Phần 27
Cùng Trương thúc đi vào biệt thự chính trên đảo, Mộ Dung Hàn hỏi:
“Trương thúc, a Tín và mấy đứa bạn của em ấy đâu rồi?”
“Thiếu gia, tiểu thiếu gia cùng mấy người bạn đến đảo lúc 4h45, dùng bữa tối xong là 5h40 cuối cùng sang biệt thự phía đông nam của đảo từ lúc 6h15 cho tới bây giờ.”
Trương thúc một bên cầm cặp tài liệu của Mộ Dung Hàn, một bên vừa đi phía sau vừa báo cáo tình hình của đám người Ôn Nhĩ Tín, dù sao lần nào tiểu thiếu gia cùng bạn của cậu ấy đến đây thì Mộ Dung Hàn luôn luôn hỏi tình hình chi tiết của họ, sau đó lại đi sang gọi tiểu thiếu gia về biệt thự chính bàn công việc cả đêm a.
Nghe được lời Trương thúc, ánh mắt Mộ Dung Hàn lóe lên ánh sáng khó hiểu, sau đó lại đi nhanh về phía biệt thự chính.
Vào tới đại sảnh biệt thự, ánh mắt Mộ Dung Hàn bắt được một thân ảnh xinh đẹp đang lười biếng ngồi trên sô pha trong đại sảnh, cậu đang nửa nằm nửa tựa lên sô pha, híp mắt hưởng thụ bản giao hưởng của Beethoven, giống như một con mèo ba tư xinh đẹp lười biếng đang nằm phơi nắng vậy. Ánh mắt Mộ Dung Hàn ánh lên ý cười vui vẻ, khóe miệng hơi hơi nhếch lên biểu lộ tâm tình của anh lúc này rất tốt. Đi tới bên cạnh sô pha, thấy người nào đó đang lười biếng duỗi thân, ánh mắt nửa nhắm nửa mở, nhấc tay cầm remote tắt âm nhạc đi, rồi như cười như không nói:
“Mộ Dung Hàn, bây giờ anh mới xong việc cơ ah?”
“Dùng cơm chưa? Sao lại ngồi ở chỗ này? Em chờ anh sao?”
Mộ Dung Hàn vừa cười vừa xoa xoa đầu cậu không trả lời câu hỏi của cậu, vừa hỏi.
“Ồ! Em nghĩ rằng anh nghe Trương thúc báo cáo rồi chứ, còn phải hỏi em mấy câu hỏi vô nghĩa làm gì!!!”
Vừa nói Ôn Nhĩ Tín vừa ngồi dậy, bỏ đi bàn tay người nào đó đang cố ý xoa rối tóc mình. Mộ Dung Hàn ngồi xuống bên cạnh cậu, thoải mái cười ha hả sau đó nằm xuống sô pha, gối đầu lên đùi cậu, nói:
“Ngoan, cho anh nhờ chút đi, anh mệt quá rồi, lát nữa dùng cơm xong rồi chúng ta lại nói tiếp.”
Nói xong thì nhắm mắt như đang ngủ, dù Ôn Nhĩ Tín không biết có phải anh ngủ thật không nhưng cũng không làm ồn, mặc cho người này tìm tư thế thoải mái ở trên chân cậu nằm nghỉ, bản thân lại lấy notebook ra xem xét một số thông tin công việc.
Một lát sau, Trương thúc vào gọi hai người ra dùng bữa, hay nói đúng hơn là Mộ Dung Hàn.
Sau khi ăn uống, nghỉ ngơi, rồi lên phòng đã là hơn 9h30. Trong phòng ngủ chính, Ôn Nhĩ Tín ngồi trên sô pha thích thú nhấm nháp ly rượu vang nhẹ, chờ đợi người nào đó đang vừa tắm rửa vừa hát vang trong phòng tắm. Ánh mắt cậu híp lại, như đang suy nghĩ mưu kế sâu xa nào đó, ba người Tần, Mạc, Tiêu mà ở đây có lẽ sẽ rùng mình lạnh sống lưng lủi đi thật xa và cầu nguyện cho kẻ nào đó bất hạnh.
