Phần 17
Miệng nói dẻo đeo nghe đâu tưởng ngon lành lắm, nhưng nào thím có nằm ra hồn ra vía gì đâu. Thím lăng xăng lít xít như con bò cạp bị giẵm trúng, rối rít lung tung xòe. Tôi phải phụ lôi thím kê vô cạnh giường, hất nảy ngửa người thím ra giống như một người bị trợt té không gượng được.
Một giò thím đòng đưa nhún nhảy, còn một giò bị tôi chẹn cứng ngắc dưới bắp đùi tôi. Nhìn thím chao chao, đưa nguyên cái hũ mắm ướt mẹp mà tôi thấy sướng con mắt.
Tuy vậy tôi vẫn cố ý đùa cợt thím:
– Sao bây giờ bà muốn tôi nằm ngó thui hay tính chiện gì nữa.
Thím nhăn nhó như khỉ cắn phải trái ớt hiểm, rên hừ hừ:
– Con lạy cha, cha làm ơn nắc cho một thôi một hồi đi, đừng giỡn hớt hành hạ tui nữa mà tía. Nứng lên tới đầu rồi nè, cha còn lần khân chắc tui hận cắn dập dái cha vá đi.
Tôi nghe đủ thấy ớn nên vả lả:
– Nắc chớ, nắc chớ, ngu gì hổng nắc.
Tôi lừ lừ nhìn cái hoa nở thè lè, tấm tắc miệng, rồi kê đẩy cái giò nhủng nhẳng trong không lên, quết một cái ngon ơ làm thím rụng rời nín thở.
Tôi lia cái đầu rùa dọc theo cái lỗ, vét cho bọt nhớt văng hết ra rồi khi thím đang lim dim thả hồn về cõi mộng thì tôi thả quả bom tấn vào cái hố nghe ngọt lịm.
Thím thở hắt ra kêu nhoáng nhoàng:
– Chui cha, dữ hôn, giờ mới chịu cho cưỡng ăn chuối.
Chưa gì thím quặp cái giò vô cần cổ tôi và lắc háy cái hông, hũ mắm xệch xạc gặm ui là gặm đến hổng còn chừa chút nị nào rơi rớt ra ngoài.
Sẵn thấy nó khít rịt nhau, thím dùng một tay đeo vô cổ tay tôi mà chém, phạt, xả, băm kịch liệt. Cái miệng châu hẩu của cái húm mút da mút diết ngon lành khúc gân nổi bạnh của tôi.
Thím có vẻ đã, nên rên ông ổng:
– Phái, phái à nha, đang nứng mà được nắc, tỉnh phải biết.
Cái miệng thím dẻo nhẹo làm tôi hình dung nó đang nắc oạp oạp cái dùi cui của tôi.
Đâu dè thím tôi chơi tới bờ tới bến như thế nên tôi cũng phải cất tiếng khen:
– Bà xung quá, hèn chi ông chú mới đá một phùa đã lăn quay ra ngủ há mõm không biết gì hết.
Thím cười hặc hặc:
– Thì bởi biết anh sức trai nên tui mần mau mần lẹ cho ổng thăng, rồi còn lo thiếm xực dzí anh chớ.
Tôi nghe ớn da gà, kiểu này chắc tôi phải đem thân ở đợ để được thím nuôi vỗ béo rồi bắt trèo cật lực thì tiêu dên.
Thím nào hay cái ý suy nghĩ của tôi nên một hai khen tới:
– Anh còn trẻ, chơi đã thiệt, thấy nó lùi xùi mà quết sâu tổ chảng, tui nói thiệt, anh chơi sướng hơn ổng nhiều.
Tôi hứ hứ nạt:
– Tầm bậy tầm bạ, ai chơi mà hổng dzị.
Tại bà xung nên diễn ra thêm, chớ ai nhét dzô thì cũng bóp bóp hai dzú, rồi nắc kịt kịt cho tới khi nào ói hết thì thôi. Bày đặt cho đường cho sữa, mại hơi để tui phí sức bà mới tận hưởng sao.
