Phần 29
Vậy là bao nhiêu của nả tích cóp từ ngày bị bố lôi cổ về và bao nhiêu háo hức kể từ khi gặp lại thím tôi đều bỏ vung mất sạch khi cơm đã gần kề miệng.
Tôi như tên lính ôm bộc lôi vào hang sâu của địch chưa kịp tháo ngòi thì đã bị chính thuốc nổ của mình nghiền tan xác ngay trước đồn địch.
Thím cũng biết vậy nên một mực an ủi tôi, một mực lại bù lỗ cho tôi hít giữa hai vú để cân bằng khao khát. Nói gọn vậy chớ làm sao cái hít có thể thay được cái việc giúi con cu vô lồn đàn bà mà hòng so sánh.
Thế nên tôi lử cò bợ và thím thì hết giở trò hôn hít lại ve vãn bơm hơi cho tôi:
– Con giai các anh khỏe gớm đi được, cỡ phụ nữ chúng tôi các anh đè nắc một hai bận liên tiếp ngon ơ. Thím luôn ở cạnh anh đây, cú nghỉ một lúc rồi thím cho anh đánh trận khác, chuyến này ắt hẳn anh đánh đến nơi đến chốn chứ không thảm não ớ sạch trước hiên nữa đâu mà anh lo.
Tôi vừa giận, vừa tức, lại vừa tiếc nên thộn mặt ra. Thím vẫn nghĩ là tôi hờn mát nên có phần chịu lép:
– Thì tại anh chứ nào phải tại thím mà anh dỗi. Anh muốn gì thím chiều hết, nhưng vì lâu ngày vắng hơi đàn bà nên anh vỡ ống nhanh thế thôi. Chứ cú sau anh làm ngon đáo để, sợ thím cũng phải chịu thua anh là khác.
Tôi càu nhàu:
– Biết vậy mà còn nấn ná, làm cho người ta không giữ được ngón nghề.
Thím gãi đầu gãi tay nói róng riết:
– Trời ơi, giảng giải đến vậy mà anh còn không tha, thím biết làm cách nào hơn.
Có phần nào tôi nghe ra nên ra vẻ đòi hỏi ra lệnh cho thím:
– Thôi được rồi, không trách cứ nhau nữa. Bà phải đền cái khoản mất mát cho tôi.
Thím hỏi lại cho thấu đáo:
– Anh muốn tôi đền gì cho anh bây giờ?
Tôi không nói thẳng ra điều tôi muốn mà chỉ lệnh cho thím nằm lên cái bàn tôi vừa định dùng làm nơi quất thím vừa rồi.
Thím rỏn rẻn nghe răm rắp. Nhón đầu chân ì ạch leo lên. Tôi chỉ cho thím nằm ngửa lưng và buông hai chân thõng xuống. Tôi banh vẹt hai chân thím ra, lẳng lặng nhìn cái lồn thím hau háu.
Chả rõ tại mắt tôi chiếu tướng hay tại bản năng đàn bà bén nhạy mà hai mu lồn thím sập xình, làm mấy sợi lông ngo ngoe kịch liệt.
Tôi chiêm ngưỡng một hồi lâu thì e hèm một tiếng:
– Thấy ghét quá đi, nhớ muốn tàn canh.
Thím có vẻ ưng lòng nên nén cười, làm cả tảng thịt từ bụng háng dến hai giò vung vung ve vẩy. Tôi lại chăm chăm nhìn lồn thím chặp nữa rồi co hai giò thím lên gánh vào hai bên vai.
Thím nằm thu lu, hai mông chắc nịch tròn vo và cái lồn nở bưng như một nạm ba chỉ vừa mỡ vừa nạc. Tối tắc tắc miệng khen:
– Lông đi đằng lông, mu đi đằng mu, lồn đi đằng lồn, ngó múp rụp muốn ăn ra phết.
Thím chúm chím cười, nhưng sợ tôi ngượng nên dùng mặt sau bàn tay che lấp mà chỉ rung rung thân mình thôi. Tôi càng bị thôi miên vì bao nhiêu của kín thím đã bày ra tất nên có bao nhiều lời tán tụng tôi đều phun ra với thím:
– Lồn thế này mà để không thật uổng, chẳng biết ông chú mần ăn thế nào mà để mạng nhện bám dầy om.
Nói xong tối chúi ngón tay trỏ vét một phát, thím nhỏm người lên và rên một tiếng a nho nhỏ. Tôi vét cái nữa, vét cái nữa, hai mu chộp ngay ngón tay mà mút. Tôi nghe ấm ấm dọc dài theo ngón tay nên xủi trong khi thím kẹp giò giữ lại.
Tôi thấy ngón tay nhớp nháp nên đè một bên giò thím và đẩy nhanh vô ra vài lần, một chất dẻo đeo theo ngón tay tôi và thím thì xiết kẽ răng xin xít.
Tôi biết là thím đã trào khí ra nên càng đè một bên chân mà khoèo vét tròn tròn. Thím quặn người lên kêu sướng, sướng. Tôi bặm môi cong ngón tay lên mà chạm vào các thành vách bên trong, thím chợt cong giương người lên mà đu theo cánh tay tôi, mắt sáng rực.
Tôi mò mò cạo lạo xạo trong lồn, thím càng đu đeo theo cánh tay tôi mà rít ông ổng:
– Nứng quá, cưng ui, nứng cứng lồn, cứng háng luôn.
Tôi mặc cho thím gào vì nhà có ai nghe đâu mà lo. Tôi chăm chỉ móc băng băng vào lỗ lồn, moi hết mớ khí ra và ỡm ờ trêu thím:
– Cũng dẻo như kẹo kéo chớ bộ.
Nhìn thím thảm não như con sâu cái kiến bị đè. Thím choi choi như cố tìm một lối thoát. Tôi dùng thêm một tay đè bên vú và móc moi đủ phía. Thím nhão ra và nước xịt lênh láng thêm.
Tôi móc lồn hồi lâu cho đến khi thím thở hổn hển thì ôm bụm cứng cái lồn lại. Thím thấy tay tôi ngưng thì lại chà cọ cái lồn thay vào.
Tôi bật hỏi:
– Bộ móc như vậy nứng lồn lắm hả.
Thím gật đầu lia lịa không trả lời. Tôi nhìn hai mắt thím như sao sa và ánh lên niềm hào hứng.
Tôi giả bộ hỏi chướng:
– Nứng thì làm sao bây giờ.
Như thấm ý bị phang trúng vết thương, thím nói toạc ra khỏi quanh co dấu diếm:
– Nứng thì đụ là hết liền, ở đó hỏi móc họng.
Tôi cười cười khà khà, thím mắng thêm:
– Chọc cho người ta nứng lồn rồi cười khan. Cười ngang xương dzị ai mà chịu.
Rồi thím lơi lả nhứ tôi:
– Nắc thím cái đi anh, để thím nứng quá ê ẩm mình hết.
Tôi nhìn cái lồn thím thì quả đúng vậy. Vì khí dính nhầy nhụa cả ra và hai mu nhóp nhép xì bọt như con cua bị vất khỏi ruộng nước. Tôi giả bộ hỏi giỡn:
– Giờ cháu đụ thì thím nghĩ sao.
Thím cáu nên chửi tục:
– Thím với cháu gì ở chỗ này, mẹ họ nứng thấy tía mà còn ghẹo hỏi vờ hỏi vỉnh. Không mau nhét cặc vào lồn còn lào khào điên cả tiết.