“Cạch!”
Tiếng cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông trên thân chỉ khoác một chiếc khăn tắm quấn quanh eo, tóc trên đầu đã được sấy khô hoàn toàn nhưng lại xù ra, không còn gọn gàng như ngày thường được vuốt keo cẩn thận ra phía sau, tạo nên khí chất hoàn toàn bất đồng với sự ôn văn nho nhã thường ngày. Anh đi tới cạnh cậu, ngồi xuống, lấy ly rượu cậu đã uống nhấp một ngụm, rồi để lên bàn, cả người ghé sát vào ai đó, tay vòng ra đằng sau, ôm trọn lấy eo cậu, đầu thì dúi vào cần cổ xinh đẹp của chú mèo lười biếng của mình sau đó thoải mái hít ngửi mùi hương của cậu, lầm rầm:
“Sao bây giờ em mới về! Anh nhớ em chết đi được! A, em thơm quá, a Tín của anh.”
Hắn nhớ lần trước khi cậu đi ra nước ngoài là cậu ở trên a, như thế hôm nay… tới phiên hắn a!! Mới nghĩ thôi mà nhiệt huyết sôi trào…
Mặc người nào đó dính vào trên người mình, hít hít ngửi ngửi như con cún to xác, cánh tay không thành thật vuốt ve eo cậu, Ôn Nhĩ Tín cười cười nói:
“Ồ! Anh nhớ em cơ ah?! Nhớ mà lại nuôi một vưu vật ở đây cơ đấy!!!”
Mộ Dung Hàn hơi hơi chột dạ, đầu chui ra khỏi cổ cậu, sờ sờ mũi nói:
“A Tín, cô ta khá khác biệt, mấy lần trước anh đưa mấy người kia về để tiến sĩ nghiên cứu, nhưng không thành công, nhưng lần này cô gái kia thì khác, cơ thể cô ta khá đặc biệt, ông ấy nói cô ta trước đó đã bị cho uống một loại thuốc gì đó, nó làm thay đổi cơ cấu sinh lý của cơ thể cô ta, vì thế có thể mang thai đứa con của chúng ta hoàn hảo 100%, nên đã cho cô ta uống thêm loại thuốc ông ấy nghiên cứu ra sau mấy lần thất bại trước, nhưng chỉ có thể sử dụng phương thức nguyên thủy thôi.”
Nói xong lại như lấy lòng mà cầm lấy tay cậu, nhéo nhéo vào lòng bàn tay.
Tuy nhiên Ôn Nhĩ Tín không hề dễ dàng bỏ qua cho người nào đó đang cố giả trang cun con, lại nói một cách đầy trào phúng:
“Ồ! Vì thế mà ngài Mộ Dung Hàn đây là đích thân lâm hạnh cô ta? Sử dụng kỹ năng giường chiếu điêu luyện có được trong quá khứ để làm cô ta mang thai, sau đó phát hiện ra cô ta là vưu vật nên mới tiếp tục lâm hạnh thường xuyên, sủng ái có thừa, nuôi dưỡng cô ta như phu nhân Hàn?! Tôi nói như vậy có đúng không ngài Mộ Dung Hàn!”
Nói xong, Ôn Nhĩ Tín cũng rút ra bàn tay bị ai kia nắm nắm, rồi đứng dậy, đi tới quầy bar, tính pha chế ly cocktail dùng để chúc mừng người nào đó.
