Phần 181
Trăng tròn vành vạnh treo giữa màn đêm u thẫm, cánh đồng bát ngát mờ mờ ảo ảo ẩn hiện dưới ánh trăng, một cánh chim đen lướt giữa bầu trời.
Gió nhẹ nổi lên, Dương biết Kiều Vô Song đã bắt đầu dẫn dụ dị phong Hỗn Độn. Dương tò mò muốn theo dõi quá trình thu phục dị phong này, nhưng vì sợ làm ảnh hưởng đến quá trình thu phục của Kiều Vô Song nên hắn đành trở về đợi tin.
Trong khi Dương đang quay về, ở một hướng khác, một con chim màu đen bay đến khu vực kết giới của Kiều Vô Song, nó lượn một vòng rồi đậu lên một cành cây gần đó, đôi mắt đen chăm chú nhìn về phía Kiều Vô Song.
Sau đó, một thanh niên trẻ tuổi bước đến đứng dưới gốc cây nơi chim đang đậu.
Gã thanh niên nhìn chim, sau đó nhìn theo hướng chim đang nhìn và hỏi con chim: “Ngươi nói nơi này có người đang bẫy Hỗn Độn?”
Chim đen vỗ cánh như xác nhận, sau đó nó đáp xuống vai gã thanh niên.
Khi chim đen đậu lên vai, gã thanh niên đột nhiên có thể nhìn thấy được khung cảnh bị kết giới của Kiều Vô Song che giấu, cảnh Kiều Vô Song đang lơ lửng giữa trời với những luồng gió lượn quanh.
Nhìn thấy Kiều Vô Song, gã thanh niên gật gù: “Là Thiên Hương Tiểu Thư Kiều Vô Song của Thiên Ý Lâu, nghe đồn cô gái này nắm giữ nhiều loại dị phong.”
“Quạ, quạ!” Chim đen trên vai gã thanh niên đột nhiên vỗ cánh và kêu lên.
“Ngươi muốn Hỗn Độn?”
“Quạ!”
Gã thanh niên nhún vai: “Vậy tự đi mà lấy, ta không rảnh!”
“Quạ, quạ!”
Gã thanh niên tròn mắt: “Ngươi không dám? Dù gì ngươi cũng từng là Quạ Thần, vậy mà giờ một Linh Vương cũng không dám đánh sao?”
“Quạ!”
“Cái gì? Cô gái đó mạnh hơn Cửu Huyền Ngân Hà? Xạo ke!” Gã thanh niên khinh bỉ phất tay xua chim quạ văng khỏi vai gã.
“Quạ, quạ quạ!” Quạ vỗ cánh kêu lên như khiêu khích.
“Hừ! Ta không tin, nếu không thắng nổi cô ta thì từ đây về sau ta không còn là Nhất Ảnh Độc Hành!” Gã thanh niên cười nhạt, sau đó tiến vào bên trong kết giới.
Sau khi Độc Hành tiến vào kết giới, Dương đã về đến nhà và đang nằm trên giường, lòng vẫn lâng lâng sau những gì vừa trải qua.
Chợt mặt đất rung nhẹ khiến Dương giật mình ngồi dậy. Thầm nghĩ rằng mặt đất rung là do Kiều Vô Song chiến đấu với Hỗn Độn, nhưng trong lòng Dương lại dâng lên một nỗi bất an.
Lòng phân vân giữa tiếp tục chờ đợi và đi trợ giúp Kiều Vô Song, Dương rời giường, bước ra cửa đứng trông về hướng kết giới.
Chỉ có một màn đêm yên tĩnh.
Chợt ầm, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, lồng kết giới của Kiều Vô Song dường như tạm thời mất tác dụng khiến Dương nhìn thấy được phía bên trong.
Khoảng cách khá xa nhưng Dương vẫn lờ mờ thấy được một sinh vật khổng lồ đang uốn mình trong kết giới.
“Rồng?” Dương kinh ngạc tự hỏi, sinh vật kia có hình dạng có vẻ giống như một con rồng phương đông dài hàng trăm mét đang uốn mình giữa không trung.
Bóng dáng sinh vật khổng lồ thoáng hiện rồi biến mất khi kết giới được tái lập. Dương lo lắng lao về phía kết giới, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất an, nếu thật sự sinh vật kia là rồng, nghĩa là có một kẻ của Long tộc cực kỳ mạnh mẽ đang chiến đấu ở chỗ Kiều Vô Song, bởi vì rồng chính là hình dạng cuối cùng của Long hóa.
