Phần 23
Nãy giờ tôi đến khổ đến sở với bà thím. Bà hành thằng cu con của tôi thiếu điều muốn chạy hột lên cổ. Bà vùi nó như vùi củ khoai từ vào tro, vào lửa, khiến nó trùi trũi đen lừ, thẳng đuột ra và nóng như được tôi kỹ trong bễ, thế mà xem ra bà vẫn chưa ưng. Bà hậm bà hực, bà trì bà níu, bà lôi bà lật, miệng ron rỏn những lời chẳng ra ngô ra khoai. Bà làm tôi hết dựng lên lại xẹp xuống. Ôi thôi, còn tài năng, kỹ thuật nào bà lôi ra sử dụng hết, không còn để lại một chút làm vốn.
Bà hết dùng hai bàn chân kẹp cùm thằng nhóc tội nghiệp của tôi mà xe như xe kẹo kéo, bà lại dùng hai tay nhuyễn nhuyễn lọn như nhằng nhịt lọn mớ tơ, đã thế mà thôi đâu, bà còn chơi ngẳng di di cái đầu rùa lên hai núm vú bà như cây cọ quẹt sơn, quẹt màu. Tôi chết điếng lên vì nhoi nhói, vì nhột và vì trăm thứ hầm bà lằng sắn cấu, nên thỉnh thoảng lại kêu nhi nhoe “ối, ối”. Bà thím đâm khoái chí tử mới độc, một hai nói hùa vào:
– Thế mới đã.
Tôi nói mãi bà cũng chả nghe, giả lơ giả điếc, nên tôi cóc nói nữa. Bà muốn làm trời làm bể gì thì làm, chán thì thôi, vì dẫu tôi có kêu ba làng chín xóm vào giúp bả cũng hổng khe nữa là. Thế nên bà đã im thì tôi cũng im, thi gan xem ai thua trước cho biết. Được cái bà hành tôi cật lực, nhưng đôi lúc cũng tình tứ và điệu đàng ra phết. Bà lật ngang lật ngửa thằng cu con, ngắm ngắm nghía nghía, xuýt xoa cái miệng, rồi bất đồ bà hôn chụt chụt lên đầu thằng nhóc và mút mút vài cái làm tôi tưởng như bị lôi tuồn tuột hết mề, hết lõi ra ngoài.
Tôi chỉ kịp “á” lên thì bà đã nhăng nhít chữa cháy:
– Ui, xươn, xươn, xươn cách chi là xươn.
Đấy, các cụ nghĩ thế thì còn ăn vạ bà vào đâu cho được. Cho nên nhất thời đành bấm bụng chịu trận cho xong. Cứ thế bà ôm ấp, nựng nịu đã đời, mệt nhoài bò sấp cả ra giường ra chiếu mút mút, tâng tâng, ve ve vuốt vuốt. Đến khi nhìn thấy tôi bắt đầu khờ ệt mặt ra, thiu thiu như bún thiu thì lúc ấy bà mới nhắn nhe:
– Được rồi, được rồi để thím đền cho anh, để cái mặt anh ỉu xìu như cái bánh bao chiều, tội nghiệp quá.
Vậy là bà đằn ngửa tôi ra và nhảy phóc lên bụng, ngồi chễm chệ, cưỡi nhún nhún, như người cắm cái cọc vững vàng và bắt đầu ê a càn lướt vô tội vạ. Tôi cũng nhợn cành hông vì thằng cún nó trơn lũi ấn sâu vào cái lỗ nẻ của thím và êm rơ không cục cựa gì cả. Tôi còn đang nghe ngóng xem sự thể ra sao thì thím đã ngoáy lia ngoáy lịa bản mông quay mòng mòng như quay cho xe hơi nổ máy.
Tôi nhìn hai cái vú của bà tung tăng đánh nhịp thì tôi nhận ra ngay bà thím cực ký thích chơi kiểu này. Thế nên tôi phải phụ giúp bà để bà sướng té khói lên mây xanh cho rồi. Tôi tóm lấy hai cổ chân thím, giở hổng lên và đẩy bả ngã lăn chiên, ngửa người ra chịu trận. Từ thế đó tôi co gót chân chịu tấn mà bung phần háng lên đâm chí chát. Bà thím tênh hênh lọp ngọp mà lại reo kêu mới lạ:
– Ui, con mẹ nó, đâm gì đâm hổng nghỉ làm người ta sướng muốn bể khu luôn.
