Phần 20
Lắm hôm bất chợt ông chú đi đâu vắng nhà, thím luôn tỏ ra rất hào phóng với tôi. Hai thím cháu hối nhau ăn đại ăn đến cho có cái lót bụng, rồi chưa chi thím đã lôi tôi xềnh xệch vào buồng của chính hai ông bà.
Hẳn nhiên lúc ấy thím tỏ ra hết sức từng trải và luôn chủ động chỉ huy mọi sự cho tôi. Bà vẫn diện cái váy mỏng tang, nhưng chẳng có thứ gì bên trong kèm theo, cả trên lẫn dưới.
Ngồi ăn ngắm bà cũng đủ nghẹn không sao nuốt trôi được, nó ách tắc no ngang, thế mà bà lại còn cởi bỏ hết xiêm y ra kháo với tôi:
– Để anh nhìn cho no mắt kẻo ấm ức thèm rõ dãi khi có chú anh ở nhà.
Tôi nhìn hai cái vú chum hum của thím đã muốn cắn cho nát ngướu ra, còn nói chi cái mớ bòng bong ở giữa háng thím tùm hum những lau cùng sậy, những giếng cùng khe, lại chẻ hoe dăm con he lượn lờ lún phún thì tôi có chết đứ đừ ra cũng không là điều lạ.
Đang ngồi ăn tử tế, thím chơi gác thượng lên ngồi lên khoảng dưa lưng của ghế, mở chành bành hai đùi ra phe phẩy quạt rồi hỏi móc tôi:
– Sao anh thấy nó thế nào.
Tôi nuốt ực ực cục nghẹn nơi càng cổ, ấp úng như bị nhét cái hột thị to tổ bố mà ngọng líu ngọng lếu nói đẩy đưa:
– Ẹp, ẹp ứ hơi, ứ nhựa lun.
Thím cười hà hà rồi dạng toác hai giò ra, con he chìa cái yếm lều phều nhóp nhép, phún ra một giọt bong bóng làm tôi muốn bổ ngửa.
Nói nào ngay thím tuy trọng tuổi, nhưng cái khoản trai he sò ốc của thím phải nói con gái thua xa. Lông dầy cum, nhưng múi nào múi ấy to phải biết, đã thế nó còn khinh khỉnh nhe răng ra cưới trừ, tôi tối tăm vì hai bên môi của cặp mu thè lè, coi vừa khêu gợi mà vừa say đắm mới chết.
Tôi mắng yêu thím:
– Dẹp hộ tôi con sò lông của bà đi, để tênh hênh ngứa mắt tôi đợp một phát lại kêu toáng cả giời.
Thím cười hề hề:
– Giỏi thì anh mần cho tôi xem tài năng anh ra răng mà hù dọa nghe khiếp, mẹ kiếp tôi chỉ sợ anh cạp no đến đầy họng mà tôi bảo thôi vẫn cứ lì lợm không nhả ra.
Tôi cũng pha trò nào kém:
– Người ta ăn ốc phải pha nước mắm cho cay, lại phải lấy gai lể, móc, moi còn đằng này con he của bà chưa chi đã nhăn nhở cười thì ngon phải biết.
Chưa gì tôi chép chép cái miệng làm thím rùng cả mình. Chẳng cần chờ bà ra lệnh, tôi xung phong vào chiếm mục tiêu luôn. Tôi dùng hai ngón tay mở banh hai mu ra và chọc luôn đầu mũi vào cái lỗ mà khoắng rẹc rẹc.
Úi chu choa, thím loạng quạng nẩy bật lên, may chỗ dựa của ghế được kê sát vào tường chứ không chắc bà đã lăn chiêng ra tại chỗ. Tôi giúi cái chót mũi xoạch xoạch, chưa gì nước nhờn đã ứa ra.
Tôi bị cuốn lôi nên áp ngay miệng vào quắp nguyên con he mà mút như người ta húp con ốc len sột soạt. Thím chao đảo la ré ré:
– Úi, sao nhột dzị cà, anh giỏi thiệt, ăn ốc mà tui nghe rùng mình hết trơn.
Tôi ngước liếc lên hai cái vú của thím cũng rung tung rung tóe, hai đầu vú chĩa nhọn hoắt ra, phần hồng hồng của quầng đậm lên như được tô son đỏ choét. Tôi tiếp tục bú, móc lưỡi sâu vào mà quét sạch mớ lợn cợn dính nhằng làm thím nẩy bung người lên, thu thu hai giò định dấu.
Như có phản xạ, tôi dùng tay giữ nghiến hai cổ chân thím cố banh ra và mút ti ti làm thím thốn, nhấp nhỏm tự động nhún như tập thể dục buổi sáng. Tôi bú da diết lại còn hùa bằng những tiếng hầm hừ làm thím quíu xà cảng.
Thím nhóc nhách trách cứ mà thực ra là khen tặng tôi:
– Bữa nay anh bú tôi sướng ngất, cái miệng dẻo queo, lưỡi móc rột rột, con bé nào nó chìa he ra cho anh ngoáy nó cũng chết tía nó luôn, anh có hốt xác nó cũng để yên cho anh hốt.
Tôi hứng chí thiệt tình. Nói nào ngay tôi hận thím, cứ chợt nghĩ đến cảnh thím nằm ngửa ra cho chú bú như tôi hiện giờ tôi đã muốn vật cho thím chết đi cho rồi.
Cho dù trăm lần nghe tôi trách móc thím đều cãi băng băng:
– Ổng bú lẹt quẹt rồi chán ngay, có đâu như anh say sưa hơn điếu đổ mà ghen chi cho mệt. Vả chăng tôi cũng phải đưa đò cho ổng ngủ rồi tui mò qua anh chớ có bỏ bê đâu mà anh la.
Tôi quạu một cách kỳ quặc, nói ngang như cua:
– Nhưng tôi chỉ muốn cái húm của bà chỉ để mình tôi hưởng thôi, tôi bất kể nhường cho ai khác.
Thím sướng tổ chảng nhưng cũng đôi co cho có chuyện:
– Hay chưa ổng là chồng tui mà anh đi ghen ngược, bộ anh hổng sợ ổng đánh phù mỏ sao.
Nổi khùng lên, tôi nào còn nhận ra lý với lẽ, nên hậm hự:
– Chồng, chồng cái con củ kẹc, tui chỉ muốn chồng lên bụng bà năm này sang tháng khác thui, bà để ai chơi tui cũng ghen, coi chừng có ngày tui xẻo ráng chịu.
Thím có vẻ khoái nên cười râm ran:
– Chèn ui, đâu dè anh mê tui dữ ha.
Và chưa chi thím đã nịnh:
– Thui để tôi đền, anh ngưng bú đi, tui cho anh leo lên bụng tui nắc cho hạ cơn tức.
Tôi thích bỏ bu mà vẫn mại hơi:
– Đếch thèm nắc nữa, ăn cơm thừa tui đếch cần.
Biết cái tật dỗi hờn của tôi nên thím vuốt ve vả lả:
– Thui mà, giận chi giận hoài.
Và thím ôm nựng tôi, đưa tay mò cái cán cuốc vọc ào ào làm tôi hết cứng cựa, lăn đùng ra cho bà bảo sao tôi làm theo vậy.