Khi Dương đến nơi, bên trong kết giới đã bị san thành bình địa, mùi khói lửa nồng nặc vì vừa trải qua một vụ nổ kinh người. Dương nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi mình đầy thương tích đang đứng nhìn lên cao với khí thế hiên ngang hùng dũng. Mà phía trên cao, là Kiều Vô Song đang đứng giữa trời nhìn xuống gã thanh niên, thân thể vẫn hoàn mỹ không nhiễm một hạt bụi nào, nhan sắc nàng kiêu sa tuyệt trần như thiên tiên lạc giữa nhân gian.
Quay mặt nhổ ra một ngụm máu, gã thanh niên cay đắng nói: “Khó trách mạnh như vậy, ngươi chẳng phải Thiên Hương Tiểu Thư gì cả! Ngươi là Nữ Thần!”
Nghe gã thanh niên nói, Dương ngây ngốc nhìn về phía Kiều Vô Song. Không cần nghi ngờ gì cả, vì lúc này, ở Kiều Vô Song toát ra một loại khí chất cao quý và thuần khiết phi thường mà Dương chỉ cảm nhận điều tương tự ở các Nữ Thần.
Nàng là Nữ Thần của gió!
Sau một hồi kinh ngạc, Dương lại nhìn gã thanh niên, thầm cười nhạo tên đần xui xẻo, gây sự với ai không gây, gây nhầm Nữ Thần thì đời ngươi bế mạc…
Nhưng khi Dương còn chưa kịp hé môi cười thì chợt có âm thanh như điện xẹt phát ra từ cơ thể Kiều Vô Song, quanh thân nàng bắn ra những luồng điện màu lam bạc, nàng tỏ ra đau đớn tột cùng, suy yếu dần rồi rơi xuống.
“Vô Song!” Dương vội lao đến định đỡ lấy Kiều Vô Song, nhưng khi chưa kịp chạm vào người nàng thì hắn đã bị nàng vung tay tạo một luồng gió đẩy lùi ra.
Kiều Vô Song nhìn Dương và lắc đầu, Dương hiểu ý nàng bảo hắn không nên động vào người nàng vì sợ bị lây ảnh hưởng của lôi điện.
“Quạ, quạ!” Đột nhiên một tiếng quạ kêu khiến Dương nhìn về phía gã thanh niên, con quạ đang đậu trên vai hắn làm Dương có cảm giác quen mắt, tựa như từng thấy qua con quạ này ở đâu đó.
Nghe tiếng quạ kêu, gã thanh niên nhướng mày hỏi quạ: “Thật sao? Cô ta dùng toàn lực ngăn cản đòn đánh mang thần lực ta mượn từ Vô Thiên Phong Ba, dẫn đến vấn đề trong linh hồn cô ta bộc phát?”
“Vấn đề gì?” Gã thanh niên tò mò hỏi.
Rồi gã thanh niên và Dương cùng nhìn Kiều Vô Song, cơ thể nàng đang phát ra sự xung đột giữa hai thuộc tính lôi và phong.
“Là linh hồn cô ta mang hai loại thuộc tính đối lập!” Dương và gã thanh niên cùng nhận ra đáp án.
Gã thanh niên gật gù rồi nói: “Đó là lý do tại sao một Nữ Thần lại cần dị phong Hỗn Độn, để ngăn chặn tác hại của phong lôi đối lập!”
“Quạ!”
Quạ đen gật đầu xác nhận, sau đó nó lại kêu lên mấy tiếng vào tai gã thanh niên.
Nghe quạ kêu xong, gã thanh niên bật cười và nói: “Suy yếu đến thế sao? Vậy thì tốt, ta muốn thử một lần sát thần!”
Kiều Vô Song sau khi chiến đấu một trận với Độc Hành, lại chịu ảnh hưởng của lôi phong hỗn loạn, lúc này nàng đã cực kỳ suy yếu, còn Độc Hành tuy cũng đã dùng toàn lực và trọng thương nhưng vẫn còn khả năng chiến đấu.
Lúc này, Độc Hành đắc thắng bước về phía Kiều Vô Song.
Nhưng bên phía Kiều Vô Song, Dương bước ra chắn giữa nàng và Độc Hành.
Với tình trạng của bản thân hiện tại, Dương biết chắc chắn mình không phải đối thủ của gã thanh niên đối diện, nhưng trong tình thế này thì hắn không còn lựa chọn nào khác.
