Phần 76
Trong Phật Cảnh, giữa một cánh đồng hoang có một ngôi đình nhỏ hoang tàn dưới tán cây bồ đề cổ thụ, rễ cây bám vào vách tường và cột đình khiến cho người ta có cảm giác cây bồ đề và ngôi đình như hòa làm một thể.
Lãnh Sương xinh đẹp lạnh lùng nhẹ bước đến cửa đình, nàng cảm giác được đây chính là nơi đang hút lấy niệm từ nàng.
Nàng bước vào trong đình, nơi này không có gì ngoài một bức tượng phật rong rêu bám đầy, tượng này cao ngang đầu người, giữa trán có một vết lõm nhỏ…
…
Trong con hẻm vắng, Mai Linh vốn định phản ứng khi cảm thấy cánh tay tên tội phạm ôm vào eo mình, nhưng chợt nàng thấy ánh mắt kinh ngạc của Xuất Trần phía sau Bình Thường, gương mặt Bình Thường thì tỏ ra tức giận, và sau đó nàng mới nhận ra cảm giác va chạm nơi eo mình đã biến mất.
Mai Linh nhìn sang bên cạnh và kinh ngạc nhận ra tên tội phạm đứng bên cạnh nàng đã hóa thành tro bụi…
Và ngay sau đó, ba tên tội phạm còn lại cũng lần lượt tan biến.
Mai Linh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chợt thấy Xuất Trần thốt lên, vì Bình Thường choáng váng ngã xuống.
Niệm của Bình Thường không mạnh và Cửu Phẩm Liên Hoa tâm cũng không như xưa, dẫn đến sự tình trớ trêu: Bình Thường có toàn quyền nhưng không đủ lực, hắn có thể dễ dàng xóa bỏ sự tồn tại của một người của Phật Cảnh nhưng đổi lại ý niệm của hắn cũng tiêu hao cực nhiều, loại bỏ Truy Hương và bốn tên tội phạm gần như là toàn bộ khả năng Bình Thường có thể làm được.
Thấy Bình Thường quỵ xuống với vẻ vô cùng mỏi mệt, Mai Linh theo bản năng định tiến đến nhưng lại chững bước vì thấy Xuất Trần đang đỡ hắn đứng dậy và ân cần hỏi han.
Chợt một người thanh niên đi xuyên va vách tường trước mặt Bình Thường, vừa đi vừa vỗ tay tán dương nhưng gương mặt không có ý cười.
“Bạch Long Bá Vương?” Bình Thường nhíu mày nghi hoặc, đúng là kẻ này mang hình dạng của Bạch Long Bá Vương từng cứu giúp Bình Thường, nhưng khác một chút vì kẻ này mặc màu áo đen.
Kẻ áo đen nhìn Bình Thường, mặt không cảm xúc gật gù đáp: “Gần đúng rồi!”
“Không, ngươi là Tà Linh!” Thái độ kẻ này khác hắn với Bạch Long Bá Vương nên không khó để Bình Thường phân biệt.
Kẻ áo đen gật đầu: “Bọn chúng đều gọi ta như vậy…”
Tà Linh không phủ nhận thân phận khiến Bình Thường khó hiểu, bởi nếu không sợ bị lộ thân phận thì tại sao Tà Linh lại cải trang thành Bạch Long Bá Vương?
Tà Linh dường như hiểu suy nghĩ trong đầu Bình Thường, liền nhún vai giải thích: “Đừng nghĩ nhiều, hình dạng thật của ta không phải do ta tự quyết định…”
Bình Thường lo cho an nguy của Mai Linh và Xuất Trần, nhưng đối diện Tà Linh thì hắn không dám bảo các nàng bỏ chạy vì biết Tà Linh có thể dễ dàng giết các nàng nếu muốn, hắn hỏi: “Nhìn ngươi rất tự tin, Truy Hương và bốn tên tội phạm kia là ngươi cố tình bày ra để khiến ta tiêu hao niệm, không đủ khả năng kiểm soát Cửu Phẩm Liên Hoa tâm?”
Tà Linh gật đầu: “Ờ! Ngươi cũng như tên Vạn Hạnh, cứ chăm chăm tính cách ngăn chặn ta mạnh lên, vậy nên ta không thèm cố gắng mạnh lên, mà âm thầm làm các ngươi suy yếu!”
