Phần 11
Mục Tiếu Lan kinh hoàng, cố gắng góp nhặt một chút lý trí đang tan rã để nói chuyện với Phùng Minh Vũ…
“A… ưm… em bị cảm! Ừm… â… n… bị cảm mạo… anh… không cần lo lắng!”
Khó khăn nói ra từng câu một Mục Tiếu Lan đáp.
“Vậy sao! Thế em phải uống thuốc nghỉ ngơi đầy đủ đấy, anh hôm qua phải đi công tác đột xuất tới nước A, không kịp về báo cho em, để em phải chờ anh, anh xin lỗi vợ yêu!”
“A! A! Uhm em… a… nga… em biết rồi! Vậy vậy khi nào anh xong việc?!”.
Hạ thân một mảnh đau đớn bỏng rát, đột nhiên bị dị vật to lớn xâm nhập làm Mục Tiếu Lan hét lên, suýt nữa thất thố. Mục Tiếu Lan cả người căng thẳng, đầu óc như căng ra, vừa phải tập trung tinh thần nói chuyện với chồng, vừa cố gắng giữ lý trí để không bị trầm luân trong dục vọng, để lộ chuyện mình đang làm tình, cơ thể thì chịu đựng từng đợt công kích mãnh liệt của Phùng Mặc Ngôn.
Về phần Phùng Mặc Ngôn, hắn cảm thấy nam căn của mình bị dâm huyệt chèn ép đến cực điểm, vì sự căng thẳng của cô mà dâm huyệt thắt chặt chưa từng có, làm dục vọng của hắn càng hưng phấn, càng lớn lên gấp hai trong cô. Đây là lần đầu tiên Phùng Mặc Ngôn có dục vọng mãnh liệt như vậy, trước đây quan hệ với những người phụ nữ khác cũng không khiến dục vọng của hắn bành trướng tới mức này.
Phùng Mặc Ngôn ra sức động thắt lưng, đâm vào tận cùng tử cung Mặc Tiếu Lan, khi rút ra thì rút ra tận gốc, sau đó lại mạnh mẽ nghiền nát mở bung hai cánh hoa ra để đi vào, lặp đi lặp lại như thế. Hắn hổn hển thở, nói bên tai Mục Tiếu Lan…
“Tiểu dâm phụ! A! E thật chặt! Thật nhiều nước a! Ha hả, đang làm tình cùng ba chồng mà nói dối là bị bệnh cơ đấy! Tôi sẽ làm cho em bệnh luôn khỏi phải nói dối. Aha! Xem cái dâm huyệt của em tích cực chưa này, cắn tôi thật chặt!”
“Em yêu! Có thể anh hai tuần nữa mới xong việc bên này. Anh chưa rõ ngày về. Bao giờ về anh báo em, ở nhà giữ gìn sức khỏe, bây giờ anh có cuộc họp rồi, mình nói chuyện sau nha. Anh yêu em”
“A! Anh cũng… phải giữ gìn sức khỏe… a… ân… ăn uống đúng giờ… nga… a. Ân… e… em cũng yêu… anh!”
“Tút tút tút tút…”
Đầu dây bên kia vừa cúp máy Mục Tiếu Lan thở ra, Phùng Mặc Ngôn liền quăng điện thoại của cô xuống thảm, một tay nhấc một chân cô lên ngang thắt lưng mình, tay còn lại giữ chặt eo cô mạnh mẽ va chạm. Dưới chân hai người dâm thủy chảy ra ướt sũng thảm trải sàn, tiếng thở dốc ồ ồ cùng tiếng rên rỉ quanh quẩn của Mục Tiếu Lan. Phùng Mặc Ngôn vừa làm vừa nói những lời dâm ngôn uế ngữ để sỉ nhục Mục Tiếu Lan…
“A! Em yêu anh à. Yêu bằng cách vừa làm tình với ba chồng trong phòng ngủ của mình vừa nói lời yêu sao?! Em đúng là đoan trang, hiền thục quá đi mà. Đoan trang, hiền thục a, cái miệng này khẩu thị tâm phi a, cái miệng nhỏ phía dưới mới thành thật a…”
“Đừng! Đừng nói a… nữa… ân…”.
Mục Tiếu Lan khóc cầu xin, xin hắn đừng đả kích chút lòng tự trọng cuối cùng của cô. Dần dần tiếng khóc biến thành tiếng nức nở, rên rỉ đầy yêu mị…
“A… ân… nga… a… sâu quá… to… to quá… a chậm chậm chút!”.
Cơ thể xóc nảy theo từng hành động của Phùng Mặc Ngôn, hai bầu vú to lớn, cương cứng dao động kịch liệt đến phát đau, một chân chỉ có mũi chân chạm đất đang run rẩy, không vững vàng, cô đành phải vòng hai tay quanh cổ Phùng Mặc Ngôn, chân kia kẹp chặt thắt lưng hắn để không bị ngã. Thân thể đón ý hùa theo từng đợt đưa đẩy, hoa huyệt một lần kết hợp đều cố gắng mút chặt lấy cự long không cho nó đi ra, cự long mỗi lần đi ra đều kéo theo tầng tầng lớp lớp nộn thịt hồng hào, mềm mại cùng lượng lớn dâm dịch ra ngoài. Ma sát giữa dương cụ và tường thịt sinh ra khoái cảm làm hai người trong phòng sung sướng, trầm luân.
