Phần 267
Trong một khối không gian, một con rồng vàng to lớn toàn thân bắn ra lôi điện đang gầm rống và lao thẳng về phía một gã thanh niên lực lưỡng, trên tay thanh niên này cầm một cây chùy khổng lồ đập thẳng về phía con rồng.
ẦM!
Va chạm mãnh liệt giữa đầu rồng và cây chùy gây ra một chấn động khủng khiếp, cây chùy bật khỏi tay Hùng Thiên Hạ và nặng nề rơi ầm xuống đất.
Đầu rồng cũng bật ngược lại, nhưng ngay sau đó, thân hình vàng rực của con rồng biến đổi thành một gã thanh niên anh tuấn, Long Ngạo.
Vừa hóa lại hình người, Long Ngạo lao như chớp đến và giơ tay bắt lấy cổ của Hùng Thiên Hạ khi gã còn đang chới với sau va chạm.
Nắm lấy cổ Hùng Thiên Hạ, Long Ngạo lạnh lùng nói: “Người của Long tộc ta không phải ai cũng có quyền động đến!”
Trên thân thể của Long Ngạo có một số vết bầm dập nhưng không đáng nhắc tới so với thể chất Chân Long của hắn hiện tại. Hùng Thiên Hạ cũng thiên về sức mạnh, nhưng sức mạnh của gã hoàn toàn bị Chân Long Thể của Long Ngạo khắc chế.
Tuy chưa dùng đến biện pháp cuối cùng nhưng Hùng Thiên Hạ biết Long Ngạo cũng chưa tung bài tẩy.
Hùng Thiên Hạ xem như bại.
Lúc này Nguyệt San và Long Thư Hồn cũng đang kịch chiến. Bằng thể chất cấy xương Chân Long, Long Thư Hồn có tốc độ cực nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện tránh né những linh thuật đóng băng của Nguyệt San.
Nguyệt San đứng ở trung tâm, xung quanh nàng là những khối băng trong veo đủ mọi kích thước đang không ngừng xuất hiện rồi nứt vỡ theo sự ẩn hiện chớp nhoáng của Long Thư Hồn, một trận chiến gần như ngang tài ngang sức.
Nhưng qua giác quan nhạy bén, Long Ngạo có thể thấy trên cơ thể Long Thư Hồn đã xuất hiện một số vết máu, tuy chỉ là vết băng cắt ngoài da nhưng cũng đủ khiến Long Ngạo giận dữ.
Long Ngạo trừng mắt, uy nghiêm của Long Đế toát ra rực rỡ và hóa thành một con long ảnh hoàng kim, con rồng vàng hư hư ảo ảo này lao thẳng đến và va vào Long Thư Hồn khi nàng đang di chuyển cực nhanh.
Ầm!
Âm thanh va chạm kỳ lạ vang lên, Long Thư Hồn sững lại, quanh người nàng giờ xuất hiện một lớp giáp hư ảo vàng rực sáng chói, Long uy tỏa ra mạnh mẽ.
Long ảnh của Long Ngạo giờ hóa thành một lớp giáp linh lực phủ lên lớp long giáp màu vàng tươi của Long Thư Hồn, kèm theo đó, linh lực của nàng được Long uy cộng hưởng và tăng lên vượt bật. Nàng lập tức bắn mình lao thẳng về phía Nguyệt San hòng kết liễu đối thủ.
Trước sự mạnh mẽ vượt bật của Long Thư Hồn, Nguyệt San kinh hãi vội dang tay giải phóng toàn bộ nguồn linh lực lạnh giá đang tích tụ.
Hàn Băng Kỷ Nguyên!
Vẫn là linh thuật hủy diệt Hàn Băng Kỷ Nguyên, nhưng Nguyệt San thi triển là một biến thể khiến mọi thứ trước mặt nàng kết thành một tòa núi băng khổng lồ, giam cầm Long Thư Hồn bên trong.
