Phần 7
Ngoài dạy về linh lực, học viện Nữ Thần còn dạy thêm về giả kim thuật cho riêng 20 học viên đạt điểm cao nhất trong kỳ khảo nghiệm kiến thức, về lý thuyết giả kim cơ bản Dương đã biết tất cả qua Google nên hắn nghĩ việc đến lớp chỉ là để điểm danh.
Lớp Giả kim thuật cơ bản chỉ có lác đác 20 học viên, trong đó Dương để ý một cô bé tóc bím nhút nhát với cặp ngực phát triển đầy đặn hơn nhiều so với lứa tuổi 13, thế là hắn lân la lại ngồi gần.
“Chào bạn!” Dương làm quen.
“Ch… chào bạn!” Cô bé xinh xắn thẹn thùng đáp lại.
“Mình tên Dương, bạn tên gì?”
“Mình tên My!”
“Ồ, tên dễ thương y hệt như người!”Dương gật gù.
My e thẹn cúi mặt cười.
Dương đang ngắm nét e thẹn đáng yêu của My thì cả lớp đột nhiên ồ lên khiến Dương và My cũng nhìn lên bụt giảng.
Mắt Dương muốn lòi ra ngoài, miệng há hốc, trên bụt giảng, một bóng dáng thướt tha kiều diễm tựa như tiên giáng trần đang nhẹ nhàng bước đến.
“Hoa Như Mộng, 24 tuổi, Giả kim đại sư thiên tài.” Google đều đều giới thiệu.
Miệng Dương há hốc cả buổi, cái trường gì mà từ cô giáo đến bạn học đều toàn mỹ nhân.
“Em kia! Không lo học mà nhìn cái gì!” Đang giảng bài, Mộng chỉ về phía Dương bực bội nói.
“Đâu? Em đang học mà?”
“Còn chối? Vậy nói cô nghe xem giả kim thuật chia làm mấy loại, đặc điểm của mỗi loại?”
Dương cười nhếch mép rồi đáp:
“Giả kim thuật có 3 loại: Luyện kim, Luyện bảo và Luyện đan.
Luyện kim là dựa vào các chất liệu cơ bản như gỗ, đá, đồng, bạc luyện chế thành các nguyên liệu chế tạo Bảo Vật, bao gồm cả chế tạo hạt nhân;
Luyện bảo là dùng nguyên liệu từ luyện kim để chế tạo Bảo Vật;
Luyện đan là dùng Bảo Vật Lò luyện đan kết hợp dược liệu chế tạo thành Linh đan.”
“Được, vậy cho cô biết hạt nhân là gì?”
“Hạt nhân là trái tim của Bảo Vật, dùng để lưu trữ và vận hành linh lực bảo đảm cho Bảo Vật hoạt động. Ngoài ra còn có loại hạt nhân tự sản xuất linh lực.”
Nghe câu sau, Mộng nhíu mày: “Làm gì có loại hạt nào tự sản xuất linh lực?”
Dương cười nhạt: “Cô không biết không có nghĩa là không có!”
Mộng nhìn Dương thật sâu, thật ra từ đầu nàng đã biết Dương chính là thiên tài đạt điểm tuyệt đối trong khảo nghiệm kiến thức, chỉ là cố ý thử hắn, nhưng nào ngờ Dương lại nói ra một điều làm Mộng chấn động. Hạt nhân tự tạo ra linh lực, nếu có thật thì đây chính là một sự đột phá mang tính cách mạng trong ngành giả kim!
“Em nói thật không?” Mộng hỏi.
“Tin hay không tùy cô!”
“Được, cô tin, vậy từ đâu mà em biết là có loại hạt nhân này?”
Nhìn vẻ mặt chờ mong của Mộng, Dương cảm thấy như nếu bây giờ hắn nói hắn biết làm thì Mộng sẵn sàng quỳ xuống xin hắn cho nàng xem thử.
“Em sẽ nói, với một điều kiện!”
“Điều kiện gì?”
“Cô phải cho em hôn một cái!”
Nghe thế, cả lớp đang chăm chú dõi theo liền xôn xao mắng chửi Dương vô sỉ, còn My ngồi bên cạnh mặt đỏ bừng.
Mộng nhăn mày phân vân một lát, Dương chỉ là thằng nhóc 13 tuổi, hôn nó cũng như hôn em trai mình, nhưng mà thằng nhóc này đúng thật là vô sỉ.
“Được! Nhưng em phải nói trước, nếu hợp lý thì cô mới hôn!”
Cả lớp ồ lên ganh tỵ.
Dương cười cười gật đầu, hắn tin đáp án của mình sẽ vô cùng đáng giá.
