Tên tôi là Tiến, Mạnh Tiến, con người tôi cũng chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng tôi cũng muốn kể ra đây cho các bạn biết qua về quá trình, thân thế, ái tình và sự nghiệp của tôi. Gia đình tôi sống tại một tỉnh nhỏ thuộc vùng Hậu Giang. Cha tôi sống bằng nghề bán hàng dạo các gia dụng, ôi thì hầm bà làng đủ thứ mặt hàng, từ chai nước mắm, nước tương, mứt kẹo cả đến rượu đế, rượu thuốc nữa, ông chất đầy lên chiếc xe ba bánh được biến cải như một cửa hàng tạp hóa nhỏ rồi ông đẩy xe di hết phố này qua khu phố khác trong tỉnh để bán hàng, cuộc sống của gia đình tôi cũng tạm ổn định tuy không được sung túc, nhưng hầu như cả tỉnh đều quen biết ông.
Cha tôi thì cứ nghĩ rằng sau này tôi sẽ nối nghiệp ông vì những lúc rảnh rỗi tôi hay phụ giúp ông. Đối với tôi ông là người cha tuyệt vời, vào mỗi cuối tuần ông đưa tôi đi coi đá banh để ủng hộ và cổ võ cho đội banh tỉnh nhà. Chúng tôi vui mừng không tả khi đội nhà thắng trận…
Mặc dù có khiếu buôn bán từ nhỏ, nhưng tôi không muốn kế nghiệp cái nghề cha truyền con nối này. Tôi muốn phá bỏ luật lệ. Tôi cố gắng học hành để theo học khóa Quản trị kinh doanh chứ không chịu đứng sau cái xe hàng như cha tôi.
Công nhận tôi là thằng khá may mắn trong đời. Năm 27 tuổi, còn độc thân (vì chưa xập bẫy ái tình), bảnh trai, tôi đã có một địa vị khá thơm trong một ngân hàng nổi tiếng tại thành phố với chức vụ Trưởng Phòng tín dụng. Tiền lương của tôi khá cao nếu kể cả tiền thưởng cuối năm tôi lãnh nhiều lắm rồi, đó là chưa kể thêm những dịch vụ “vệ tinh” khác nữa. Chỉ năm vừa qua thôi số tiền tôi kiếm được lên cả hàng trăm triệu đồng. Không đến nỗi tệ phải không các bạn?
Cha mẹ tôi cũng được hưỏng lợi về thành quả của tôi. Tôi mua cho ông bà căn phố gần Cầu Bông để mở tiệm bán tạp hóa. Tôi giúp thêm tiền cho cô em gái tôi mua một căn hộ trong chung cư bên phía Khánh Hội. Tôi biết lo lắng cho gia đình vì tôi quan niệm cha me là một cái gì quý giá. Bạn không biết nó quan trọng như thế nào chỉ cho đến lúc cha mẹ mình vĩnh viễn ra di. Nhất là trong lúc tôi đang “xu hào rủng rỉnh” tôi phải lợi dụng để lo cho các ngưởi thân này chứ!
Trong phoòng làm việc chúng tôi gồm có năm thằng đực rựa tuổi tất cả còn trẻ lúc nào cũng mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao (dĩ nhiên vì hằng ngày chúng tôi phải tiếp xúc vói khách hàng mà) chúng tôi tự cho nhau là nhóm “ngủ quỷ”, hầu như mỗi ngày tại văn phòng chúng tôi chì bàn bạc quanh các vấn dề kiếm tiền, tiêu tiền, xắm xe và kiếm đào mới v… v…
Những ngày nghỉ là chúng tôi săn đuổi theo các bóng hồng để bắt những con nhạn là đà với hy vọng em sẽ rớt vào lưới tính mà chúng tôi giăng ra.
Nếu một ngày nào đó có nữ nhân viên mới vào làm trong ngân hàng chúng tôi là tất cả bọn ngũ quỷ thách đố nhau để xem ai sẽ là kẻ chiến thắng trong sự nghiệp chinh phục em này, có nghĩa là ai sẽ được cái hân hạnh được tụt quần em ra… B ởi vậy đàn bà họ nói rằng bọn đàn ông chúng tôi thì lúc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những gì bên trong quần họ thôi! Điều này tôi thấy cũng đúng. Nhưng có điều bốn anh chàng kia lại không bao giờ ngờ tới cái bộ óc tính toán siêu việt của tôi!