Nhưng Long Thư Hồn gần như không bị ảnh hưởng, lớp băng nứt vỡ thành một đường thẳng khi Long Thư Hồn phá băng đâm thẳng về phía Nguyệt San.
Băng vỡ loảng xoảng, Long Thư Hồn thoát khỏi núi băng và đâm thẳng vào người Nguyệt San.
Cùng lúc đó, một cánh cổng không gian xuất hiện, bên kia cổng, Dương kéo Độc Hành lui lại và nói: “Tránh ra, lần này để ta!”
Nói xong, Dương lao vào vòng xoáy.
Xoẹt… Ầm!
Phòng ngự linh lực cuối cùng vỡ tang, Nguyệt San chới với ngã ngược ra sau trong khi Long Thư Hồn vẫn theo đà đâm tới.
Đột nhiên Dương xuất hiện, hắn dang tay ôm eo đỡ lấy Nguyệt San và đưa lưng về phía Long Thư Hồn.
Và rồi…
Phập!
“Ui da!!!” Dương đau đớn la lên, mũi kiếm ngắn của Long Thư Hồn đã đâm sâu vào lưng hắn.
Dương buông Nguyệt San ra và ngã gục xuống, vừa rồi hắn nghĩ với đẳng cấp chênh lệch thì hắn có thể đỡ nhát đâm của Long Thư Hồn chỉ bằng linh lực phòng ngự đơn thuần.
Nhưng Dương chỉ nhìn qua hình chiếu nên không biết nhát đâm của Long Thư Hồn không đơn thuần là linh lực mà còn là sự kết hợp của Long thể, Chân Long Cốt và Chân Long Uy do Long ảnh của Long Ngạo phủ lên.
Nhìn thấy thằng em họ trời đánh, Long Ngạo liền giải trừ Long Ảnh trên cơ thể Long Thư Hồn rồi lao đến ngăn cản nàng.
Lưỡi kiếm bị rút ra khiến Dương đau một lần thêm, hắn cắn răng chịu đựng, linh lực Sinh Mệnh tỏa ra và nhanh chóng chữa trị thương tích.
Trong không gian vũ trụ ảo, bọn Như Nguyệt thấy Dương dại gái bị gái đâm thì cảm thấy rất lo lắng cho vết thương của hắn, chỉ có Ngân Hà là lầm bầm: “Dừa lòng ta lắm!”
Nguyệt San thấy người cứu mình là Dương thì cũng rất bất ngờ, lần trước hắn cũng vì cứu nàng mà bị kết tội oan.
Trong lòng mang ơn và biết lỗi, Nguyệt San lấy ra một viên Xuân Nữ Bổ Huyết Cao cấp thánh đan cho Dương uống để hồi máu.
Long Thư Hồn vẫn đang điên cuồng tấn công, nhưng trước Long Ngạo đạt đến Chân Long thì mọi đòn tấn công của một người thuộc Long tộc như nàng đều vô hiệu.
Đã đoán biết tình trạng của Long Thư Hồn, Dương giục Long Ngạo: “Mang chị dâu qua cổng đi, ta có cách chữa!”
“Hả? Chị dâu nào?” Long Ngạo tỏ ra ngơ ngác nhưng vẫn bế Long Thư Hồn lên và lao qua cổng, đúng kiểu đã nghiện còn ngại.
Thực tế Dương không biết Long Ngạo có tình cảm nam nữ với Long Thư Hồn hay không, nhưng với tài năng, nhan sắc và cả với những gì Long Thư Hồn đã hy sinh vì Long Ngạo thì Dương thấy nàng hoàn toàn có tư cách trở thành phu nhân của tộc trưởng Long tộc đương thời, cũng là chị dâu họ của Long Hoàng đương nhiệm.
Hùng Thiên Hạ cũng đến chào hỏi Dương, từng là đồng đội rồi vì hiểu lầm chuyện Nguyệt San mà hóa kẻ thù, Hùng Thiên Hạ vẫn luôn mang trong lòng nỗi áy náy.