Mộ Dung Hàn sao để cậu đi được chứ, hắn biết cậu đang thực sự bị chọc giận rồi, bèn nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu ngồi xuống ghế sô pha, dang tay ôm chặt lấy Ôn Nhĩ Tín từ đằng sau, đầu để lên bờ vai cậu, nhẹ nhàng nói:
“A Tín, a Tín, em bình tĩnh nghe anh giải thích đã, ba hôm trước anh nhận được báo cáo của tiến sỹ là thụ tinh đã hoàn thành, cô ta đã có bầu rồi, chỉ cần năm ngày nữa xâm nhập vào tử cung của cô ta, thực hiện quá trình tách ghép ADN của em vào nữa là xong, thể chất của cô ta khá đặc biệt, ông ấy nói sau một tuần mang bầu cô ta vẫn có thể quan hệ tình dục với bất kỳ người đàn ông nào, cơ thể cô ta sẽ tự động lấy tinh dịch của họ qua bất cứ con đường nào để nuôi dưỡng bào thai, không hề tổn hại mà còn cực kỳ tốt cho sự phát triển của nó, có thể nói là ngày ngày cho đàn ông làm cô ta càng tốt, anh nói vậy không có ý gì, thực ra anh chỉ theo chỉ định của tiến sỹ, quan hệ với cô ta đúng hai lần theo đúng kế hoạch, còn những lần sau đều là người do anh bố trí tới thôi, anh thật sự không có làm gì nữa mà, sẽ không trở lại như trước kia đâu! Em đừng giận anh nữa.”
“A! Hai lần mà anh lại nói là chỉ có! Thế anh nghĩ anh muốn nữa hả? Hay anh chia tay với tôi rồi đi mà cưới cô ta đi ha!”
Ôn Nhĩ Tín cười nhạt nói.
Mộ Dung Hàn nghe vậy, rối rít đứng dậy, rồi quỳ xuống dưới thảm, nắm chặt lấy tay Ôn Nhĩ Tín, mặc kệ bản thân chưa mặc gì trên thân chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, lắp bắp nói:
“A Tín của anh, tiểu Bảo của anh, không nên nói hai từ kia, chúng ta khó khăn lắm mới hiểu rồi đến được với nhau, sao em lại, sao em…”
Vừa run run nói vừa nắm chặt tay cậu, nhưng khi nhìn tới ánh mắt kia của cậu, hắn đành chịu thua, biết cậu muốn điều kiện, vì vậy đành thỏa hiệp, nói:
“Được rồi, không được nói tới chia tay nữa, em muốn gì nào? Anh đồng ý tất, đều là do lỗi của anh, anh nhận sai, ha”
Nhận được đáp án như ý mình muốn, Ôn Nhĩ Tín thay đổi sắc mặt ngay tắp lự, ánh mắt như cười như không nói:
“Mọi điều kiện đều được, phải không? Tôi sợ anh lại giở trò lưu manh, nuốt lời mất a ~”
“Không, không, chỉ cần em không giận, em muốn gì anh cũng theo ý em tất.”
Mộ Dung Hàn ánh mắt chân thành, lời nói hùng hồn.
“Ồ! Tôi không tin gian thương nhà anh đâu! Anh là con hồ ly chín đuôi đấy!! Thôi được muốn tôi tin anh cũng dễ thôi! Anh dùng bút điện tử, ký vào văn bản này cho tôi.”
Nói xong, lấy notebook ra, đưa cho Mộ Dung Hàn nhìn, vừa nhìn xong, hắn rú lên, phản bác:
“Không được, sao có thể như vậy, anh không đồng ý, như thế này là nô dịch, anh sao có thể nằm dưới hai năm liền chứ!!! Em yêu ah, đổi điều kiện khác đi, chỉ cần không là điều kiện này là được.”
“Nào có thể, anh đọc cho kỹ đi, tôi chỉ đưa ra ba điều kiện này, một, chỉ có thể có duy nhất đứa bé này không được có ai khác, hai, về cô gái kia xong việc thì để tôi xử lý, anh không có quyền xen vào không thì đường ai nấy đi, anh biết tôi mà có ý định muốn trốn không cho ai tìm ra thì anh có đào tung cả quả đất này cũng không tìm được đúng chứ! Ba là, lần này anh quan hệ với cô ta hai lần thì tối nay a nằm dưới hai lần đi! Anh chọn đi, một là đồng ý thì ký tên vào, hai là từ chối thì chúng ta kết thúc luôn ở đây ha!”
