Phần 26
Từ ngày bị bố lôi cổ về quê vì học hành chểnh mảng, tôi lử đử lừ đừ không còn ham làm gì khác. Bố tôi la rậy thét cũng bỏ mặc. Suốt ngày tôi tha thẩn một mình, tìm rúc vào một xó xỉnh nào đó để nghiền ngẫm về bà thím.
Nói nào ngay từ nhỏ tới giờ có khi nào được vỗ về, cho ăn, cho chơi, lại còn được thím dạy cho chuyện làm người lớn, nên hưởng quen mui, giờ bắt nhịn, làm sao chịu cho nổi.
Nhưng dẫu muốn được hưởng mấy cái món hàng độc đó thì tìm đâu cho ra. Thậm chí có muốn vòi má cho rờ vú một loáng cũng bị má cự:
– Con trai lớn đầu còn mò dzú.
Hổng lẽ tôi lại đi so bì với bố vì đàn ông đàn ang có ông nào nhịn không sờ vú vợ. Thế nên tôi đành chịu một phép. Lắm khi mụ cả người ra.
Thỉnh thoảng lại ồ ạt nhớ bà thím từ ngày đầu để vú hây hây ra đón tôi. Hẳn lúc đó bà coi tôi như con nít, chứ đâu dè thằng cháu vốn thèm khát ti phụ nữ thì nhìn thấy bố ai chịu được.
Phương chi thím lại khôn khéo và dầy kinh nghiệm. Từng bước, từng bước, thím đã luyện cho tôi lắm trò tinh quái, nào bóp vú làm sao, nào bú vú làm sao còn đẩy đưa mồi chai lắm đòn phép làm tôi ngã lăn đùng ra.
Đã thế thím lại còn hào phóng dạy cho tôi cách làm phụ nữ hài lòng. Thìm chỉ tôi cách mò lồn, sờ lồn, rồi còn vuốt ve và làm sao cho người nữ khoái để được cho hưởng lâu dài.
Tôi nhất mực học hỏi chăm chỉ đến độ chính thím cũng ngất ngây mỗi khi làm tình với tôi. O bế thím ra trò, chơi kiểu này kiểu nọ, làm thím đảo điên nên cho ăn ứ họng và phí sức cũng không ít.
Bây giờ bố cáu có bắt tôi lấy vợ, cam đoan là tôi sẽ làm cho con vợ tôi chết luôn. Gì chứ măn lồn, bóp vú đã ngon mà cái xảo thuật nút lưỡi, bú vú, liếm lồn tôi còn rành khiếp, cỡ con gái mới ra ràng gặp tôi, có nước dựng cả xóm thức giấc ban đêm vì tôi đụ hăng và nhuyễn quá.
Càng nghĩ tôi càng hậm hực, nhưng chờ chực một tia hy vọng nhỏ nhoi thì chắc vôi phương. Suốt ngày tôi đâm lì lì, ngồi ươn ngồi thiu một chỗ, ruồi bu không thèm đuổi, muỗi cắn cũng coi pha.
Thì đùng cái cả chú lẫn thím kéo nhau lên thăm gia đình. Chả biết hai ông dẫn nhau đi bù khú, nhậu nhẹt đẩu đâu mà khi về bố tôi hỏi mắc mỏ:
– Bộ mày ưng muốn xuống quê với chú thím lắm hả.
Tôi giật mình chối phăng, bố giả tảng châm tiếp:
– Ờ, không ưng thì thôi, tao không ép. Tại ông chú một hai xin mày về dưới để tiện khuyên bảo và chăm lo cho mày, giờ mày từ chối để tao báo để ổng khỏi cằn nhằn tao.
Tôi lắp bắp hột rơi hột vãi, mãi mới nói xuôi rị:
– Thì ba cho đi tui mới dám đi chớ.
Tía tôi tủm tỉm cười:
– Muốn chết mẹ, còn làm bộ.