Trở vào câu chuyện. Một bữa, ban Giám Đốc thông báo cho chúng tôi biết cô thư ký bên phòng nhân viên, cái cô có bộ mông tổ chảng, bộ ngực thù lù vĩ đại đó, sẽ không còn làm việc ở đây nữa, em theo chồng bị đổi đi tỉnh khác. Điều ngạc nhiên là trong nhóm ngũ quỷ chúng tôi chẳng ai quan tâm đến chuyện này cả, vì tất cả bọn chúng tôi đều “thông qua” với em này rồi. Cô nhân viên thay thế sẽ tới nhận việc vào đầu tuần tới, tức thì cả bọn chúng tôi nhao nhao bàn tán vụ thách đố xem ai sẽ là kẻ được hưởng diễm phúc đầu tiên với cô thư ký mới này?
Sáng thứ hai nàng đến. Với thân hình thon nhỏ, tròn trịa hơi dong dỏng cao vì cặp chân tương đối dài, em mặc bộ đồ đầm loại tailleur màu xám váy ngắn, tóc xõa ngang vai đeo cặp mắt kiếng trắng mỏng độ. Trông em đẹp, thật đẹp có vẻ đẹp đài các làm tất cả bọn tôi ngẩn ngơ về đối tượng mới này. Tên em là Linh, Hà Ái Linh (nghe tên hơi có vẻ Ba tàu)!
Chẳng may cho tôi, ngay tuần sau đó tôi phải đi công tác bên Đài Bắc hai tuẩn lể để ký hợp đồng với một số thân chủ và tìm đối tượng làm ăn ở Đài Loan. Điều này làm tôi có cảm tưởng sẽ là người thua cuộc trong việc chạy đua để chinh phục trái tim người đẹp.
Chuyến đi Đài Loan của tôi gặt hái dược nhiều thành qủa tốt đẹp bằng những hợp đồng được ký kết tại đây, những hợp đồng sẽ đem đến cho ngân hàng chúng tôi nhiều lợi nhuận đáng kể. Để tự thưởng, tôi đã đi du hí tưng bừng tại các động nổi tiếng Đài Bắc bên cạnh những kiều nữ nhỏ nhắn xinh đẹp như mộng bên này.
Khi tôi trở về nước để tiếp tục công việc tại ngân hàng, tôi cố gắng nghe ngóng tin tức của bọn quỷ đồng sở về Ái Linh để xem chúng giở những chiến thuật nào hầu chinh phục và đưa nàng lên giường… nhưng tất cả đều rớt đài thê thảm! Ngay cả một cái hẹn để đi chơi với nàng cũng không có! Bây giờ đến lượt tôi phải cho bọn chúng biết ai là kẻ cao tay ấn?
Nhờ một người bạn gái mà tôi rõ được lý lịch rành mạch của Ái Linh nhưng tôi chỉ nêu ra đây những điểm chính, nàng 24 tuổi sở thích nghe nhạc và khiêu vũ. Tưởng gì chứ nghe nhạc là sở trường của tôi rồi. Cách đây hai năm tôi có liên hệ tình cảm với một cô chơi đàn violoncelle cho ban nhạc thính phòng thành phố cũng trong dịp này cô ta đã chỉ dẫn cho tôi ít điều về âm nhạc ngoài chuyện “đụ đéo”.
Cũng may cuối tuần này có một ban Đại hòa tấu của thủ đô đến đây trình diễn tại nhà hát lớn tôi phải chạy chọt vất vả mới lấy dược hai vé mời (hai vé này tôi phải chi địa nhiểu hơn là vé mua) vì tôi nghĩ đó là cơ hội ngàn năm để có thể đưa em đi du hí và nhất là “đưa em về nguyên thủy loài ngườỉ mà thôi”.
Tôi gõ cửa phòng làm việc của Ái Linh với bộ mặt thật vô (số) tội, tôi bắt dầu âm mưu tấn công:
– Xin lỗi Ái Linh nhé. Hy vọng Ái Linh có thể giúp mình chuyện này. Tôi có vé mời hai chỗ cho buổi hòa nhạc chiều thứ bẩy này nhưng cô em gái tôi thì cho biết không thể đi được vì mắc bận. Tôi nghĩ cô thích âm nhạc vậy cô có thể đi nghe hòa tấu với tôi không? Nếu bỏ đi thì uổng quá!
– A, Anh Tiến, anh làm em ngạc nhiên, em nghĩ anh chỉ thích uống rượu và… và đuổi theo các bóng hồng thôi mà.
