Phần 55
Chung cư Lâm Gia Trang.
Mỹ Liên để lại chỗ Dương một làn hương quyến rũ, một ánh mắt gợi tình, sau đó cầm tiền đỏng đảnh rời đi, eo thon uốn lượn, mông tròn lắc lư ẩn hiện dưới làn vải mỏng, làm Dương vừa nhìn vừa thèm thuồng hít lấy hương thơm của ả rồi mới chịu đóng cửa trở vào phòng.
Dương thay đồ xong thì lại có người đến gõ cửa, lần này là gia trưởng Lâm Chi Khánh, ba chồng của Mỹ Liên, về vai vế thì lão già này là bác họ của Tráng Dương.
“A! Chào bác Khánh!” Dương mở cửa, lễ phép chào.
“Chào Dương! Nghe nói cháu về rồi nên ta bỏ việc ngoài tiệm chạy về thăm liền đây! Hề hề” Gia trưởng Lâm gia tuổi gần 60, thân thể vẫn khá khỏe mạnh cường tráng, mái tóc hoa râm, gương mặt góc cạnh.
“Vâng, mời bác vào nhà.” Thấy sự nhiệt tình khác thường của lão Khánh, Dương bề ngoài ra vẻ lễ phép cung kính, nhưng trong lòng mắng thầm: “Thằng già điếm thúi, sợ mất mặt nên sai con hàng qua đòi tiền nhà trước rồi mới lếch mặt qua nhờ vả, lại còn ra vẻ tình thương mến thương, bố khinh!”
“Nghe nói cháu bị té núi rồi được người ta cứu? Không có di chứng gì chứ?” Lão Khánh ân cần thăm hỏi.
“Dạ không sao ạ, chỉ gãy tay nhưng sẽ nhanh lành thôi.” Dương đáp, còn giơ vết sẹo chỗ tay trái gãy mới lành ra minh họa cho sinh động.
“Bác Khánh vẫn khẻ chứ ạ?” Dương hỏi lại.
“Ừ bác khỏe.” Lão Khánh đáp xong liền thở dài.
“Sao khỏe mà thở dài vậy bác? Hay là bác có bệnh trong người?” Dương hỏi.
Lão Khánh lại thở dài: “Bệnh thì cũng đúng, là tâm bệnh…”
“Tâm bệnh?” Dương hỏi lại.
“Chắc cháu cũng biết kỳ thi giả kim thuật sĩ trẻ năm năm một lần…” Lão Khánh trầm ngâm: “Lâm gia chúng ta là gia tộc đào khoáng – luyện kim, lại nằm trong liên minh giả kim Long thành, nên mỗi kỳ thi đều buộc phải cử người tham gia.”
Lão Khán than thở: “Quy định cuộc thi là thí sinh phải dưới 25 tuổi, khỗ nỗi, dù đã đầu tư rất nhiều, nhưng Lâm gia suốt mấy chục năm nay chưa bao giờ sinh ra một Giả kim thuật sĩ nào dưới 25 tuổi để đạt điều kiện dự thi, chỉ có thể phái người chưa đạt giả kim thuật sĩ đi tham dự…”
Dương bề ngoài gật gù, trong lòng thầm chỉnh: “Đi thí mạng mới đúng.”
“Đại diện cho gia tộc là một nhiệm vụ vinh quang, chỉ còn nữa tháng nữa là cuộc thi bắt đầu, vậy mà chúng ta vẫn chưa tìm được người thích hợp.” Lão Khánh nói tiếp.
Dương lại mắng thầm: “Vinh quang cái đít vịt, đại diện Lâm gia đi lãnh nhục mà!”
Lão Khánh nói: “Cũng may có cháu về đúng lúc, trong thế hệ trẻ Lâm gia chỉ có cháu là hiểu biết về giả kim nhiều nhất, ta định đề cử cháu đi dự thi, cháu thấy thế nào?”
Dương vờ ra vẻ vừa mừng vừa lo: “Vâng, được đại diện cho Lâm gia là vinh hạnh của cháu, nhưng mà cháu sợ không gánh nổi trọng trách…”
Lão Khánh sợ Dương từ chối, liền cắt ngang: “Cháu đừng nói vậy, chúng ta tin tưởng ở cháu! Dù có thua thì cháu vẫn là anh hùng của Lâm gia!”
Dương trên mặt lộ vẻ cảm động, trong lòng tiếp tục mắng: “Anh Khùng thì có, mẹ nó chứ không phải vì kế hoạch cứu mẹ thì ông đã ỉa vào mặt chú mày mấy bãi rồi! Hốt của ông 8 triệu xong còn bắt ông đi rước nhục…”
Lúc này, trong đầu Dương lóe ra một ý tưởng, hắn gãi đầu ra vẻ xấu hổ: “Thật sự cháu rất vui khi được bác tin tưởng, nhưng mà…”
“Nhưng sao?”
“Nhưng mà… cháu định ngày mai phải rời đi…”
“Cháu đi đâu?”
“Cháu đi tìm khoáng… chẳng là 2 năm nay về tay trắng, mà tiền dành dụm… trả tiền nhà hết rồi, tiền ăn cũng không còn… cháu định đi tìm khoáng bù lại…”
“À… thì ra là vấn đề này…” Lão Khánh trầm ngâm, sau đó đứt gan đứt ruột móc trong thẻ ATM ra 5 triệu đưa cho Dương và nói: “Tiền nhà là theo quy định nên bác không tự ý miễn cho cháu được, nhưng bác rút tiền túi tài trợ cháu 5 triệu, đủ cho cháu thoải mái sinh hoạt đến hết kỳ thi nhé!”
