Phần 82
Nghe tiếng cười như đười ươi xóc lọ của Đại Vũ, Dương liếc nhìn lên, ánh mắt dữ tợn nói:
– Câm miệng! Tao đập mày gãy cổ bây giờ!
Nghe ra thì vô cùng kêu ngạo, nhưng Hoài Bão gần đó lại thở phào nhẹ nhõm nói:
– Còn lại giao cho ngươi đấy… – Sau đó hắn hôn mê ngã xuống.
Thấy Hoài Bão ngất đi, nhìn sang Đại Vũ đang gân xanh đầy mặt, Dương toát mồ hôi hột:
– Ê! Nói giỡn mà… mình ta đánh sao lại hai tên này… Ê…
Đại Vũ nghe thế liền đứng khoanh tay nghiêm nghị nói:
– Yên tâm! Ta không chơi trò lấy hai chọi một đâu!
Dương quay sang lườm Đại Vũ và gật đầu:
– Vậy thì được…
Nói xong, tay phải Dương vẫn giữ chặt lưỡi đao của tên Linh Tướng cấp 6, còn Hắc Kim Thánh Khải di chuyển sang tay trái hắn, tụ thêm hắc lôi hướng vào ngực tên Linh Tướng tung đấm nhưng tên này cũng có chuẩn bị, tung đấm đáp trả.
BINH!
Hai đấm va vào nhau, tên Linh Tướng lui năm bước còn Dương cũng chới với lui bốn bước.
Lúc này chợt có tiếng Đại Vũ cười lạnh:
– Thằng ngu! Tao nói gì mày cũng tin hay sao?
Thì ra hắn chỉ cố ý ra vẻ anh hùng để đánh lừa Dương, còn thực tế là chờ thời cơ kết thúc Dương nhanh chóng. Khi Dương chới với lùi lại thì Đãi Vũ liền áp sát sau lưng Dương, tay vận Phong linh lực cực mạnh định tung một đòn nắm chắc đánh Dương ngất xỉu.
Nhưng khi Đại Vũ chắc mẻm phần thắng thì lại phát hiện ra Dương nhanh như chớp xoay người lại giơ tay phải tung một đấm cản phá, đấm này không mang Hắc Ma Đế Lôi, nhưng linh lực vô thuộc tính kết tinh thành một khối rõ to bọc lấy Hắc Kim Thánh Khải trên tay Dương.
RẦM!
Tình huống phản đòn của Dương khiến Đại Vũ không thể ngờ tới, mà hắn chỉ dùng một lượng linh lực đủ đánh Dương bất tỉnh, còn Dương lại dùng đến bí kỹ Cuồng sau khi dùng Nộ và Tiên Long hóa.
Kết quả là không ai ngờ tới, một đấm một chưởng bất động trong giây lát rồi tạo thành một tiếng nổ kinh thiên động địa, sau đó Đại Vũ bị đánh bật ra sau hàng chục mét, cánh tay bị phản lực đánh đến rung bần bật, còn Dương vẫn đứng yên một chỗ.
– Còn ngươi thì tưởng cứ gật đầu là sẽ tin hay sao? Thằng ngu! – Dương nhạo báng đáp lại
Đại Vũ lừa người bị người lừa, lại là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, ôm cánh tay đau đớn tức giận gầm lên:
– THẰNG CHÓ CHẾT! NẾU KHÔNG PHẢI TAO KHÔNG MUỐN GIẾT MÀY THÌ MÀY CÒN ĐỨNG ĐÓ LÊN MẶT ĐƯỢC HAY SAO!
Dương nhếch mép:
– Mày giết nổi tao sao?
Dù dùng Cuồng nhưng Dương vẫn chưa có dấu hiệu xuống sức. Bởi vì Cuồng cũng có mức độ cực hạn của nó. Nếu là Linh Tá có linh hồn bình thường thì dùng đòn vừa rồi sẽ cần toàn bộ linh lực, và uy lực cú đấm vừa rồi cũng là sức mạnh cực hạn của Cuồng đối với Linh Tá đó, nhưng linh hồn của Dương nhờ Thôn Thiên Địa mà càng lúc càng đậm đặc, nhờ cấp độ tu luyện tăng lên mà càng ngày càng to lớn, và bây giờ đã vượt qua mức cực hạn của Cuồng, cho nên không phải Dương cố ý chừa lại linh lực, mà là vì hắn không thể nén được nhiều linh lực hơn, phần linh lực không dùng đến sẽ vẫn còn giữ lại cơ thể, và Dương hoàn toàn có thể dùng Cuồng thêm lần nữa ở một bộ phận khác của cơ thể!
– Rồi mày xem!
Đại Vũ quát, tay phải tụ linh lực tạo thành một thanh kiếm gió trong suốt, tay trái lấy món vũ khí hình cánh quạt ném thẳng về phía Dương.
Khi Dương vừa xoay mình tránh né thì cũng là lúc Đại Vũ phóng đến đâm thẳng một kiếm vào ngực Dương.
Roẹt!
Những tưởng đã kết liễu được Dương, nhưng mũi phong kiếm của Đại Vũ vừa đâm đến thì bị khối Hắc Kim Thánh Khải tụ thành lớp giáp ngực ngăn lại rồi tản ra thành những tia gió nhỏ, đây là uy lực của mảnh Phù Đổng Thiên Vương giáp sau khi được Hắc Kim Thánh Khải gia cố.