Thím đang níu cứng lấy tôi mà nắc phụ vô cũng ron rỏn đáp:
– Tui nói thiệt tình mà ông hổng tin, cỡ ông con nhỏ nào xía vô chắc là vừa ôm vừa la khi bị ông nắc dồn dập. Tới như tui mà còn xính dzính nữa là nó. Đú họ ông có nghề thiệt nha, con cu ngó khoằm khoằm mà móc đâu cạo láng e tới đó mới chết một cửa tứ.
Tôi phát bật cười, giả lơ thì nghe thím hối:
– Nghe tám thì nghe mà phải nắc đi chớ, bộ mại hơi sao mà câu giờ dài dài, cha nội!
Tôi xẩu mình ê chề, nên banh cái giò vắt vẻo của thím lên càng làm thím chênh vênh như bị té vũng sình mà cưa thôi là cưa chết bỏ.
Thím thở phì phì mà còn ráng hòa lời cho tôi hăng chí:
– Nọ, nắc rứa mới gọi là nắc, dẫu tui có bị ông đè loạng choạng cũng ưng bụng dữ nghen.
Và chưa chi thím đánh đu lên bỏ nhỏ tôi nghe ngọt xớt:
– Ráng sức phạt cho em sụm đi anh hai, em đã muốn bung lồn lên nè cưng.
Tôi nhìn mặt thím dại khờ, hai mắt lạc hồn và cái miệng phù mỏ ra mới nể. Tôi giả bộ chọc tức:
– Thui, mệt rồi, nghỉ, mai chơi tiếp.
Thím ngỡ thiệt nên ôm chầm lấy tôi, lủng lẳng như khúc bẹ dừa và tự động nắc ra nắc rít, sợ tôi ngưng bất tử.
Có lẽ tại hăng dẫu nên thím gầm gừ như sư tử cái, quấn xiết lấy tôi và đẽo thui là đẽo. Tôi có cảm tưởng như bẹ dừa, bẹ cau gì cũng xệch xạc hết ra và thím vẫn hăng nên phạt ngang, phạt ngửa, băm vằm bất kể.
Tôi quặn cả người, cây láp thịt hung hăng còn hơn xe chạy hết tốc độ. Nó dùi chúi nhủi vô cái lỗ, lôi móc ra cái mớ bầy hầy trắng đục và lại nhét vội vào. Tôi thấy thất kinh vì ở đâu mà nước đổ tháo dữ tợn.
Thím đeo cứng lấy cổ tôi đau điếng, nắc, hẩy, chà, lết không ngưng. Tôi xịt tùm lum trong người thím mà bà vẫn không chịu tha cứ chém tiếp. Tôi đừ cả người nên thả lỏng để bà quậy cỡ nào thì quậy.
Bà ngả tênh hênh ra, trao nguyên cái triện cho tôi sử dụng. Tôi giện không biết mấy chục lần, nhòe nhoẹt hết dấu ịn này đến dấu ịn khác mà mực vẫn còn đầy nhóc. Thím lại chêm phụ mực vô làm con dấu vốn đã nhòe càng nhòe đậm thêm.
Cuối cùng thím cũng thở hồng hộc và kêu tưởng như bất kể sự đời. Tôi phải vội vàng bịt ngay miệng thím lại để thím đừng la mà bể dĩa. Chỉ đến khi thím xả bung hết cái mớ khí nứng thì bà mới chịu nằm oặt ra, lấy hơi lên mà thở.
Tôi biết lúc đó bà mới sướng hung tột bực vì chỗ giữa háng bà trông như một cái đầm bị vỡ, lênh láng cả ra. Tôi thở phảo:
– Cho chết, để đừng ấm ức nhèo nhẹo mãi.
Thím im lừ, chả còn hơi sức đâu trả lời trả vốn.