– Nói xong thoải mái mà dựa vào sô pha, rút tay ra khỏi tay ai kia nhàn nhã nhấm nháp rượu vang đỏ, nhìn người nào đó còn đang vò đầu bứt tai. Lại chen vào một câu khiến người nào đó đã loạn càng thêm loạn:
“Tôi đếm tới ba, anh không đồng ý thì thôi! Tôi đi tìm tình yêu mới vậy. Đây là cái giá anh phải trả nếu muốn có con a ~”
Mộ Dung Hàn vừa nghe được ba chữ “tình yêu mới”, thực sự lý trí khôn ngoan ngày thường đã bay sạch – đúng là trên đời này chỉ có Ôn Nhĩ Tín là khắc tinh của hắn a, bên tai chỉ còn nghe được con số mà Ôn Nhĩ Tín thong thả đếm…
“Một, hai, b…”
Trước khi cậu đếm tới ba, hắn đành giơ tay đầu hàng chịu trói:
“Được, được rồi, anh ký anh ký là được chứ gì!”
Nói xong đau khổ, nghẹn ngào dùng bút điện tử, ký đầy đủ tên họ của mình vào, rồi nước mắt lưng tròng mà nhìn Ôn Nhĩ Tín đem văn kiện ký được gửi cho luật sư riêng của cậu công chứng rồi lại nhìn cậu đem nó cho tên luật sư khốn kiếp kia cất ở nhiều nơi, ngay cả trong ngân hàng thụy sĩ tên đó cũng gửi bưu kiện chuyển phát nhanh cất đi!!! CMN chứ! Con cái gì nữa, đúng là tự làm bậy không thể sống mà. Hai cái điều kiện đầu thì không sao nhưng cái điều kiện cuối cùng thật là… Nhưng mà, hắn cười đầy bất đắc dĩ cùng sủng nịnh, nằm dưới thì nằm dưới đi, miễn là cậu vui vẻ tha thứ cho hắn, phúc lợi về sau của hắn còn dài dài a.
Thích thú nhìn Mộ Dung Hàn sầu mi khổ kiểm, sau một lúc, cậu lên tiếng, cắt đứt ý nghĩ đang muốn đi giết người đoạt văn kiện của hắn:
“Anh nói cô gái kia thể chất kỳ lạ, vậy đứa bé sinh ra có sao không?”
Mộ Dung Hàn rầu rĩ nói:
“Đúng, tiến sỹ nói dù mới thụ thai được một tuần, nhưng cái thai đã rất chắc chắn, ngày ngày giờ giờ phải khiến cô ta làm tình với đàn ông để cung cấp dinh dưỡng cho bào thai, dù cơ thể cô ta có thể cung cấp dinh dưỡng nhưng có thêm tinh dịch của đàn ông thì càng tốt hơn, với cả, hôm nay đúng là ngày thứ tám cô ta có bầu, mấy người bạn kia của em tới cũng đỡ anh phải tìm người, bao giờ họ đi anh lai tìm người tới vậy.”
“Ồ! Tôi tưởng anh tự mình xuất mã”
Cậu vừa nói xong, đã nhận được cái liếc mắt ai oán của người nào đó, ý nói:
“Anh mới phạm quy hai lần mà đã thảm hại như vậy rồi, em nghĩ anh còn dám nữa không!!!”
Cậu nhìn lại nói:
“Sao không chứ! Chỉ cần chúng ta chia…”
Chưa nói hết câu đã bị Mộ Dung Hàn dùng tay bịt lại đánh gãy lời cậu, nói:
“Không được phép nói hai từ kia, anh đã phải chịu thiệt cắt đất mất chủ quyền rồi, em mà còn nói nữa anh anh anh…”
Cậu nhếch môi cười:
“Anh làm sao?”
Hắn anh nửa ngày cũng không nói được câu nào. Cậu biết rõ hắn không thể nào làm trái ý cậu a, Mộ Dung Hàn sung sướng cùng đây mâu thuẫn đi theo con đường trung khuyển công.