Tôi nghe khoái lỗ nhĩ nên bèn áp dụng kiểu cọ, tôi lôi xềnh xệch bà thím cấn vào cái cùi và tôi quậy tít thò lò, hăm hăm như đang đánh răng buổi sáng. Bà thím xóc mãnh liệt, chẳng thua gì chiếc xe đi vào đoạn đường ổ gà, loạng choạng ngã giúi giụi mà vẫn kêu ra cái điều rất sảng khoái. Tôi thấy thế nên càng hét:
– Đã muốn chết thì cho chết.
Tôi xoạc chân bà thím rộng ra, kéo gác lên vai và bịn lấy hông thụt moóc chê không hở, khiến bà nhảy cồm cồm.
Chả nghe bà cự nự mà chỉ nhận toàn lời khen:
– Chơi được đa, dzị mới sướng tới.
Tôi lùng bùng cả người:
– Chèn ui, đúng là bà già giết giặc, chịu đời hổng thấu.
Tôi bơm một hồi nữa thì kêu:
– Mệt rồi, đổi tài.
Thím cũng ừ ào phê phán theo:
– Ừa, ừa, đổi tài đi.
Tôi vội hất thím ra và chộp lấy thím, đè khum lưng xuống và tăm tắp thay tay lái, đun bà như đun xe bị chết máy. Bà thím lao chao chịu đựng.
Tôi hích chừng chục lần thì níu lấy một giò thím gác lên cạnh chân giường mà cưa sột soạt. Thím nghiêng nghiêng người, ngước nhìn ngang như dò hỏi tôi cung cách kiểu cọ gì, tôi nhủng nhỉnh bảo:
– Bà thích kiểu chó đái thì tôi áp dụng kiểu chó đái.
Thím chỉ cười xuề xòa. Tôi thụt mạnh bạo, bà thím lung lay tựa nhà bị bão thổi, trong khi hai tay tôi níu lấy cặp vú thím giữ chặt mà bắn ầm ầm.
Thím xệch xạc cả người mà vẫn nhỏn nhoẻn cười khiến tôi điên tiết. Tôi cấm của cự nự:
– Cười đếch gì mà cười lắm thế, trên cười, dưới cũng cưỡi, tềnh hệch ra cả lũ, nhếch nhác không thể tả.
Bà thím cũng nào vừa nên vả lả nói lại:
– Tôi cười thì mặc xác tôi, mắc gì anh ngứa mắt mà chõ mõm vào lào xào.
Tôi cười miệng tôi và nó cười miệng nó, thích thì cười, sướng thì cười, anh nắc thì lo nắc đi, nói làm xàm, mất cả nứng.
Tôi quê nặng. Đúng là bà già trầu, tốc kê thậm. Tôi chẳng hơi đâu đi cãi tay đôi với các bà, nên tôi lượn là đẽo cật lực. Bà thím đang oang oang chợt nín khe, chổng cao mông lên cho tôi đẵn và miệng kêu ông ổng:
– Chu choa, sướng, sướng giàn trời, sướng cực ký, sướng thấy con đĩ mẹ luôn.
Cái bà này hễ sướng là nói tục, nên tôi cáu tiết bóp nhoẹt hai đầu vú thím và đay nghiến:
– Này nói bậy, này nói tục, ông thì nặn cho lòi hột ra, hết xoen xoét cái miệng.
Tôi không ngờ mình cũng láo toét như thế. Dù sao thím cũng là bậc trên mà dám xưng ông với bả. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại có cha say nào mà nói cho ra lời ra lẽ đâu, thì người đang nắc cũng y như thế, nó cương cực độ lên thì còn biết gì là trên là dưới. Tôi tự tha thứ lỗi mình như thế, nhưng thím thấy tôi lo ra, ngưng nắc thì lại giục giã:
– Nắc tiếp đi chứ, đang sướng mà khi không rồi ngưng re.
Tôi phải quáng quàng chạy chữa, tại ngứa bất tử nên câu dầm cho bớt bớt. Rồi chưa chi tôi se se ngay hai đầu vú, dọng liền tù tì chừng dăm ba chục cái, nên thím ca ví von:
– Nắc thế mới gọi là nắc kinh tế, sướng ngộp mình lun, anh ơi!
Tôi nghe mà khoái rần rần nên còn ngón nào tôi xả láng hết. Tôi ủi bà văng tới văng lui như tàu há mồm ủi bãi, sỏi đá văng rào rào, cái giò gác lên cạnh giường đảo như điên, bà thím gồng người đưa đít ra cho tôi đục. Có thể nói tôi chơi cú này có nghè đàng hoàng, nên nghe bà thím ưng cho nước lia lịa:
– Anh quất chết bỏỏcho tui, để nó lợn cơn làm tui mất ăn mất ngủ vì nó, anh làm bể tan bể tác tui cũng chịu, miễn hết ngứa và khiến tui nứng rực là được.
Tôi nghe những chỉ muốn xẩu mình.