Phần 32
Đang nắc cành cành, nghe thím xọt vô ngang phè, tôi giận nên gay gắt:
– Tui dùng hết sức để bà sướng mà còn hỏi móc suy nghĩ gì, thiệt tình tui hổng hiểu nổi mấy bà.
Thím biết lố nên nín khe, cố dạng chưn cho tôi búa nhát nào nhát nấy, mạnh như bổ củi. Người thím xộc xệch, nhăn nhúm, tựa cái giẻ lau, vậy mà thím cũng chịu đựng không than.
Tôi chắc mẩm thím đang thèm đụ nên giờ được ngậm cứng con cu thì chiều tôi hết mức. Một hai thím nhắc chừng chừng:
– Anh đụ mà đừng quên bóp vú cho thím, nắc phải kềm cái món vò hai vú thì người nữ mới thấy sung.
Tôi nghiến răng tưởng chừng bóp muốn nát quả sữa sường sượng nơi mỗi vú của thím mà thím vẫn nheo nhẻo:
– Anh bóp hết sức vô cho thím, không sao đâu, thím không thấy đau, anh đừng lo. Anh càng bóp mạnh chừng nào thím càng thấy nứng bạo chừng nấy.
Tôi thua đứt chến vì mấy bà. Ai đời sức trai có nhiêu đem ra vãi hết mà bả còn đòi bóp mạnh nữa. Nghĩ vậy tôi ghé luôn hàm răng vô cắn đau điếng nơi cái núm vú lều phều.
Thím ứa giọt nước mắt nơi khóe đuôi, nhưng lại tán vô:
– Đau, nhưng cực đã. Thím thấy anh đâm sâu tuốt luốt vô bên trong, đáng đồng tiền bát gạo lắm.
Tôi như cua rơ đang leo đèo được xối nước nên gò mình nắc dữ tợn. Tôi co hai giò thím vác vắt vẻo lên vai, nhún đẩy chúng lêu vêu về phía trước, rồi trườn tới mà đâm, khượi, nhấn mau mắn.
Vòng mông thím ú nú uốn tròn, cái lồn ngoạm lấy ngoạm để con cu, đu đưa như đạp võng. Thím nhồi nhồi, dẻo cách chi, không thấy nhăn nhó chút nào. Tôi phang thẳng cánh mà xem chừng chưa ăn thua.
Tôi có phần mệt rồi vì hơi thở gấp gáp. Từ nãy giờ tôi dập thím dữ quá, phần tôi vừa cho chó ăn chè trước lồn thím nên đến cú thứ hai này tôi tự tin càng đeo nắc mạnh.
Thím cũng lâu không được ăn nên dạng banh lồn ra cho tôi đẽo tới nơi. Lâu lâu nghe thím ca làm tôi cũng sướng con nhĩ:
– Giá gì chú anh được một nửa anh thôi thì tui đỡ khổ cách gì.
Tâm địa đó thuộc về các bà có chồng mà không được chơi đúng độ. Vậy nên bảo sao có lắm bà không chịu nổi phải lén chồng đi nằm ngửa cho thiên hạ chơi.
Tôi phần nào cũng thấy ấm ức vì cái sự bất công trái khoái này. Ai đời thân trai mới lớn ao ước có cái lồn đụ lai rai thì kiếm đỏ mắt không ra, còn ông chú có sẵn đó mà làm không nên trò nên trống gì hết. Tôi đem ý tưởng đó ra hỏi dò thím:
– Vậy chớ ổng hổng nắc được rồi thím đành chịu êm một bề sao.
Dè đâu tôi chạm trúng chỗ đau của thím nên nghe bả rề rà kể lể:
– Chèn ui, chớ anh biểu tui làm sao bây giờ. Ổng cà gúc cà gắc, mềm lả như sợi bún thiu, còn tôi văm nên thiếu điều muốn la làng vì bực. Đã vậy ổng còn mon men mò mò, bú bú, tui vừa lên cơn thì ổng xuội lơ.
Tôi cảm thương thân phận thím nên vô tình thở dài não nề. Thím như bắt trớn than tới nữa:
– Tui đâu dè ổng bự con mà dở ẹc, con cu ổng tui vò, tui vọc, tui ngậm, tui chuốt muốn mòn răng, lệch họng mà ổng cũng ngay đơ.
Tôi chặn ngang hỏi nhóng:
– Vậy rồi sao thím chịu được.
Thím như được khượi trúng cái cục sầu nên trút hết tâm sự ra:
– Chớ anh biểu tui làm sao, hổng lẽ chạy ra đường kêu lên tui nứng nhờ ai nắc hộ.
Tôi bật cười vì lối nói bạt mạng của thím. Chừng thấm thấm, thím lại lai rai:
– Bởi, tui mới đốc ổng lên nài nỉ cho anh dzìa giúp tui. Anh làm sao có lợi cả hai bên, đừng chểnh mảng mà ông già anh xuống lôi anh lần nữa thì ăn cám hấp.
Thím lo không biết tới cỡ nào, nhưng tôi đâm lo đầy mình. Bao nhiêu công lao thím mới thuyết phục được chồng, giờ mà tôi hơ hỏng, học hành xà lơ, thì có nước lỗi muôn sự tại tôi. Thế nên tôi phải dặn mình cố be bờ vun vén để được gần thím lâu, vừa giúp đỡ thím mà cũng là giúp đỡ cả tôi nữa.
Thím thấy tôi ngưng không nắc thì lưu ý:
– Nói thì nói, nhưng đụ tiếp đi chớ, sao ngưng dzị.
Tôi lại phải hối hả bóp nhằng bóp nhịt hai vú mà tấn cái củ lẳng vô cho thím khỏi than.