“Cô xuống đây, em chỉ nói cho mình cô thôi!”
Mộng bước xuống chỗ Dương, nàng khom người xuống làm hai quả đào trắng nõn lộ ra dưới cổ áo làm Dương thèm chảy dãi.
“Không được nhìn!” Mộng quát.
Dương đành thôi, kề môi sát vào tai Mộng thì thầm ba chữ: “Em làm được!”
Mộng lặng người, đùa hay thật? Một thằng nhóc 13 tuổi mới nhập học mà dám nói làm ra được hạt nhân tự tạo linh lực?
“Em chứng minh xem!”
“Cô đừng ỷ mình đẹp rồi được voi đòi tiên nhé!” Dương ủy khuất nói.
“Chứ sao cô tin được?”
“Tin không là chuyện của cô, cô không tin thì khỏi cần đáp ứng điều kiện nhưng đừng nhắc đến chuyện này nữa!”
Mộng nghĩ một lúc, sau đó đánh gật đầu: “Được rồi, hôn đi!”
Dương như mở cờ trong bụng, ngắm gương mặt xinh đẹp đang ngước đến của Mộng rồi tiến tới hôn ngấu nghiến vào làn môi hồng thơm ngát của nàng, lưỡi nó chui ra liếm hẳn vào trong. Đám học sinh ngồi nhìn mà chết lặng, thằng này là tối thượng bại hoại!
Mộng bị tấn công bất ngờ, nàng còn tưởng Dương chỉ hôn vào má kiểu con nít, không ngờ nó xông thẳng vào tấn công môi lưỡi nàng nên vội vàng đẩy nó ra.
“Em…”
“Em sao? Cô cho em hôn rồi mà!”
“Nhưng…”
“Nhưng cái gì? Cô muốn trao đổi tiếp không?”
“Trao đổi gì?”
“Em cho cô xem hàng mẫu, nhưng cô phải đáp ứng cho em một điều kiện bất kỳ!”
“Điều kiện bất kỳ?”
“Chỉ là việc gì đó mà cô làm được và không gây hại!” Dương nói, bản thân hắn cũng chưa ngĩ ra điều kiện gì, nhưng thấy Mộng quan tâm đến loại hạt nhân kia như vậy thì lấy ra cho nàng xem thử cũng đáng, dù sao đây cũng là công nghệ hắn học được từ Google và hắn không chỉ dạy thì Mộng dù có tháo tung hạt nhân cũng không làm nhái được.
“Được! Khi nào em cho cô xem?” Mộng nghĩ một lát rồi đồng ý, nàng đã nảy ra một kế hoạch khiến Dương mất trắng điều kiện.
“Vài bữa nữa nhé? Em cần mượn một ít nguyên liệu và dao khắc.”
“Ừ vậy tan học em sang phòng thí nghiệm mà lấy.”
“Dạ!”
Mộng bán tín bán nghi tiếp tục giảng dạy, còn Dương nằm ngủ say bù lại cả đêm vận công.
Tan học, Dương mơ màng nghe tiếng ai đó gọi.
“Dương, dậy đi tan học rồi…”
Dương ngáy ngủ ngẩn đầu dậy, lớp học trống trơn, chỉ còn cô bé My ngồi bên cạnh khều hắn dậy.
“A… cảm ơn My!” Dương vừa chùi bọt mép vừa nói.
“Không có chi. Dương này…”
“Gì vậy My?” Dương hỏi, hắn thấy mặt My đang dần ửng đỏ.
“My cũng muốn biết về hạt nhân tự tạo linh lực… Dương nói My biết được không… Dương có thể… hôn My nếu Dương muốn…”
Dương sáng cả mắt, nhìn gương mặt xinh xắn của My nhút nhát ửng hồng mà hắn yêu không chịu nổi. Nhưng hắn không nỡ lợi dụng cô bé hiền lành này nên có chút tiếc hận nói: “Ừ cái đó là Dương học được từ một cuốn sách cổ… nếu My muốn xem thì chờ Dương đưa làm xong rồi cho xem thử nhé!”
“Vậy My cảm ơn Dương nha!” My mừng rỡ nói.
“Ừ thôi Dương về đây!” Dương đứng dậy.
“Dương…” My cũng dứng dậy gọi.
“Sao vậy?”
“Dương không muốn… hôn My sao…” My xấu hổ muốn khóc.
“Không phải… chỉ là Dương sợ My ngại…”
Dương bối rối huơ tay giải thích thì bất ngờ My tiến tới hôn nhẹ lên môi hắn rồi thẹn thùng chạy mất…
Dương đứng như tượng, tim đập điên cuồng.