Nhưng Dương thì chẳng để bụng, không phải vì hắn bao dung mà vì Nguyệt San ngon thật sự, nếu có cơ hội thì hắn cũng chẳng ngại mang tiếng hấp diêm.
Bên trong dâm tà nhưng bề ngoài đạo mạo, Dương tỏ vẻ vị tha bỏ qua chuyện cũ rồi nói cho Hùng Thiên Hạ và Nguyệt San nghe về Nham, gọi hai người nhanh chóng tiến vào cổng không gian.
Khi Dương đưa Hùng Thiên Hạ và Thu Giá Nguyệt San qua cổng không gian thì ở một nơi khác, Độc Quyền Hành Kinh đang kịch chiến với Bảnh Thiếu Gia Lưu Các.
Hành Kinh đứng lạnh lùng nhưng lịch thiệp, toàn thân tỏa ra khói độc xanh thẳm trông thật tà dị.
Đối diện Hành Kinh, Lưu Các lại có một phong cách trái ngược, hắn mặc quần bò, áo thun tay cọc để lộ ra hình xăm phủ đầy hai cánh tay. Lưu Các để kiểu tóc đầu moi, nếu người không biết nhìn hắn sẽ thấy giống một thanh niên giang hồ chứ không phải một công tử con nhà giàu nắm giữ một lượng lớn cổ phần của Tân Bảo Xưởng.
Lưu Các và Hành Kinh có một mối thù lớn bắt nguồn từ Nguyệt San, cả hai đều theo đuổi nàng và về sau ai cũng biết rằng Nguyệt San chọn Hành Kinh.
Lúc này, trên người Lưu Các xuất hiện đầy thương tích, có những vùng da đã thâm tím và sưng phù vì trúng những cú đấm mang độc của Hành Kinh.
Hành Kinh thì đỡ hơn, trên người chỉ có một vài vết cắt.
Nhìn thương tích của mình, Lưu Các lau vết máu trên miệng rồi vênh mặt trừng mắt nói với Hành Kinh: “Được lắm! Hôm nay tao sẽ đấm mày không trượt phát nào!”
Dứt câu, Lưu Các nhún nhảy hai chân, hai tay giơ ra thành hình cánh quạt và xoay tròn điêu luyện như đang thực hiện một điệu múa.
Khi quay tay, linh lực của Lưu Các kết hợp với bảo vật hình vòng trên cổ tay gã tạo thành những luồng gió liên tục uốn lượn theo hai bàn tay.
Nhìn những luồng khí xoay tròn và bị dồn nén quay tay Lưu Các, Hành Kinh cảm giác được những luồng khí này là cực kỳ nguy hiểm.
Xoẹt!
Khi đang huơ chân múa tay, Lưu Các đột nhiên phất tay về phía Hành Kinh và khiến một luồng khí sắc bén bắn thẳng về phía hắn với tốc độ cực nhanh.
Hành Kinh không thiên về tốc độ, hắn giật mình lách người né đi nhưng vẫn bị một vết rách xuất hiện trên vai áo.
Từng luồng khí theo nhau phóng tới tấp về phía Hành Kinh khiến gã phải vừa né tránh vừa dùng nắm đấm cản đòn. Cấp bậc tương đương nhau nhưng linh thuật mà Lưu Các đang thi triển quá lợi hại nên Hành Kinh không dám để nó va vào người.
Lưu Các thì không ngừng huơ chân múa tay, trông khá bảnh cũng khá đuối. Có thể thấy linh thuật mạnh mẽ của hắn sẽ không thể duy trì được lâu.
Khi Lưu Các đang hừng hực khí thế, chợt sau lưng có cảm giác như ai đó khều mình, hắn tò mò quay lại nhìn.
