mới qua khỏi cầu đã rút ván, mẹ họ hổng có tui lấy đéo đâu lồn cho anh đụ mà còn làm dóc.
Rồi thím ào ào vung tay vung chưn đuổi tôi sát rạt:
– Anh cút đi, tôi đéo muốn thấy mặt anh nữa, tui đéo cần anh, bộ chỉ mình anh có cặc thôi sao. Anh thử bỏ lên thành phố coi tui có bị bỏ đói hun cho biết, hay là anh đéo có lồn đụ lại bò xuống năn nỉ tui xin tha.
Tôi nghe nhức nhối cả người, nhưng đó là một sự thực. Bởi vì thím chơi nhuyễn quá và có nghề nên cha nào dính vô mà chịu nhả, còn tôi văn dốt vũ dát, một đồng không có, nứng thì chỉ có nước ôm dái mà khóc te te.
Cho nên tôi bỗng thua đậm. Tôi im một cục, lấm lét nhìn thím kiếm cách bò lần lại gần van vỉ xin tha. Thím chắc là biết, nhưng xà lơ. Tôi nhích dần, nhích dần đến khi ngửi thấy rõ mùi da thịt thím thì nhí nhí thưa:
– Con biết lỗi rồi, thím đừng giận nữa. Tại thím cho con nắc đã quá nên hết sức đâm quạu. Con buồn ngủ muốn rã cả người, thím còn hỏi tới hỏi lui nên con no mất ngon, giận mất khôn, thím bỏ qua cho.
Thím nhìn tôi sắc lẻm, tôi hơi ơn ớn. Vậy rồi bỗng dưng thím đưa tay lôi người tôi vào, xoay mặt tôi áp vô một bên vú thím mà nói:
– Anh nằm dựa ngủ đi, tui hiểu, tui hiểu, anh đừng lo, tui không để anh đi khỏi đây đâu.
Chao ôi! Nghe sao mà sướng. Lại còn được thím cho tiền típ nữa nên mau mắn tôi lấp liếm:
– Con cảm ơn thím, con cảm ơn thím.
Tưởng rằng thím tiếp tục khen, ngờ đâu thím làm tôi chưng hửng:
– Con con thím thím mà lại đè ra quết nhau, anh đúng là loạn luân, để chú anh về tui mét ở nhà anh hiếp tui mấy cú.
Tôi lạnh toát người, thím lại càng hung dữ. Tôi vội hơi né ra, thím lôi giật lại:
– Anh định chạy trốn tội hiếp thím anh à.
Và khi thấy tôi ngơ ngác, sợ sệt thì thím cưỡi rũ ra trêu tôi:
– Dám đụ mà nhát cáy, mới dọa sơ đã thụt teo cu, chi mà dở ẹc.
Tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn thì thím đã tiếp luôn một hơi:
– Ai dại gì đi mét thót để nhịn thèm nhịn khát. Anh yên tâm, nhát anh chút thôi, chớ tui điên mà đi tố cáo để rồi thiếu người đụ.
Đúng là khó hiểu tợn các bà. Tôi nghe bùi bùi lỗ tai thì thím lại nỉ non:
– Anh dựa vào vú tui mà ngủ đi kẻo vừa lo vừa sợ mệt đứ đừ. Để tui ngồi trông cho anh hồi nữa, chừng nào mỏi mắt cũng chợp đi một lát.
Tôi nghe tỉnh cả người nên õng ẹo rồi cũng rúc vào vú thím mà ríu mắt lại.