Quay lại nhìn Kiều Vô Song, Dương hỏi: “Ta cản chân hắn, nàng cố gắng chạy đi!”
Đảo mắt suy nghĩ, Dương nói thêm: “Chạy hướng nào có người quen mạnh mạnh để kêu cứu dùm ta với.”
Dù trong tình huống hiểm nguy nhưng Dương vẫn khiến Kiều Vô Song không khỏi bật cười, nhưng nàng không hề có ý định bỏ chạy.
Còn Dương lúc này đã lấy Nghịch Thiên Kiếm ra và kích hoạt Tiên Long hóa.
Thấy hình dạng của Dương, Độc hành ngạc nhiên: “A! Ngươi là Hắc Vũ Tiên Long, thiên tài đệ nhất của Thế Hệ Phi Thường! Nghe nói người mặt đất tung hô ngươi ghê gớm lắm!”
Nghe thế, Dương ngạc nhiên: “Ngươi không phải người mặt đất sao?”
Biết đối phương không phải người mặt đất, Dương liền thử chém gió hù dọa: “Người ta tung hô quá lời thôi! Ta yếu lắm, nhưng lũ đàn em của ta toàn thứ dữ, có cả Linh Đế, Chúa Tể… còn có Bán Thần, ta khuyên ngươi biết điều thì cút đi, tụi nó sắp tới rồi!”
Độc Hành bật cười: “Ha ha! Ghê vậy sao? Nếu ghê vậy thì cho ta xin một chân làm đàn em với!”
Nói đoạn, ánh mắt Độc Hành lộ ra nét tàn bạo khiến Dương giật bắn người, hắn lạnh lẽo nói: “Nhưng với điều kiện là ngươi có còn sống để nhận ta làm đàn em hay không đã!”
Dứt lời, Độc Hành lao đi nhanh đến nỗi Dương không kịp nhìn thấy.
Chênh lệch đẳng cấp quá lớn!
Binh!
Một tiếng va chạm vang lên, Dương giật mình nhìn thấy một bóng người hiện ra trước mặt, là Kiều Vô Song, nàng đã cấp tốc lao ra thay Dương lãnh một chưởng của Độc Hành.
Dù bị trọng thương, Kiều Vô Song vẫn cố gắng dùng ánh mắt như muốn bảo Dương mau chạy.
Nhưng Dương thà chết vì gái chứ không chạy.
Lúc này Độc Hành sau khi chưởng vào lưng Kiều Vô Song, tay hắn bị nhiễm những tia sét màu lam bạc, vội vàng rút ra và kinh ngạc nhìn thấy một phần tay đã bị đốt cháy đen.
Nhìn tay mình rồi lại nhìn Kiều Vô Song, Độc Hành kinh ngạc nói: “Thật khủng khiếp! Cơ thể ngươi đang chống chịu sự hủy diệt này sao?”
Chỉ chạm qua đã bị hủy hoại không thể ngăn cản, nếu tiếp xúc nhiều hơn có lẽ toàn thân Đoạn Tuyệt cũng hóa ra tro, bảo sao ngay cả một Nữ Thần như Kiều Vô Song cũng vất vả chống chịu.
Không thể chạm vào, Độc Hành liền chuyển sang tấn công tầm xa, hắn lùi ra, tay vung chưởng đánh về phía lưng Kiều Vô Song.
Binh!
Một chưởng này khiến Kiều Vô Song ngã nhào về phía Dương.
Dương vội vàng dang tay định đỡ lấy Kiều Vô Song, bất chấp rằng cơ thể hắn có thể bị thiêu rụi như bàn tay của Độc Hành.
Nhưng khi tay Dương còn chưa chạm vào người Kiều Vô Song thì bất ngờ, Kiều Vô Song nhướng người đem môi nàng áp vào môi Dương.
Một làn xuân thơm lừng và mát rượi lan tỏa trên môi Dương, hắn còn chưa kịp ngây ngất thì lại cảm thấy Kiều Vô Song đang dùng môi nàng thổi vào miệng hắn một luồng khí.
Khi luồng khí kia bay vào miệng mình, Dương cảm thấy cơ thể mình như có một cơn bão dữ dội đang hình thành, linh lực hắn dường như mất khống chế, các dị thuộc tính bùng phát, đặc biệt là Hắc Ma Đế Lôi như phát cuồng bộc lên dữ dội.
Lúc này Dương biết thứ Kiều Vô Song thổi vào môi mình là dị phong.