Đó là Dương vừa đến bằng cổng không gian, Lưu Các mải múa nên không nhận ra Dương đến.
Nhìn thấy Dương, Lưu Các hoảng hồn định quay lại tấn công, nhưng Dương đã chờ sẵn với nắm đấm bằng cánh tay mang xương Chân Long.
BINH!
Một đấm mang theo thù dai và cay cú dồn nén trong Dương tung thẳng vào mặt khiến Lưu Các văng xa tít tắp rồi trượt dài trên mặt đất, khi dừng lại thì một bên mặt gã đã bị lõm sâu vào, răng theo máu mồm tuôn xối xả.
Dương vẫn chưa buông tha, nghĩ đến chuyện Lưu Các chơi mình một vố trong Địa Tâm Cảnh vẫn khiến Dương cay cú, hắn lao đến nắm áo Lưu Các và tung đấm đục nốt vào bên mặt còn lại.
“Bỏ nghe mậy!” Dương gằn giọng răn đe rồi nắm áo kéo Lưu Các qua cổng.
Hành Kinh ngơ ngác đứng nhìn theo, mãi đến khi thấy Nguyệt San thò đầu ra gọi thì hắn mới chạy sang.
… Bạn đang đọc truyện 12 nữ thần – Quyển 2 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/02/truyen-sex-12-nu-than-quyen-2.html
Khi Dương trở lại thì Thục Trinh chiếu cho hắn xem hình ảnh của Nham, những phần thân xác vụn vỡ vẫn đang chậm rãi tích tụ và tái tạo hắn về hình dạng trước khi bị Dương phát nổ.
Đạt đến cấp Thần, linh hồn và cơ thể đã đạt đến khả năng được gọi là bất tử, cơ thể và linh hồn có thể không ngừng tái tạo dù có bị phá hủy đến hóa thành tro tàn đi nữa. Ngay cả Thần cũng khó giết được Thần, trừ khi sử dụng một sức mạnh vô cùng chênh lệch và khiến đối phương không còn sức tái tạo.
Đó là lý do vì sao Thích Đông nói năm chục Hùng Vương Bảng hợp lại cũng không thể giết được Nham. Bọn hắn mang Thần lực nhưng là Thần lực ít ỏi vay mượn, dù Thần lực ấy có mạnh đến mức nào cũng không thể giết được Nham.
Nham đã tái tạo gần như hoàn toàn, nếu không ngăn cản thì hắn sẽ đi bắt những người còn lại.
Con mắt của Thiên là thứ duy nhất giúp Dương ngăn được gã, nhưng Dương không thể sử dụng hai lần trong thời gian quá ngắn, tinh thần hắn đã tổn hại nặng nề sau lần sử dụng trước, nếu tiếp tục sử dụng chắc chắn tinh thần hắn sẽ sụp đổ.
Dương nhìn xung quanh, ngay cả Độc Hành cũng không ngăn được Nham thì những người còn lại đến chỉ nộp mạng, kể cả Ngân Hà.
Dương sực nảy ra một ý tưởng, đưa con mắt của Thiên cho người khác sử dụng.
Nhưng ai, người nào có thể sử dụng con mắt mà không bị mất khống chế và không chiếm con mắt này làm của riêng?
Dương nghĩ đến Hắc Phù Đổng đầu tiên, nhưng tên này là máy móc nên chắc là không thể kết hợp với con mắt, hơn nữa nếu hắn có trí tuệ rồi làm phản tạo ra một quân đoàn người máy thì tới công chuyện.
Dương nhìn quanh, các cô gái thì hắn bỏ qua, dù các nàng đều rất mạnh nhưng vì tính sĩ diện nên Dương lắc đầu.
Người còn lại chỉ có Long Ngạo, Sùng Hạo và Hoài Bão là có thể tin tưởng. Long Ngạo thì tuy thể chất cực mạnh nhưng linh hồn còn hơi yếu, Sùng Hạo thì Dương sợ nó điên lên chém bay đầu cả bọn.