Tà Linh lấy ra một thanh kiếm giống hệt thanh kiếm mà Bình Thường từng thấy Bạch Long Bá Vương sử dụng, chỉ kiếm về giữa trán Bình Thường và nói: “Chết nhé, yên tâm vì những người đi cùng ngươi sẽ sống. Để làm gì ư? Đương nhiên là nuôi chúng như gia súc để phối giống, người càng đông thì tà niệm càng nhiều, ha ha…”
Dứt câu, Tà Linh như một làn khói đen lướt thần tốc về phía Bình Thường trong khi Bình Thường đang chớp mắt, và khi mũi kiếm sắp chạm vào trán Bình Thường, cũng là lúc mắt Bình Thường mở ra sau cái chớp mắt, tay hắn vung lên đem thanh kiếm Nghịch Thiên chém đứt thanh kiếm của Tà Linh.
Trước sự kinh ngạc của Tà Linh, Bình Thường đưa tay lên vuốt tóc, nhếch môi nói: “Phối giống? Yên tâm để đó tao lo tất…”
Đương nhiên Bình Thường nói câu này là một Võ Phi Dương tạm thời lấy lại ký ức. Lý do là vì khi thấy Tà Linh trong lốt Bạch Long Bá Vương, Bình Thường nhớ lại lần trước thanh kiếm Nghịch Thiên rung lên dữ dội khi thấy Bạch Long Bá Vương, lần này kiểm tra thì thấy thanh kiếm này không rung mà lại toát ra khí đen u ám quanh lưỡi kiếm, trong lúc cấp bách, hắn đã kích hoạt thanh kiếm và rơi vào trạng thái thức tỉnh.
Mà hành động vuốt tóc cùng giọng điệu ngạo mạn khác hẳn vẻ hiền lành bình thường của Bình Thường khiến cho tim Mai Linh lần nữa đập mạnh, trong khoảnh khắc này nàng thậm chí tạm quên luôn những gì mắt thấy tai nghe trước đó, trước mắt chỉ còn bóng dáng một người mà nàng thầm thương nhớ.
Còn Xuất Trần cũng thoáng đỏ mặt, một phần vì hành động bình thản vuốt tóc trong lúc dầu sôi lửa bỏng của Bình Thường khiến nàng ấn tượng, phần khác vì nàng nghe trong câu nói của Bình Thường có ý muốn phối giống cùng nàng.
Mà Tà Linh thì gương mặt lạnh lùng giờ trở nên vô cùng kinh ngạc: “Nghịch Thiên kiếm? Ngươi dùng được hắc niệm của Nghịch Thiên kiếm? Không thể nào! Không thể nào! Nghịch Thiên kiếm làm sao có thể nhận người khác làm chủ?”
Dương biết chỉ có kẻ được Nghịch Thiên kiếm nhận làm chủ mới có thể dùng được hắc niệm trong thanh kiếm, nhưng hắn không hiểu ý câu sau của Tà Linh, liền hỏi Tà Linh: “Tại sao Nghịch Thiên kiếm không thể nhận chủ?”
Nhưng Tà Linh không đáp mà e dè lùi xa, hành động này khiến Dương ngạc nhiên, một Tà Linh hung ác đột nhiên chuyển thành tên hèn nhát chưa đánh đã chạy?
Có một điều mà chỉ khi kích hoạt Nghịch Thiên kiếm và lấy lại ký ức thì Dương mới biết, rằng năng lực đọc thấu tâm trí người khác của Tà Linh giống hệt khả năng của hắc niệm trong Nghịch Thiên kiếm. Hơn nữa, khả năng này của hắc niệm còn mạnh hơn vì Dương cảm nhận rõ ràng Tà Linh đang thật sự hoảng sợ chứ không phải giả vờ làm trò.
Và để chắc chắn hơn, Dương nhìn Tà Linh, hắc niệm mạnh mẽ toát ra trấn áp Tà Linh, và Tà Linh run rẫy từ từ quỳ xuống…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: TuoiNung.Com
Vô lực bang, trong cấm địa, Vô Thanh vác thùng bia trên vai tiến vào một gian phòng, trong phòng có một vị sư già đang ngồi thiền, là người đã ban cho Bình Thường chân truyền lệnh.