Tôi hơi bối rối vì nàng đã biết tẩy mình, nhưng rồi tôi cũng thản nhiên kéo ghế ngồi đối diện nàng:
– Điều cô nói cũng có đúng một phần nào nhưng cô phải thông cảm cho tôi vì chức vụ và cũng có lúc để công việc trôi chảy tôi phải làm vậy mình dễ ăn nói hơn… Nhưng không sao! Nếu cô không thích thì tôi kiếm người khác chứ bỏ buổi trình diễn này rất uổng…
Tôi vừa nói vừa đứng dậy bước ra phía cửa, khi tay đụng vào qủa đấm mở cửa thì tôi nghe thấy Ái Linh nói theo với giọng dịu dàng:
– Em rất thích đi nghe buổi trình diễn này vì P. Q. T. Là nhạc trưởng thần tượng của em, em thích ông này nhất.
Không bỏ lở cơ hội tôi quay lại làm bộ tỉnh bơ rồi phán:
– Vậy chúng mình gặp nhau 8 giờ chiều thứ bẩy trước nhà hát thành phố nhé!
Nói xong không cần đợi nàng trả lời tôi thản nhiên bỏ đi một mách. Cá đã cắn câu rồi, nhưng phải dùng chiến thuật nào đây dễ dưa em vào hạ…
Ăn mặc sao đây? Tôi biết bề ngoài cũng là một điều quan trọng, tôi phân vân rồi cuối cùng tôi chọn mặc bộ đồ màu xậm áo sơ mi trắng điểm thêm cái cà vạt màu xanh kẻ đỏ, nhìn vào gương tôi thấy mình cũng… được. Tôi bôi thêm chút nước hoa thoang thoảng chứ mùi không gắt vì kinh nghiệm đã có những em dụi đầu trên vai tôi khi khiêu vũ để cố tình thưởng thức cái mùi quyền rũ Kouros của Yves Saint Laurent dành riêng cho đàn ông này.
Còn nàng xuất hiện với bộ đồ đầm đen áo mỏng làm ẩn hiện nét thanh tao của bộ ngực không kém phần khiêu khích, đôi chân trường túc trắng ngần thon đẹp như mời gọi, mái tóc đen mượt buông lơi trên đôi vai trần nuột nà. Cặp kiếng trắng làm tăng phần qúy phái. Tôi lẩm bẩm “hết xẩy nhưng đừng để xẩy”!
Ái Linh mỉn cười khi tôi đón nàng, tôi hôn nhẹ lên má nàng theo kiểu tây phương nàng không phản đối, mùi nước hoa của nàng tỏa ngát làm tôi ngây ngất.
Buổi trình diễn hòa tấu thật tuyệt vời, tôi tin chắc Ái Linh rất hài lòng, vì lâu lâu nàng lại nghiêng về phía tôi vỗ nhẹ lên tay tôi như để tán thưởng. Lúc chấm dứt chương trình, lợi dụng sự thân mật tôi nói luôn:
– Linh có muốn tụi mình đi ăn cái gì không?
– Đồng ý, anh nói nghe hấp dẫn đấy.
– Anh biết một tiệm ăn ở cuối phố này chuyên về đồ ăn Pháp nhiều món ngon hết nói!
Chúng tôi đến đó vì chủ nhà hàng với tôi là chỗ quen biết, tôi gọi món salade Nicoise mở đầu, sau đó là món sườn bò nướng bếp than kèm theo khoai tây nướng nguyên cả củ với nước sốt tiêu sau cùng là dưa gang xanh để tráng miệng. Sau đó chúng tôi trò chuyện gẫu về những đề tài vô thưởng vô phạt bên tách cà phê. Tôi phải cẩn thận không bờm xờm cợt nhả để tạo lòng tin với nàng.
Tôi được biết thêm về quá khứ của nàng. Ái Linh tốt nghiệp khoa sinh ngữ nhưng để trau dồi thêm kiến thức về ngành Ngân hàng nàng chấp nhận vào làm ở đây trong chức vụ phụ tá nhân viên (Personal Assistant) để lấy thêm kinh nghiệm sau này có thể tiến xa hơn trong lĩnh vực khác. Nàng quả là một người con gái có nhiều tham vọng và tôi thích những người như vậy.
