Phần 65
Cổng tây Long thành, Dương toàn thân bọc trong hắc lôi và huyết hỏa, chỉ còn lộ ra đôi mắt một đỏ một đen, yêu dị tựa như ác ma địa ngục xuất thế.
“Đừng làm bậy! Mau ép yêu hỏa ra khỏi linh hồn mau!” Thấy Dương gần như đã nổi điên, Google khẩn trương nhắc nhở.
Nhưng lúc này tâm trí Dương đã bị nhấn chìm trong cuồng của hắc lôi và bạo của huyết hỏa, trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm duy nhất, giết Long Hán trả thù cho Diễm.
Bị Dương chửi, Long Hán quát: “Hỗn xược! Nói chuyện với người lớn mà thế à?”
“Mày đánh mẹ tao thì mắc gì tao phải kính mày! Mày tưởng mày 66 tuổi là to lắm à?” Dương lạnh lùng đáp, huyết hỏa bốc lên càng lúc càng đậm.
Long Hán tức điên, vung tay chưởng tới Dương, nhưng bị Long Chúc Lôi nhanh chân đến cản đòn.
“Long Chúc Lôi! Tránh ra để ta xử tử thằng nhóc mất dạy này!” Long Hán không thèm gọi Lôi là thiếu tộc trưởng nữa, dù sao thì sau chuyện này lão cũng sẽ triệu tập các trưởng lão yêu cầu phế ngôi của Lôi, trực tiếp truyền cho Long Ngạo có tiền đồ hơn.
Long Chúc Lôi dù đã Long hóa, nhưng chênh lệch thực lực quá lớn, đỡ được một chưởng hờ hững của Long Hán cũng là quá sức, mệt mỏi cắn răng nói: “Mất dạy là các ngươi đấy! Các ngươi hại chết cha nó, bắt giam mẹ nó, rồi lại chửi nó là mất dạy, mụ nội mấy thằng già mắc dịch các ngươi! Nó là cháu ruột của ta! Ta đã hối tiếc đủ rồi! Không bảo vệ được cha mẹ nó thì dù mất mạng ta cũng phải bảo vệ nó! Ngon thì giết ta đi! Mụ nội!”
Nói ra câu nào là chửi thề câu đó, nhưng Long Chúc Lôi đã truyền vào lòng Dương một cảm giác tình thân ấm áp, trong hành trình đột nhập Long thành này, vì ấn tượng cực xấu từ Long Ngạo, lại biết chuyện Băng bị giam lỏng nên hắn đã dự đoán mình sẽ hoàn toàn cô độc. Nhưng từ những người Lâm gia, từ Trần Mông thánh sư, từ Long Chúc Lôi lại tạo cho Dương cảm giác thân thiết, dù bị Dương lừa và mỗi người đều có chút vụ lợi nhưng họ đối tốt với Dương là thật lòng.
“Long tộc này cũng không phải toàn kẻ xấu…” Dương thở dài rồi nói tiếp: “Nhưng thằng Long Hán này ta phải giết! Cậu tránh ra, thằng già này để cháu xử!”
*Cậu là anh của mẹ. Mình là người miền Nam không rành cách xưng hô các miền khác, Dương cũng là người miền Nam nên các bạn vui lòng nhập gia tùy tục nhé.
Long Chúc Lôi trợn mắt quay lại nhìn Dương: “Mụ nội! Đánh sao lại mà…” Chưa nói hết, Long Chúc Lôi đã bị Long Hán vỗ một chưởng lên đầu, ngã ra xỉu.
Xong, Long Hán nhướng mày lạnh lùng nhìn Dương: “Xử ta? Ngươi tưởng có Hắc ma đế lôi và Huyết ảnh yêu hỏa là đủ sức xử ta? Dù là đế lôi và yêu hỏa, khi đã dung nạp vào vào linh hồn Linh Tá yếu đuối của ngươi thì cũng chẳng hơn bao nhiêu so với lôi, hỏa bình thường!”
Long Hán cười châm chọc. Bọn trưởng lão nghe thế cũng cười hùa theo.