Vô Thanh đặt thùng bia ngồi xuống, khui uống như chốn không người rồi nói: “Có kẻ tấn công Vô Lực bang, xông vào Băng Sơn Tuyết Lâm.”
Vị sư già vẫn im lặng ngồi thiền.
Vô Thanh nói tiếp: “Lão đương nhiên biết, vấn đề ta muốn hỏi là tại sao không ngăn hai tên cương thi kia lại? Sợ động chạm Động Càng San ư?”
Lần này vị sư già mở miệng: “Ngươi biết chúng là cương thi? Biết cả Động Càng San?”
Vô Thanh gật đầu: “Từng thấy qua khi còn bé… Trả lời câu hỏi của ta đi!”
Vị sư mỉm cười: “Xem ra ngươi rất quan tâm cậu nhóc Bình Thường…”
Vô Thanh quẹt cái cằm chảy đầy bia rồi đáp: “Nếu không do ta thì cha hắn chưa chắc đã chết…”
Vị sư già vừa cười mỉm vừa lắc đầu, sau đó nói: “Chuyện gì đến sẽ đến…”
“Được rồi, nhanh nói chủ đề chính đi!”
Vị sư già mở mắt nhìn xa xăm: “Theo ngươi, vì sao Nguyễn Hoài Bão xông vào Băng Sơn Tuyết Lâm?”
Vô Thanh đáp ngay: “Vì Cửu Phẩm Liên Hoa tháp?”
Vị sư già gật gù: “Còn hai cương thi?”
Vô Thanh nghi hoặc: “Ngoài Cửu Phẩm Liên Hoa tháp còn có thứ gì khác lợi hại hơn sao?”
Vị sư gật đầu: “Có mấy ai biết rằng trên đời tồn tại loại bảo vật vượt qua Thần Bảo?”
Vô Thanh kinh ngạc: “Ý ngài là sao?”
Vị sư không đáp, mà nói tiếp: “Nơi hai cương thi kia muốn tìm là Phật Cảnh. Phật Cảnh được tạo ra nhờ Cửu Phẩm Liên Hoa, nhưng Cửu Phẩm Liên Hoa lại được tạo ra vì thứ kia, thứ kia chính là thứ mà hai cương thi muốn tìm…”
“Nhưng vô ích, trên cõi đời này chỉ có một kẻ duy nhất có thể lấy được thứ kia, hoặc không ai lấy được…”
Vô Thanh không hiểu, nên vị sư già chậm rãi nói cho Vô Thanh nghe về Phật Cảnh, về Cửu Phẩm Liên Hoa tâm, về sự biến mất của Phật Cảnh.
Sau khi nghe câu chuyện, Vô Thanh gật gù: “Thì ra Phật Cảnh chỉ là ảo cảnh, nói vậy thì Cửu Phẩm Liên Hoa tâm vẫn còn ở đó, nhưng chẳng phải Tà Linh đã suy yếu sao? Tại sao các vị Thần, Phật không ra tay tiêu diệt?”
Vị sư cười: “Ta cũng từng nghĩ vậy, và khi đắc đạo cũng từng tìm đến Phật Cảnh, và nhận ra dù là Thần hay Phật, gần như không ai có thể sống sót ra khỏi Phật Cảnh.”
“Tại sao?”
“Vì khi vào vùng đất hoang tàng của Phật Cảnh, có một người xuất hiện và nêu ra bốn điều kiện. Một, phải tìm được Phật Cảnh, điều kiện này rất nhiều người tìm được. Hai, phải cung cấp đủ niệm để Phật Cảnh tái kích hoạt, điều kiện này cũng có vài người có thể làm được. Ba, phải được Cửu Phẩm Liên Hoa chọn làm chủ, có thể sẽ có ai đó làm được, nhưng điều kiện cuối cùng…”
“Điều kiện cuối cùng thì sao?”
Vị sư nói: “Thần Bảo có linh tính và chọn lựa chủ nhân, vậy ngươi nghĩ trên Thần Bảo thì sao?”
Vị sư hỏi rồi tự đáp luôn: “Thứ đó có linh hồn và tìm kiếm tri kỷ… Điều kiện cuối cùng chính là hai từ: tri kỷ.”
“Thứ đó trong Phật Cảnh… thật ra chính là người nêu ra bốn điều kiện, cũng chính là Tà Linh, họ là linh hồn của một Tối Thượng Bảo, tên là Thiên Kiếm…”