Ái Linh có một căn hộ ở Quận 3, nàng sống tại đây hai năm nay rồi. Ái Linh cho biết nàng cảm thầy thoải mái làm việc tại ngân hàng này khi thấy đám đàn ông đồng nghiệp đều trẻ trung cỡi mở, nhưng nàng cũng phê bình là bọn chúng tôi luôn nghĩ rằng tất cả đàn bà con gái gặp ho đều dễ dàng bị lôi cuốn để sẵn sàng leo lên giường với họ. Còn tôi, nàng phê bình tiếp, tôi thì hơi khác tôi không có tà ý kiểu miệng nói tay quờ (chưa đâu em!) Tôi tự nhủ vậy nhưng mồn tôi lại khác:
– Anh rất thích nhận xét của em, nhưng anh luôn tôn trọng các bạn đồng nghiệp vì mỗi người có nếp sống riêng của họ.
Thấy cũng đã trễ, tôi đưa nàng về nhà, khi chúng tôi đến trước cửa apparment của nàng tôi cảm nhận là thời cơ đã đến lúc nghe nàng nói:
– Anh Tiến, em rất thích buổi chiều hôm nay, thú thật lúc đầu em nghi ngờ hảo ý của anh, nhưng sau đó em thấy tầm hiểu biết về âm nhạc cũng như tư cách của anh suốt buổi chiều nay làm em tin tưởng anh hơn. Rồi nàng tiếp. Nếu anh muốn vào nhà em chúng mình uống thêm chút gì nữa nhé!
– Lẽ dĩ nhiên là anh muốn chứ, vậy còn gì bằng. Cố dấu nét thỏa mãn để nàng khỏi nghi ngờ tôi tiếp. Giờ này về nhà chắc anh cũng không ngủ được vì anh thức khuya quen rồi.
Chỗ nàng ở tuy hơi nhỏ nhưng đầy dủ tiện nghi được trang trí đẹp mắt theo kiểu “đàn bà”, Tôi bước vào phòng khách ngồi xuống bộ salon nệm da. Cảm thấy hơi nóng, tôi hỏi nàng:
– Anh cởi áo được không?
– Anh cứ tự nhiên. Nàng đáp vọng từ trong bếp. Khi nàng trở ra trên tay là cái khay, bình ca phê, hai cái ly và chai Napoléon. Nàng với tay bật dàn âm thanh nổi một điệu nhạc jazz modern vọng ra từ dĩa CD, nàng ngồi xuống cạnh tôi, chúng tôi lại tiếp tục trò chuyện như hai kẻ tri kỷ từ lâu rồi.
Cho tới lúc cả hai chúng tôi nhận ra hơi rượu đã thấm thì chúng tôi đã ngồi như quấn sát vào nhau hơn. Thấy tình thế đã thuận tiện, tôi nghiêng qua hôn nhẹ lên mặt nàng, nàng rên nho nhỏ và hôn trả lại tôi, rồi chúng tôi hôn nhau kỹ hơn tôi cảm thấy cơn rạo rưc của Ái Linh, không bỏ lỡ cơ hội, tôi dặt tay lên đùi nàng, cảm nhận toàn thân nàng run rẩy… Tôi làm động tác tiến xa hơn thay vì đẩy tay tôi ra nàng chỉ rên rỉ yếu ớt:
– Đừng anh! Em còn trinh!
Tôi ngạc nhiên thực sự, nhưng tôi trấn an nàng:
– Anh biết. OK! Không sao đâu. Anh chỉ không kìm hãm nổi trước vẻ đẹp quyến rũ của em thôi mà.
– Sorry! Nhưng tại em đã tự hứa để dành trinh tiết cho đêm động phòng mà thôi.
Mẹ kiếp! Như vậy kể như tất cả dự tính của tôi như “bong bóng bay cao” rồi còn gì nữa nhưng tôi cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt để tạo niềm tin:
– Bộ em không tin anh hả?
– Em tin anh chứ!
– OK vậy thì chúng ta có thể thỏa mãn cho nhau, bằng cách khác mà không cần ân ái được chứ? Tôi tiếp. Em cởi đồ ra di.
Mặt Ái Linh ửng hồng, ngượng ngập, nhưng sau một hồi suy nghĩ, nàng đứng dạy, môi mím chặt rồi từ từ trút bỏ áo quần ra… trên người nàng bây giờ chỉ còn lại cái áo nịt ngực nhỏ, cái quần lót lại còn nhỏ hơn (nhưng không phải loại “thong” hay “G string” đâu. Tôi rót nhỏ vào tai nàng:
– Em nằm lên giường đi.
Nàng nghe tôi làm theo.
Đến đây thì các bạn thấy tài năng của tôi thế nào rồi chứ!