Lúc này trong đầu Dương, Google tức giận quát: “Tên đần độn này! Giờ thì không kịp nữa rồi! Huyết hỏa đã mất kiểm soát!”
Dương đã không còn quan tâm đến chuyện có kiểm soát được hay không, bất chấp đau đớn vận công thực hiện Tiên Long hóa.
Long Hán túm áo đem Long Chúc Lôi ném qua đám người tứ, ngũ, lục trưởng lão, quay lại thì thấy Dương đang biến hình, dù đã từng thấy qua nhưng cũng không tránh khỏi kinh ngạc vô cùng, các trưởng lão khác cũng trố mắt, lần đầu được trực tiếp nhìn cảnh một Long thể bá vương thực hiện Long hóa.
Long Hán thở dài: “Không ngờ Long thể bá vương lại đi xuất hiện trên cơ thể một tên máu lai bẩn thỉu, đáng tiếc, đáng tiếc… ”
Rồi lão nói tiếp: “Ngươi định dựa vào Long thể bá vương và Tiên vũ này để đánh với ta? Nếu ngươi có Chân Long thể kết hợp với Lục vũ thì may ra có thể làm ta rụng vài cọng lông!”
Ngũ trưởng lão nịnh hót chen vào: “Đại trưởng lão nói quá rồi! Đừng sỉ nhục cọng lông của ngài như vậy chứ! Ha ha…”
Đám trưởng lão cười ồ lên, còn Dương thì liều mạng như một tia chớp trong đen ngoài đỏ bắn đến chỗ đại trưởng lão.
Các trưởng lão lại càng cười to hơn, chờ đợi cảnh Dương xông vào đại trưởng lão rồi bị phản đòn dội ra như trứng đem chọi đá. Đại trưởng lão cũng không thèm né, chỉ nhướng mày khinh bỉ, đến đẳng cấp Chúa Tể như lão thì hoàn toàn thừa sức phủ lên cơ thể một lớp linh lực bảo vệ mọi lúc mọi nơi, trừ Linh Đế cấp cao trở lên, còn không thì đòn tấn công bình thường không thể nào đánh lén được lão.
BINH!
Bọn trưởng lão đang cười hoàn toàn cứng mặt lại, cú đấm tưởng chừng vô hại của Dương, không ngờ có thể phá tan phòng ngự cấp Chúa Tể của Long Hán, phá luôn lớp giáp rồng bảo vệ khuôn mặt, đập thẳng vào miệng lão làm răng và máu bắn ra tung tóe, đại trưởng lão Long Hán mắt trợn tròn kinh hãi rồi choáng váng văng ra đất, đưa lưng trượt dài hàng chục mét!
“V… vậy là sao?” Ngũ trưởng lão không tin nổi vào mắt mình.
Lục trưởng lão ngây dại: “Rõ ràng mới vừa rồi… hắn còn chưa bằng Linh Vương mà?”
Tứ trưởng lão toát mồ hôi: “Lúc hắn đấm vào mặt đại trưởng lão, ta có cảm giác như có thứ gì đó… có cảm giác quen quen…”
Long Hán mồm đầy máu gượng dậy, nhìn Dương với ánh mắt không tin nổi, đây là sức mạnh gì, Chúa Tể cấp 1 như hắn hoàn toàn không thể cản phá! Mà rõ ràng là linh lực của hắn mỗi lúc một yếu dần chứ không hề mạnh thêm!
“Nhươi… nhươi nhùng nhứ nà nuật hì?” Long Hán gãy sạch hàm răng, mồm đầy máu nói không rõ ràng, đứng dậy vận công hòng dùng sát chiêu diệt Dương.
Dương nhíu mày: “Google! Dịch coi nó nói gì vậy?”
Google đáp: “Hắn hỏi ngươi dùng thứ tà thuật gì.”
“Hả? Ta chỉ đấm đại thôi mà?” Dương hỏi.
