Phần 28
Thím nghịch vậy, thấy tôi lóng cóng và trơ ông cụ ra thì biết tôi muốn đến nơi, nhưng dường như để trả đũa cái sự hỗn hào của tôi lúc nãy, thím giả đò lơ mà chùi lết, sục cặc tôi tiếp.
Ác hại cái quần Mỹ A của thím nó mềm và trơn, những xớ lụa lại nhuyễn, nên thằng cu tôi bị hành khiếp. Cái miệng nó bị lá lụa banh rộng mỏ ra, rồi khi thím chùi quẹt thì nó cứ há hốc mồm mà rặn ì ì.
Khí hết ra từng sợi mà nhòe nhoẹt như mớ phẩm người họa sĩ bóp trên khay, nên trông vừa lầy nhầy, vừa trơn tuột mới ghê. Thím còn thụt như thụt ống dầu, làm thằng cu con trớ lặc lè muốn xón đái.
Tôi phải gắt um:
– Chơi kiểu gì ngang xương, chọc nứng cặc rồi để đó, ai chịu đời cho thấu.
Miệng nói, hai tay tôi mò bóp nghiến hai bầu vú thím cho đã nư.
Thím lầu bầu:
– Đã nứng thì cho chết! Đú họ, cất công đi đón về cho hưởng thụ còn làm dóc. Tui mà không khéo léo lời thì đừng hòng chú anh lên năn nỉ ông già cho anh đi.
Tôi vỡ lẽ ra nên có chiều ân hận. Nhưng thím không để tôi xen lời mà một hai mắng mỏ tôi tiếp:
– Anh nên nhớ hổng nhờ con này lẻo mép thì chú anh đâu chịu để tui dzìa mình ên trước mí anh, hổng biết ơn còn cằn nhằn.
Tôi chỉ biết lí nhí:
– Thui mà, nói nhiu nghe đủ thấm rồi, giờ bày tỏ chịu ơn bà suốt đời được chưa?
Thím đâm quạu:
– Ai kể ơn mà anh bày tỏ, có điều yêu đương cũng một vừa hai phải, có đâu anh cứ vơ hết điều tốt về mình.
Rồi thím than bâng quơ:
– Tui cũng nứng thấy tía tui đây chớ bộ. Ở dưới ghe giá có mình anh dzí tui là tui đè ra đụ một cái cho hả. Nghịch là đò đông, tụi mần càn người ta lại la làng tui ăn hiếp con nít, nên mới cố nín nhịn.
Tôi hỏi sửng:
– Chớ bộ lâu nay hai ông bà chay tịnh, hổng mần nhau sao mà bà nứng lãng xẹc dzị!
Thím thở phào dài lằng nhằng:
– Úi! Ổng là đồ bỏ đi rồi. Có con cu mà mềm còn hơn bún bị rã nước mưa. Tui sục, tui mút ứ hơi cũng hổng xi nhê, còn mần ăn gì được.
Tôi nghe mừng húm, kiểu này tôi tha hồ đậu chến cho thím khỏi lấy xâu. Để bà đỡ nứng thì may ra mới chịu khó cất công giữ tôi ở lâu lâu phục vụ bả cho đã.
Tôi lép bép:
– Thì thôi, đừng câu mâu nhau nữa, ta sáp lại đánh trận đầu đi cho bù lỗ cái khoản thiếu bấy lâu.
Thím ậm ừ, nhưng đã nới lỏng bàn tay tha cho con cu tôi được giải thoát.
Tôi vội ôm eo ếch thím đùn sấp ra mặt ghế, lột nhanh lột vội cái quần Mỹ A. Chèn ùi! Các cụ có tưởng tượng được hun, nghĩ là tôi sẽ phải lằng nhằng gỡ thêm cái sịp thì có mần ăn mới lọt được, nào dè bà thím cưng của tôi hổng mặc lót chi cho lâu lắc, các cụ ạ!
Thế là tôi nghiêng một bên người, kéo một chưn của thím gác lên cọc bàn mà lách tấn con cu vô phía sau hưởng thụ liền. Ác cái, tôi nứng dẫu và từ nãy giờ bị thím vọc sục nên chưa gì thằng cu đã ngã mẹ nó ra trước cửa thành bỏ ngỏ của thím.
Thím nhìn tôi cà hích cà hác phun phè phè thì thương hại. Bà ôm chặt để tôi dựa vào người và nhỏ nhẻ căn dặn tôi:
– Tại lâu ngày anh hổng được nắc nên không kềm được, anh cứ để nó ớ hết ra đi rồi thím đền cú khác.
Tôi dụi mặt vào xương quai xanh của thím nũng nịu. Thím tưởng tôi buồn nên an ủi:
– Con trai ai chẳng thế, đàn ông xa vợ lâu cũng vậy nữa là, thím hiểu, anh đừng tự mai mỉa mình, thím để anh nghỉ một lúc rồi thím để anh chơi, sẽ lên ngay được thôi.
Tôi quê quá xá là quê, nhưng còn cố vớt vát trách bâng quơ:
– Tại lần xần lâu lắc mới ra nông nỗi, chớ đè đụ đại thì có sao đâu!
Tự dưng thím cũng bủi ngùi theo nên đon đả:
– Ờ, lãng òm, khi không hai đứa cự nự chi cho bể ổ nhớt.
Và thím đắc ý lối nói ví von này thì cười tồ tồ nghe gọn bâng.
Tôi ngồi lịm, lấy hơi lên mà thở. Thím nhìn tôi ái ngại với ánh mắt xót xa. Thím xàng ràng quanh quẩn bên tôi nói như tự trách:
– Thấy anh sùi bọt mép, thím thương quá. Giá có cách nào để anh vui, thím cũng cố chiều. Ngặt cái anh muốn thím quá mà thím thì thờ ơ nên anh mới bị vỡ, thím xin lỗi.
Tôi nghe mà sướng làm sao, tự dưng nghĩ mình như kẻ cả nên tôi ôm chầm lấy thím, giụi mặt vào giữa hai vú thím mà hít sâu, hít đậm cái mùi đặc biệt đàn bà.
Thím biết tôi đang thèm thì cũng để yên cho tôi quăng quật hai cái vú thỏa thuê.