Đúng lúc đó bà thím a vô cứu bồ tôi:
– Tại anh cấm đoán nên cháu nó sợ. Để em từ từ khuyên bảo cháu sẽ đâu vào đó làm anh vừa lòng thôi.
Nói rồi thím khẽ nháy tôi một cái, tôi nghe mát rượi cả người. Chưa chi con cu tôi đã gục gặc trong sịp. Tôi liếc vội thím và quay nhanh để bố không nhận ra cái chỗ ma mãnh của thím với tôi.
Câu chuyện tưởng khó bề bề mà nhoáng cái kết thúc tốt đẹp. Đã thế lại còn ngoài dự đoán của tôi luôn vì bố hối:
– Mày lo thu xếp về trước với thím, còn chú một hai đòi ở lại với tao sẽ về sau.
Tôi nghe mà chưa vội tin, có đâu bố tôi hào hiệp tới đó. Nhưng suy ngẫm ra tôi biết sắp đặt từ thím nên tôi ngầm khen phục đàn bà giỏi thiệt định việc như thần.
Vậy là từ một thằng nhóc chết rồi, tôi bỗng hóa thân nhanh như cắt, ào ào lo chạy đi sắp đồ đạc. Thím cũng lẽo đẽo đi theo bi bô:
– Để thím phụ cho mau, về còn kịp chuyến đò.
Rảnh rang chỉ có hai thím cháu, bà mới rủ rỉ hỏi tôi:
– Bộ nhớ lắm sao mà mặt nghệt ra, coi thảm dzị.
Tôi xẵng nên nói tầm bậy:
– Lồn không nhớ thì thím muốn tui nhớ cái gì.
Thím đẩy đưa:
– Biết, biết, nên mới thuyết phục mãi chú anh mới chịu lên năn nỉ ông già.
Rôi bâng quơ thím hứa hen:
– Tui chủ ý kéo anh dzìa sớm để bù cho khoản thiếu thốn của anh bấy lâu.
Tôi đã định a la xô vào đè thím ra sờ soạng, bóp nắn vú cho hả cơn điên/giận nhưng đành cố nuốt nước miếng nhịn để đi xuôi rót.
Hai thím cháu ra khỏi nhà như chim xổ lồng, nhởn nhơ ra dáng. Thím kéo rột tôi xuống đò, ôm cứng đơ, nhoen nhoẻn nói cho không ai để ý:
– Đi mau về còn lo mai nhập học kẻo trễ.
Tôi nhớ ra có lớp nào mở ngang xương dzị đâu, nhưng hơi sức nào chấp lời mấy bà nên im thin thít. Thím vòng hai tay nhốt tôi vào lòng sợ tôi bỏ chạy làm tôi thúc thủ cà quẹt vô cặp vú nặng chịch của bả.
Chả lẽ nơi giữa đò tôi lột thím ra hôn và hít cho sướng nên đành nhốt sự háo hức mà ngầm thúc để vội hưởng đỡ cái mềm mềm của vú thím thôi.
Phần thím cũng đoán ra nỗi ấm ức thèm khát của tôi nên vờ vĩnh than thở:
– Tội nghiệp cháu tui, mới xa ít lâu mà gậy rọp. Kỳ này thím phải lo mày mập mạnh để ba khỏi ngầy thím thiếu chăm sóc cháu.
Tôi định hỏi thím một câu:
– Lo nuôi cho mập còn ngoài ra không có gì khác sao, nhưng nghĩ sao lại thôi.
Gió sông mát rượi làm bao nhiêu bực dọc trong người cũng tản nguôi dần. Tôi ngả hẳn vào người thím, nghe rõ tiếng tim thím đập nhịp nhàng mà vui.
Đò đi không biết bao lâu, nhưng khi thấy khách xôn xao thu dọn gánh gióng thì biết sắp tới. Thím cũng lăng xăng đứng rột dậy, lôi tôi theo và nhấp nhổm chờ đò cặp là nhày phóc lên đi liền.