Google thở dài, nghe như mệt mỏi mà cũng nghe như nhẹ nhõm: “Thôi ta mệt rồi, ta ngủ đây, còn lại ngươi tự giải quyết đi…”
“Khoan! Ê!” Dương gọi, nhưng Google không hồi đáp nữa. Mà lúc này hắn mới nhận ra cơn đau rát do huyết hỏa gây ra cũng dần dịu xuống, dù huyết hỏa vẫn đang điên cuồng mất khống chế và tâm trí vẫn còn đang hung hăng cuồn loạn.
Cũng không có cơ hội cho Dương đứng mà thắc mắc, bởi vì Long Hán đang tức điên, lớp vảy rồng bọc một lớp lửa màu vàng nâu nóng rực, trên tay lão xuất hiện một cây trường thương, cây thương này bọc trong một lớp cuồng phong cuồng hỏa hung hãn, không khí nóng rực, gió bụi mịt mù.
“HI HẾT HI HẰNG ON HOANG BẨN HỈU!” Đại trưởng lão gầm to bằng tiếng nước ngoài, rồi cong người ra sau lấy đà phóng thẳng cây thương vào ngực Dương.
Cây thương xoáy rất mạnh và nóng rực, lấy mũi thương làm tâm tạo thành một cơn lốc lửa cuốn phăng bụi đất trên đường đi. Đừng nói là Dương, sát chiêu mạnh nhất của Long Hán khi đã Long hóa thì dù là Chúa Tể ngang cấp toàn lực phòng ngự nếu trúng phải một thương này cũng phải trọng thương!
Ba trưởng lão còn lại trố mắt nhìn, chờ mong cảnh tượng cây thương đâm xuyên qua ngực Dương và xoáy nát cơ thể hắn…
Trước lực xoáy khủng khiếp của cây thương, Dương cảm thấy cả người hắn như bị hút vào không thể tránh né, đành cắn răng giơ tay ra cản đòn…
Bộp! Bịch!
Hai âm thanh hoàn toàn vô hại vang lên trong ánh mắt chăm chú của 4 vị trưởng lão long thành, một là do khi mũi thương chạm vào lớp linh lực phòng vệ của Dương liền bị dội ra, còn âm thanh thứ hai là do lực xoáy bị triệt tiêu, cây thương rơi xuống đất.
“Lại xao? Lại xao lại dư dậy?” Long Hán hoàn toàn sụp đổ, đường đường là Chúa Tể cấp độ 1, đánh với một thằng Linh Tá cấp độ 1 mà đến cọng lông của nó cũng không thể làm rụng, đây là nhục nhã cỡ nào?
Các trưởng lão khác cùng những người theo dõi từ phía xa cũng vô cùng kinh ngạc, làm cách nào mà một Linh Tá lại khủng khiếp đến như vậy?
Dương cũng kinh ngạc tột độ với khả năng của mình, lại nhìn sang gương mặt bi thảm của Long Hán, hắn bắt đầu lấy lại tự tin: “Đủ chưa? Giờ tới ta!”
Đôi cánh đen được bọc trong huyết hỏa khẽ vỗ, tay Dương tụ một lớp hắc lôi kết hợp với huyết hỏa, chân vận hành Ngự Lôi Thuật, nhanh như chớp phóng đến nhắm thẳng vào bụng Long Hán thụi một cú.
BINH!
Long Hán nhanh tay giơ ra cản, nhưng không ngờ đòn đánh của Dương mạnh đến nỗi hai tay lão trật khớp bật ra, vảy rồng văng tung tóe, Dương tống thêm một đấm trời giáng vào bụng làm Long Hán đau đớn quỳ xuống, ói cả mật xanh mật vàng.
“Đó là đấm cho Tây Sơ!” Dương nói, xong lại giơ tay lên cao, mạnh mẽ vỗ thẳng xuống đầu Long Hán.
BINH!
Long Hán cảm thấy sọ đầu mình như nứt ra, ba chiếc sừng gãy nát, chấn thương lan vào não, đến cổ cũng muốn gãy mất.
“Đây là cho Chúc Lôi!”