Ôn Nhĩ Tín cũng không đợi hắn nói thêm gì nữa, dùng tay nhanh nhẹn, nhẹ nhàng lôi người nào đó từ đằng sau ra đằng trước, đặt trên đùi mình, kề sát tai hắn nói:
“Công việc đã xong, bây giờ chúng ta vào chính sự ha.”
Sau đó cười tà tà, ngậm lấy vành tai Mộ Dung Hàn, cắn liếm, một tay giữ chặt eo hắn, tay còn lại chui vào trong khăn tắm vuốt ve đùi trong của hắn, ồ thấy cậu thành thục thế a, thực ra là lần đầu làm đó, bắt chước Mộ Dung Hàn trước kia a. Chỉ khổ cho Mộ Dung Hàn, nghĩ rằng hôm nay mặc như vậy sẽ tiện khi hành sự, ai dè may áo cưới cho người ta a. Dưới sự trêu chọc khiêu khích ngây ngô non nớt của Ôn Nhĩ Tín, thành công làm khơi dậy tình dục Mộ Dung Hàn, bên dưới hơi hơi ngẩng đầu, hắn khó chịu quay sang tìm kiếm bờ môi cậu, tay câu lấy cổ cậu nửa thân trên dính sát vào người Ôn Nhĩ Tín, cùng cậu môi lưỡi giao triền, cái hôn đầy tình dục, nóng bỏng, kéo dài thi thoảng còn vang lên tiếng…
“Chậc chậc”
Khăn tắm lỏng lẻo đã hoàn toàn rơi xuống thảm, thấy rõ được cảnh xuân làm người nhộn nhạo, mà bàn tay Ôn Nhĩ Tín lại đang trêu chọc khi có khi không vuốt ve nam căn của hắn, muốn khơi dậy tình dục của hắn, bàn tay hắn thì đặt ở eo cậu thì vuốt ve lên xuống trên sống lưng Ôn Nhĩ Tín. Sau đó, thoải mái tách hai chân ra, khóa ngồi trên người cậu, trong khi môi lưỡi vẫn quấn quýt không chịu tách rời, ôm chặt người này, hai tay đặt ở bờ mông cong cong, đàn hồi lại săn chắc của cậu mà lưu luyến nắn bóp, động tác này chứng tỏ tình dục của hắn đã hoàn toàn thức tỉnh.
Sau nụ hôn dài kết thúc, Ôn Nhĩ Tín hổn hển, mềm nhũn dựa vào người Mộ Dung Hàn, không còn tí sức lực nào, còn Mộ Dung Hàn vẫn thong dong trêu đùa thân thể cậu, cậu không hiểu sao mỗi lần hôn cậu đều thua a dù có học mãi vẫn thua cái người gọi cậu là anh này!
Miên man suy nghĩ, mặc cho người kia hôn cắn cần cổ, xương quai xanh rồi như trừng phạt vì cậu không tập trung mà cắn ở một dấu răng trên xương quai xanh của cậu, thấy cậu hít một ngụm khí lạnh vì đau thì liếm liếm an ủi, sau đó tiếp tục công việc của mình.
“A… ư… ưm…”
Sảng khoái rên rỉ khi Mộ Dung Hàn trằn trọc ngậm lấy hạt đậu nổi lên trước ngực, hạt đậu bị hắn day cắn liếm hút tới sưng đỏ cứng nhắc, một bên được săn sóc, một bên bị bỏ rơi khiến cậu khó chịu, muốn dùng tay tự an ủi mình thì bị tay Mộ Dung Hàn giữ lại không cho động, rồi đặt bàn tay lên đầu vú của hắn, dạy cậu cách xoa nắn, khiêu khích. Sau đó Mộ Dung Hàn áp sát tai cậu nói:
“Tiểu Bảo, em thích tư thế gì? Anh sẽ phục vụ hết mình!”
Còn Ôn Nhĩ Tín thì, trong cơn sóng tình dục vẫn thấy khá kỳ lạ, như có điều gì đó không đúng lắm…