Chỉ còn lại Hoài Bão, thằng này tuy Dương không ưa nhưng cũng phải công nhận nó rất uy tín.
Dương khều Hoài Bão ra góc rồi nói: “Nhớ chuyện ta bắt Xà Thần rồi tặng cho ngươi không?”
Hoài Bão trợn mắt: “Tặng hồi nào? Ngươi tham ô của ta một đống linh đan mà?”
Nghe thế, Dương dứt khoát bỏ qua vụ con rắn và nói: “Muốn trải nghiệm cảm giác mạnh không? Giờ chúng ta phải ngăn Nham, nhưng ta không thể dùng con mắt của Thiên lần nữa nên muốn nhờ ngươi.”
Nghe Dương giải thích về vấn đề của con mắt, Hoài Bão hơi đắn đo, nhưng thực sự là hắn cũng muốn thử xem tiềm năng của hắn khi được con mắt kích phát sẽ mạnh đến mức nào.
Cuối cùng Hoài Bão đồng ý, Dương liền tháo lá chuối đưa con mắt cho Hoài Bão và căn chặn: “Nhớ chỉ dùng trong 3 giây thôi, càng kéo dài càng nguy hiểm. Dùng xong nhớ trả lại nghe!”
Thời gian cấp bách, Hoài Bão nhận lấy con mắt rồi lao qua cổng không gian Thục Trinh vừa mở để đến nơi Nham vừa tái tạo hoàn toàn.
Hoài Bão đã chiến đấu với Thần nhiều lần, nhưng mỗi lần đều là tàn hồn suy yếu đến cùng cực, khi đối diện một vị Thần thật sự hắn mới hiểu được áp lực của đối thủ khủng khiếp đến bậc nào, tuy hình thể Nham không cao lớn nhưng Hoài Bão cảm thấy đối phương tựa như một tòa núi khổng lồ khiến tim hắn đập liên hồi vì choáng ngợp.
Nhìn thấy Hoài Bão, Nham tỏ ra hơi ngạc nhiên: “Hửm? Ta cảm nhận được trong linh hồn ngươi có một vài mảnh tàn hồn cấp cao.”
Nói đoạn, Nham giơ tay về phía Hoài Bão để bắt hắn, nhưng Hoài Bão lập tức đưa linh lực kích hoạt con mắt trên tay khiến nó rã ra, hòa vào tế bào cơ thể hắn và mọc lại trên trán.
Đúng lúc này, con mắt thứ ba mở ra, không khí xung quanh Hoài Bão như bừng lên rồi quanh hắn hiện ra những hình ảnh hư ảo của những sinh vật khổng lồ, Giao Long, Mộc Tinh, Ngư Tinh, Bạch Kê Tinh, Xà Thần, Tề Thiên Ma Tôn. Những bóng hình khổng lồ này khi giải phóng ra khiến cho trời đất như điên đảo, đủ khiến thiên hạ run rẩy, tạo cảm giác như lầm than tận thế.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Nham rùng mình run giọng thốt lên: “Thần Ma Vô Thiên!”
Cũng khi đó, những bóng hình hùng vĩ kia lao thẳng vào xé xác Nham thành từng mảnh vụn mà hắn không thể nào chống cự.
Khi Nham chỉ còn là một đống máu thịt bầy nhầy, Hoài Bão gượng ép gỡ con mắt của Thiên ra khỏi trán rồi quỳ sụp xuống. Hắn thở hồng hộc, tinh thần hoảng loạn, suýt nữa thì hắn đã bị con mắt khống chế vì uy lực của chiêu thức vừa rồi khiến hắn quá khao khát, quá ước ao.
Thần Ma Vô Thiên là chiêu thức tối thượng của công pháp Thực Thần Ma, thứ sức mạnh mà Hoài Bảo còn một chặng đường rất xa mới có thể đạt đến.