Dương túm tóc Long Hán kéo đầu lão ngước lên, tay còn lại co ra sau, chuẩn bị chưởng vào trán Long Hán, là đòn trả thù cho Diễm và có lẽ cùng là đòn kết liểu cuộc đời Long Hán.
Bọn tứ trưởng lão đang thất hồn lạc phách, lúc này mới tỉnh ra vội gào to xông đến.
Mặc kệ bọn trưởng lão khác, Dương vung tay nhắm vào trán Long Hán: “Đây là cho mẹ Diễm…”
Bàn tay bọc vuốt rồng của Dương chưởng đến…
“Đủ rồi!” Đang lúc Dương định chưởng vào trán Long Hán, một âm thanh dịu dàng mà uy nghiêm vang vọng vào đầu hắn.
Lúc này Dương nhận ra sức mạnh lạ thường của mình đang dần tan mất, cả người yếu ớt khụy xuống.
Một chuỗi những đốm sáng màu vàng nhạt đột ngột xuất hiện trên cao, rồi dần ngưng tụ thành hình dáng một phụ nữ áo vàng, gương mặt nàng dịu hiền và xinh đẹp, khắp người tỏa ra ánh vàng lung linh như nắng ban mai.
Dương nhìn ngây dại: “Nữ Thần Ánh Sáng?”
Nàng là Thần, nhưng không gọi là Nữ Thần, trước mắt Dương, trừ Long Hán, Tây Sơ, Diễm và Lôi đang bất tỉnh, còn lại 3 vị trưởng lão Long tộc đồng loạt quỳ xuống, ngay cả đám đông đang quan sát phía xa cũng quỳ xuống cúi đầu.
Dương nhíu mày, lúc này mới nhớ ra gương mặt của cô gái này rất giống với pho tượng đặt ở Long cung, tượng Long Mẫu Thần Long!
“Cung nghênh Long Mẫu!” Tứ trưởng lão thành kính hô lên, các vị trưởng lão khác cùng đám đông liền lập lại với lòng kính trọng tuyệt đối.
Long Mẫu Thần Long không thèm để ý đến các trưởng lão, nàng nhìn Dương và hạ xuống chỗ hắn, đôi ngón tay xinh đẹp duỗi ra chỉ vào trán Dương, áp chế huyết hỏa giúp hắn không còn đau đớn.
Thần Long nhìn vào trong nơi đặt cổng thành, thoáng cái đã biến mất và xuất hiện lại bên cạnh Diễm, nàng cũng đặt ngón tay lên trán Diễm, sau đó thở dài. Tay nàng lại phất nhẹ, những đốm sáng hiện ra và hội tụ trên người Diễm rồi hóa thành một bộ trang phục màu vàng sáng thanh cao.
Hoàn toàn là một mãng tĩnh lặng, rồi bị Dương phá tan: “Long Mẫu… mẹ con có sao không?”
Long Mẫu tên là Thần Long, mẹ ruột của Lạc Long Quân Sùng Lãm, nàng cũng chính là vị Long Thần chí cao của Long tộc hiện tại, Thần Long thoáng cái lại xuất hiện trước mặt Dương, nàng thở dài lần nữa, giọng dịu dàng ấm áp nói: “Linh hồn nàng ta đã tổn thương rất nghiêm trọng rồi, có thể cứu sống nhưng linh hồn sẽ không còn toàn vẹn…”
“Vậy làm thế nào để linh hồn mẹ con hồi phục? Người cứ nói đi con sẽ làm được hết!”
Long Mẫu Thần Lông khóe miệng khẽ mỉm một nụ cười, nhưng đôi mắt thì buồn bã xót thương: “Đứa nhỏ ngốc! Ta cứ tưởng con trai ta đã ngốc lắm rồi, không ngờ ngươi còn ngốc hơn nó. Ngươi chỉ là Linh Tá đó, nếu không phải ta truyền Thần lực vào ngươi thì ngươi đã bị Long Hán đánh chết từ đầu rồi, còn nói gì đến cứu mẹ?”