Dị phong gì?
“Hỗn Độn?” Dương hỏi Kiều Vô Song.
Nàng mỉm cười gật đầu rồi cố lách mình để tránh chạm vào người Dương.
Nhưng Kiều Vô Song lại bất ngờ, bởi vì Dương dang tay đỡ lấy nàng để tránh cho nàng ngã, bất chấp rằng ở nơi hai người tiếp xúc thì da thịt Dương bắt đầu cháy đen.
Dương mặc kệ, hắn đỡ nàng ngồi xuống, sau đó bước ra đứng đối diện Độc Hành.
Người Dương lúc này ngoài khu vực cháy đen, quanh người hắn cũng nhiễm lấy những tia sét màu lam bạc, nhưng đồng thời cũng có những luồng gió nhỏ tỏa ra ánh sáng màu thiên thanh lượn quanh.
Mà Độc Hành lúc này đang định tung đòn kết liễu Kiều Vô Song, nhưng đột nhiên quạ đen kêu lên, Độc Hành nghe tiếng kêu liền hiểu ý quạ đen muốn Độc Hành tiêu diệt Dương trước, liền chưởng hướng tung chưởng về phía Dương.
Đối diện một chưởng có thể sẽ kết liễu đời mình, Dương lại không hề bận tâm, bởi điều hắn quan tâm hiện tại là dù linh hồn đang hỗn loạn, cơ thể bị cháy đen, nhưng những luồng gió màu thiên thanh lại tạo cho hắn một cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu, tựa như gió mát thoảng qua khi đang trong cơn nóng bức.
Lúc ấy Dương nhận ra rằng những luồng gió này có độ thuần khiết không thua gì lửa của Hồng Ảnh, chúng là thần phong mà Kiều Vô Song đưa vào cơ thể Dương kèm với dị phong Hỗn Độn.
Nhưng tại sao? Phong lôi đối lập, chỉ Hỗn Độn đã đủ khiến Hắc Ma Đế Lôi điên cuồng, lại thêm những tia sét màu lam bạc cùng những luồng gió màu thiên thanh phủ quanh cơ thể, chẳng lẽ Kiều Vô Song muốn linh hồn Dương bị phong lôi xung đột xé tan?
Không phải! Hỗn Độn là một dị phong đặc biệt, nó không có uy lực mạnh mẽ, nhưng có một khả năng độc nhất vô nhị trong mọi dị thuộc tính, đó là khả năng kết hợp với dị thuộc tính khác thành dị thuộc tính mới, thậm chí có lời đồn rằng Hỗn Độn còn có thể kết hợp với thuộc tính đối lập là lôi thuộc tính.
“Kết hợp với lôi thuộc tính!”
Dương nhấn mạnh dòng suy nghĩ, cánh tay mang xương chân long của hắn bộc phát Hắc Ma Đế Lôi, đồng thời hắn đem Hỗn Độn truyền đến tay, khiến cánh tay đang phát ra hắc lôi lại tỏa ra một luồng khí đen, luồng khí này xoay tròn tựa như hình ảnh một hố đen.
Rồi Dương tung nắm đấm ra để đối đầu với chưởng của Độc Hành.
“Hỗn Độn Hắc Ma Cuồng!”
ẦM!
Nắm đấm va vào chưởng lực gây ra một tiếng nổ lớn, Dương cứ tưởng bản thân sẽ chịu một lực phản chấn cực mạnh, nhưng điều hắn cảm thấy lại là cảm giác nhẹ nhàng kỳ lạ. Hóa ra, cú đấm kết hợp giữa Hỗn Độn và Hắc Ma Đế Lôi đã tạo ra một lực hút mạnh mẽ, hút sạch và triệt tiêu dư chấn lan vào tay Dương, nhờ vậy mà cánh tay hắn tránh được thương tổn nặng nề.
“Hỗn Độn Hắc Ma, đây là uy lực của hai thuộc tính phong và lôi kết hợp sao!” Độc Hành cũng lộ vẻ kinh ngạc, sau đó gã vừa bẻ ngón tay răng rắc vừa nói: “Tuy bài tủ ta đều dùng hết để đối phó với Kiều Vô Song, nhưng không sao, chơi với ngươi thì tay không cũng đủ!”
“Quạ!”
“Được rồi, sẽ nhanh thôi!” Độc Hành đáp lại lời giục của quạ, sau đó gã lướt đi nhanh đến nỗi Dương thấy như đột nhiên biến mất.