Ánh nắng ban mai từ cửa sổ chiếu lên hai người, tạo lên hai cái bóng đang dao động kịch liệt dưới thảm trải sàn, tiếng thở dốc ồ ồ, tiếng rên rỉ mị hoặc, dâm đãng, tiếng hai cơ thể trần trụi va chạm vào nhau…
“Ba ba ba…”
Cùng tiếng ra vào “phốc xuy, phốc xuy, ọp ọp” từ nơi hai kết hợp ướt át của cô và hắn, đã tạo nên một bản hòa tấu đầy dâm đãng, nóng bỏng để chào đón buổi sáng thứ bảy đầu tiên của tháng chín.
Kích tình kết thúc đã là hai tiếng sau, Phùng Mặc Ngôn vẫn giữ nguyên nam căn trong tiểu huyệt để tận hưởng dư vị sau khi lên đỉnh. Mục Tiếu Lan mệt mỏi ngồi trong lòng hắn, há miệng thở dốc. Sau lưng cô, một bàn tay trong váy đang dao động lên xuống, mơn trớn chiếc lưng trần trụi, dọc theo sống lưng đến khe mông, thi thoảng bóp nhẹ cặp mông cô. Chiếc váy vàng sau đợt kích tình xộc xệch, cổ áo trễ sang một bên, lấp ló ra bộ ngực trắng nõn đầy dấu hôn ngân, thấp thoáng thấy được núm vú bị yêu thương đến sưng đỏ, cứng ngắc, bên dưới chiếc váy bị vén lên đến tận bụng, nhìn kỹ có thể thấy được nơi kết hợp giữa hai người, chặt chẽ, sít sao.
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói khàn khàn, trầm thấp, đầy từ tính, quyến rũ…
“Lát nữa em dậy làm cơm sáng, sau đó gửi tiểu Mặc qua nhà ông bà thông gia, ngày kia rồi đón tiểu Mặc về! Nghe chưa?! Hửm”.
Mục Tiếu Lan nằm trong lòng hắn mỏi mệt gật gật đầu ra hiệu đã biết. Cô là người yếu đuối, không dám phản kháng những người mạnh mẽ đặc biệt là Phùng Mặc Ngôn – người luôn làm cô sợ, mọi mạnh mẽ của cô đã dồn hết vào lần theo đuổi Phùng Minh Vũ. Bây giờ, bị Phùng Mặc Ngôn hãm hiếp cũng chỉ biết yếu đuối khóc lóc, xấu hổ, tự ti, nhục nhã, không thể chấp nhận sự thật, chứ không dám phản kháng, tố cáo với ai.
Cái đầu nhỏ của cô không chấp nhận nổi việc loạn luân với cha chồng, nhưng không dám cầu cứu ai, cô sợ gia đình của mình bị phá vỡ, bị mọi người sỉ nhục cô và gia đình cô vì quyến rũ, ngoại tình với cha chồng, sợ mất đi tình yêu của Phùng Minh Vũ, nên mới liên tiếp bị Phùng Mặc Ngôn cưỡng bức, ép buộc. Đạo đức, phẩm hạnh, luân lý của cô bị phá vỡ, bị ép buộc loạn luân là điều cô vĩnh viễn không chấp nhận được.
Có thể nói Phùng Mặc Ngôn hiểu rất rõ tính cách và sự phản ứng của Mục Tiếu Lan. Đó là điều khác biệt giữa cô và những người đàn bà khác mà Phùng Mặc Ngôn từng quan hệ, họ sau một hoặc hai lần cưỡng bức đều sẽ chấp nhận số phận, thuận theo, thậm chí trầm luân rồi yêu hắn, trong khi Mục Tiếu Lan, cô sẽ vướng mắc bởi mặc cảm tội lỗi ngoại tình, lại loạn luân làm hắn khi quan hệ với cô có sự sung sướng, kích thích một cách kỳ lạ. Hắn sẽ hảo hảo chơi với cô một thời gian a, có lẽ sẽ khá lâu mới hết chán a! Món đồ chơi này của con hắn khá tốt.
Nhìn vào chiếc gương đối diện giường, Phùng Mặc Ngôn nói…
“Xem, tiểu dâm phụ! Nhìn thấy mình đủ dâm đãng chưa? Này dâm huyệt sinh ra chỉ mong được người thao, kích thước lớn đến đâu cũng nuốt cho bằng hết a, này cặp mông săn chắc, cúc huyệt chặt chẽ, này hai vú to lớn, co giãn, đàn hồi, đầy sữa a, chỗ này chỗ này… cơ thể cùng bản chất dâm đãng bẩm sinh a! Đúng không?! Tiểu mẫu cẩu, hửm”.
Vừa nói vừa cầm tay cô để ở những nơi hắn thốt ra, ép cô thừa nhận.
Mục Tiếu Lan mệt mỏi rã rời, không còn sức phản bác lời hắn nói, ngồi trong lòng hắn cố lấy lại sức, khàn khàn nói…
“Ba, ba đi ra đi! Con đi tẩy rửa còn đi làm cơm, tám giờ rồi, giờ này tiểu mặc sắp dậy rồi.”