Lúc này thì Dương và bọn trưởng lão mới hiểu nguồn gốc sức mạnh khủng khiếp của hắn, thì ra chính là nhờ Thần lực do Long Mẫu truyền vào. Dương xấu hổ đến đỏ mặt, nãy giờ hắn còn đang tự sướng về sự bá đạo của bản thân, hóa ra là nhờ Long Mẫu ban cho.
Long Mẫu Thần Long yêu thương xoa đầu Dương, từ Dương, nàng thấy hình bóng con trai mình, khi xưa cũng liều mạng đến Long thành cứu nàng với cùng lý do như Dương đến cứu Diễm hiện tại. Nàng nói tiếp: “Giờ chuyện ngươi cần lo là khống chế được Huyết ảnh yêu hỏa trong người, hoặc là ép nó ra khỏi linh hồn ngươi, ngươi chọn cách nào?”
Dương đáp chắc nịch: “Con sẽ thu phục nó!”
“Sẽ đau lắm đấy! Và không có khả năng thành công!”
“Con mặc kệ, con cần sức mạnh để bảo vệ mẹ, con sẽ không để chuyện hôm nay xảy ra lần nào nữa!”
Long Mẫu gật đầu: “Được… vậy ta sẽ giải bỏ áp chế…”
Long Mẫu nói xong thì huyết hỏa trong người Dương liền bùng phát, lại không có Google hỗ trợ nên cả người hắn liền nóng đỏ và đau rát.
Long Mẫu hỏi tiếp: “Có đổi ý không? Chỉ cần trục xuất nó thì sẽ không còn đau đớn…”
Dương cắn răn lắc đầu, vẫn cố sức áp chế, giờ thì hắn đã hiểu cảm giác của kẻ yếu đuối, đã biết giá trị của sức mạnh ở thế giới này. Nếu hắn cứ yếu ớt như hiện tại, hôm nay là Diễm, thì có thể ngày sau là Băng, rồi có thể là Lệ, là Mộng, là My và Nguyệt, hắn cần sức mạnh để bảo vệ các nàng.
Huyết hỏa nhanh chóng phóng ra ngoài đốt da thịt Dương, đến lớp vảy rồng cũng bị đốt cháy.
“Thật sự không đổi ý?”
“Không!” Dương lắc đầu, dù đau đớn khủng khiếp lan đến tận linh hồn nhưng hắn vẫn cố áp chế ngọn lửa, một phần vì tin tưởng Long Mẫu sẽ không để hắn chết, một phần vì trong linh hồn hắn đã nảy sinh một thứ quyết tâm không thể lay chuyển, thứ quyết tâm này chính là yếu tố cơ bản cho bất cứ ai muốn bước lên con đường cường giả.
Gào thét, đau đớn cùng cực làm Dương bất tỉnh lúc nào không hay…
…
Việt Nam, vùng đất Tiên – Rồng, hơn 4000 năm giang sơn hùng vĩ, bầu trời trong xanh, rừng núi trùng điệp, biển xanh dạt dào sóng vỗ che chứa biết bao nhiêu điều kỳ diệu…
Gió mát rượi phả vào mặt đem Dương tỉnh giấc, ánh nắng chói chang nhanh chóng xâm nhập vào đôi mi hé mở gây cho mắt hắn một cơn nhức nhối, hương trời phả vào mũi. Dương lần nữa mở mắt, nhận ra mình đang bay, bay rất cao và rất nhanh.
“Tỉnh rồi sao?”
Giọng dịu dàng mà uy nghiêm của Long Mẫu Thần Long dù đang trong gió cũng cho Dương nghe rõ, hắn nhìn tới trước thì thấy Long Mẫu Thần Long đang dùng Quang linh lực ngưng tụ bao lấy hắn, đem theo hắn bay đi.
“Long Mẫu, chúng ta đang đi đâu?”
Long Mẫu mỉm cười: “Đi tìm người có thể giúp ngươi khống chế Huyết ảnh yêu hỏa!”
“Là…”
“Hỏa Diễm Nữ Thần – Hồng Ảnh!”