Cũng ngay lúc Độc Hành biến mất, Dương cảm thấy sau lưng mình vừa chịu một vết cào sâu tận xương, máu chảy ròng ròng, vảy rồng rơi rụng. Thậm chí, cú cào này có thể đã giết chết Dương, nhưng nhờ có lớp khí màu thiên thanh cùng những tia sét lam bạc ngăn cản nên Độc Hành không thể cào cơ thể Dương đứt thành hai nửa.
Lúc Dương quay lưng lại thì Độc Hành lại lần nữa biến mất, giống như mãnh thú đang vờn giỡn con mồi.
Vì chênh lệch đẳng cấp, tốc độ của Độc Hành vượt xa tầm nhận thức của Dương, khiến hắn chỉ có thể chịu đòn mà không có khả năng phản kháng.
Nhưng Dương lại nhanh chóng nghĩ ra cách, chính là lấy chịu đòn làm phản kháng!
Độc Hành lần nữa cào đến, quyết tâm cào nát quả tim của Dương.
Rất dễ dàng, Độc Hành cào tay vào ngực Dương, lực phòng ngự của Dương tựa như đậu hũ so với lực tấn công của gã.
Nhưng đúng vào lúc những ngón tay của Độc Hành bấu sậu vào ngực Dương cũng là lúc Dương bộc phát linh lực Hỗn Độn và Hắc Ma Đế Lôi lên khắp toàn thân.
Phong lôi đối lập khiến cho linh lực xung quanh hỗn loạn, Độc Hành cũng chịu ảnh hưởng, cánh tay hắn bị mất kiểm soát trong khoảnh khắc, khoảnh khắc này vừa đủ để Dương giơ tay bắt lấy cổ tay của Độc Hành.
Một tay bắt lấy tay Độc Hành, tay còn lại Dương giơ lên, đồng thời hắn gọi Kiều Vô Song: “Vô Song giúp ta!”
Nghe tiếng Dương gọi, lại thấy Dương giơ tay lên và đang tích tụ linh lực, Kiều Vô Song hiểu ý, liền cố hết sức đem những luồng gió màu thiên thanh quanh cơ thể Dương tụ lại quanh nắm đấm của hắn.
Lúc này, những luồng gió tụ vào tay Dương khiến những tia sét màu lam ngân cũng đuổi theo, toàn bộ tụ tập quanh tay của Dương, tay Dương đồng thời bộc phát Hỗn Độn Hắc Ma Cuồng, đem toàn bộ sức mạnh tích tụ đấm thẳng về phía Độc Hành.
“Quạ! Cứu!” Biết cú đấm của Dương cực kỳ nguy hiểm, Độc Hành cầu cứu quạ đen, đồng thời gã tung đấm hòng ngăn cản cú đấm của Dương.
Lúc Độc Hành tung đấm, quạ đen hóa thành một luồng khí đen lướt đến tan vào nắm đấm của Độc Hành.
Xoẹt xoẹt… ẦM!
Hai nắm đấm va chạm vào nhau khiến những tia sét bắn ra tung tóe, không khí nổ tung, nhưng Dương và Độc Hành vẫn đứng yên tại chỗ, hai nắm đấm vẫn kềm hãm lẫn nhau.
Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng Dương thu tay, ngã khụy xuống, linh lực hắn đã tiêu sạch.
Độc Hành thắng!
“Khá lắm! Giờ ngươi chết được rồi!” Với tư thái của kẻ thắng, Độc Hành nhìn xuống Dương và nói.
Sau đó Độc Hành giơ tay bóp vào đầu Dương.
Nhưng đột nhiên Dương ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt Dương lúc này trở nên đen u ám khiến Độc Hành giật mình.
Rồi đột nhiên, một cánh tay màu đen từ giữa không trung hiện ra nện thẳng vào đầu Độc Hành, đánh hắn văng như đạn bắn bay xa hàng trăm mét.
Cánh tay đen này được kết thành từ hắc niệm. Vào khoảnh khắc trước khi tung ra đòn Hỗn Độn Hắc Ma Cuồng, Dương đã đạm Nghịch Thiên Kiếm vào tim mình để kích hoạt trạng thái Kiếm Tâm, trở thành đòn sát thủ ngay cả khi cạn kiệt linh lực mà Độc Hành không thể ngờ đến.
Độc Hành bị đánh văng đi, không còn sức chiến đấu nên liền bỏ trốn, Dương cũng không đuổi theo, vì Kiều Vô Song mới quan trọng…