Ngay khi thanh phong kiếm tan rã thì Hắc Kim Thánh Khải liền tan rã và di chuyển xuống tay Dương, rút kinh nghiệm cú đấm ban nãy nên Đại Vũ lập tức đề phòng nhảy lui lại, đồng thời điều khiển cánh quạt đánh trượt khi nãy bay trở lại lưng Dương.
Nhưng Dương thừa biết trò đánh lén này khi quan sát Hoài Bão khi nãy, nên liền vận Ngự Lôi Thuật dịch chuyển cực nhanh sang hướng khác, cánh quạt trượt mục tiêu liền bay thẳng về chỗ Đại Vũ.
Đại Vũ giơ tay ra định thu lại món Tiên Bảo, nhưng chợt nhận ra Dương đang mỉm một nụ cười.
– Cách Không Kích Lôi!
Dương lẩm nhẩm, tay đưa ra búng nhẹ, lập tức trên cánh quạt đang bay về phía Đại Vũ xuất hiện một chùm hắc lôi.
Phong gặp Lôi tạo thành bão, đây chính là một quy tắc của Linh giới. Món Tiên Bảo hình cánh quạt vừa chạm tay Đại Vũ thì trở nên hỗn loạn, Lôi Phong gầm thét gây ra chấn động mạnh mẽ buộc Đại Vũ theo phản xạ vận lực trấn áp.
Lợi dụng sơ hở, Dương lập tức nhào tới, cánh tay máy bọc thêm một lớp hắc lôi đấm thẳng vào món tiên bảo của Đại Vũ.
ẦM!
Va chạm! Món tiên bảo quý giá của Đại Vũ vỡ tan, còn Đại Vũ kịp nhảy lùi lại nên không chịu thương tổn.
Nhưng Dương lần nữa phóng đến, khối Hắc Kim Thánh Khải rời khỏi bàn tay phủ thành một lớp giáp trên vai hắn. Để làm gì? Không để làm gì cả!
Dương giơ cao nắm đấm, Cuồng lần thứ hai kích hoạt trên cánh tay trái.
Đại Vũ hừ lạnh, lần trước vì hắn nhẹ tay nên yếu thế, lần này hắn tự tin có thể đánh nát tay Dương! Liền tự tin vận Phong linh lực vào tay tung chưởng cản đòn.
Nhưng Đại Vũ lập tức trợn tròn mắt, bởi vì trên cú đấm của Dương, không phải là linh lực kết tinh đơn thuần, mà là…
– HẮC LÔI HUYẾT HỎA CUỒNG!
Dương gầm to, trên cánh tay trái đang tung đấm của hắn, hắc lôi và huyết hỏa đồng loạt bùng phát rồi bị nén lại thành một nắm đấm màu đỏ đen yêu dị và toát ra khí chất cực kỳ khủng bố.
RẦM!
Một tiếng nổ rền trời! Từ phía ngôi làng, những người tham chiến lẫn toàn thể người trong tộc Đan Lai sững sờ. Phải, họ yếu đuối, không thể giúp gì cho những người đang chiến đấu, nhưng họ cũng không muốn bỏ chạy.
Lần nữa, cảnh một đấm một chưởng chạm nhau và dừng lại…
Răng rắc!
Nhưng ngay sau đó là những tiếng nứt vỡ không ngừng, từ trên cánh tay bị huyết hỏa nung đỏ của Đại Vũ dần lan ra những vết nứt, cuối cùng dừng lại ở vai, và cánh tay Đại Vũ hoàn toàn vỡ nát.
Khi Đại Vũ nhìn vào chỗ vai khô khốc của mình, não hắn còn chưa kịp nhận ra cơn đau, nhưng không cần chờ lâu, Đại Vũ ngay lập tức quỳ mọp xuống, ôm vai gào thét thảm thiết, bởi vì sức nóng khủng khiếp của huyết hỏa và sức tàn phá cấp độ tế bào của hắc lôi bắt đầu xuyên phá từ vai vào cơ thể hắn, dù có vận lực ngăn chặn nhưng cũng đã chịu nội thương nặng nề.
Dương cũng cạn kiệt linh lực, khụy chân quỳ một gối xuống đất thở dốc.
– Mẹ kiếp mày! Thằng chó chết! Hộc!
Đại Vũ ôm vai đau đớn gượng dậy, tuy đau nhưng vẫn còn linh lực, định tiến tới kết liễu Dương.
Phập!
Tiếng da thịt bị đâm xuyên, Dương ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy từ ngực trái Đại Vũ lộ ra một mũi đao…
Đại Vũ cũng nhận ra, quay đầu nhìn lại…
– Là mày…
Đại Vũ trợn mắt nói, không ngờ kẻ đâm sau lưng chính là tên Linh Tướng cấp 6 của Âm Đạo hội, thuộc cấp của hắn.
– Là tao! Ha ha… Ăn hành cho no đi, rồi công lao sẽ thuộc về tao hết! Ha ha…
Tên Linh Tướng khoái trá cười, sau đó rút đao ra khỏi tim Đại Vũ, phóng tới chém thẳng vào đầu Dương nhằm kết liễu mối nguy cơ.
Những vị Linh Tướng của tộc Đan Lai không kịp phản ứng, chỉ có thể gào lên:
– CẨN THẬN!
Nhưng vô dụng, Dương hoàn toàn vô lực nhìn đường đao chém đến…