“Nhưng mà… nhận vầy thì ngại quá ạ…” Dương ra vẻ kỳ kèo, nhưng tay thì nhanh như chớp chộp xấp tiền đem cất vào túi áo, trong lòng lại mắng: “Má! Ăn 8 triệu mà trả lại có 5 triệu!”
“Bác đã tin tưởng như vậy thì cháu cũng không còn cách nào từ chối, cháu xin hứa sẽ cố gắng hết mình vì gia tộc ạ!” Dương giơ ra vẻ mặt “hết mình vì gia tộc”, gật đầu chắc nịch trước lão Khánh.
Lão Khánh thở phào nhẹ nhõm, lão là người cực kỳ coi trọng mặt mũi bản thân, từ khi Tráng Dương mất tích thì con trai út của lão trở thành người dưới 25 tuổi giỏi giả kim thuật nhất trong tộc. Mà lão lại thường đem điều này đi khoe khoang khắp nơi, kết quả là bây giờ tiến thoái lưỡng nan, cho con đi thi thì khác nào bắt con mang nhục, mà không cho con đi thì tự mình mang nhục vì đã lỡ khoe khoang. Cũng may có thằng Tráng Dương về kịp lúc, đem nó ra thế mạng là biện pháp hiệu quả nhất, tốn 5 triệu cho nó cũng chẳng sao, xem như đem 5 triệu này mua lại mặt mũi cho mình. Lão không hề biết, bản thân lợi dụng Dương nhưng thực ra đang bị Dương lợi dụng cho một sự kiện mà tương lai sẽ gây chấn động Long thành.
Sau một hồi tán gẫu với lão Khánh, Dương ra ngoài tìm mua ít thức ăn để dự trữ rồi về phòng đóng cửa tu luyện.
Khi còn ở trong cổ mộ của Đinh Tiên Hoàng, tuy diện tích không quá lớn nhưng lại chứa đựng một lượng linh lực khá nồng đậm, Dương hấp thu hơn 60% và đạt đến Linh Úy cấp 10 đỉnh phong, chỉ cần tụ thêm một lượng linh lực là đủ sức đột phá.
Công pháp Thôn Thiên Địa, sau khi tăng thêm 1 tầng thì đã khai mở khả năng hấp thu tự động, giúp cho linh hồn Dương bất cứ lúc nào cũng thu vào một lượng linh lực từ thiên địa để phát triển với mức độ nhỏ, còn khi Dương chủ động luyện công thì tốc độ phát triển đã gần bằng công pháp thông thường.
Dương luyện đến chiều, lại có người đến tìm, kẻ này không bấm chuông mà trực tiếp hung hăng đập cửa làm Bảo Ngọc đang nằm trên đùi Dương giật mình ngóc đầu dậy. Cô bé sau khi hấp thu đoạn Nghịch Thiên kiếm lấy từ cổ mộ đã phát triển thành hình hài một cô bé 10 tuổi, đã cao lớn thêm một chút và thấp thoáng ẩn hiện một vẻ đẹp thanh cao thánh thiện, rất có triển vọng khi trưởng thành sẽ lại là một tuyệt thế mỹ nhân.
“Vào trong nhẫn đi Ngọc!” Dương nựng gò má bé xíu của Bảo Ngọc, một tay bế cô bé định đem giấu vào không gian của nhẫn balo nhưng Bảo Ngọc bị nhốt trong nhẫn mấy ngày nay, lại bị phá giấc ngủ nên quạu quọ, nhõng nhẽo quấy phá một hồi mới chịu vào.
Cửa đập ầm ầm.
Dương ra mở cửa, kẻ đập cửa là một thanh niên khoảng 28 tuổi, trông cũng khá bảnh bao, chính là con trai lớn của gia trưởng, chồng của Mỹ Liên, Lâm Chấn Thương.
“A! Anh Thương, tìm em có gì không ạ?” Dương trong lòng bực bội nhưng bề ngoài ra vẻ cung kính.
“Có mới tìm! Tao hỏi mày, sao mày dám giành suất dự thi giả kim của em tao? Lại còn lấy 5 triệu của cha tao?” Thương hung hăng gầm giọng.
Dương toát mồ hôi, trong lòng mắng: “Má! Con vợ tới đòi tiền tao, xong thằng cha tới năn nỉ tao thi giùm, giờ tới thằng chồng qua cắn tao!”
Mắng trong lòng nhưng ngoài mặt Dương run sợ là thật, Chấn Thương là Linh Tá cấp 2, còn Dương mới Linh Úy cấp 10, nếu con chó điên này khùng lên cắn thật thì Dương chỉ có nước chịu đòn, chứ nào dám để lộ ra thực lực đặc trưng?
“Dạ em nào dám… đây là…” Dương tìm lời giải thích.
“Là cái con kẹt! Khôn hồn thì móc 10 triệu ra đây rồi rút khỏi cuộc thi, trả suất thi cho em tao!”
“Nhưng có 5…” Dương tức muốn xịt khói, nhưng phải cố nhịn.
“5 triệu cha tao đưa mày, với 5 triệu tiền nhà mày nợ vợ tao là 10 triệu!” Thương lúc này thật sự như chó điên chuẩn bị táp.
Với con hàng điên loạn này thì Dương biết là không thể chơi cứng, bề ngoài ra vẻ khuất phục, nhưng trong lòng tính cách trả đũa: “Dạ… em sẽ xin rút lui, còn tiền…”
“Tiền thì sao? Đụ má không đưa tao đánh!” Chấn Thương được nước càng hung hăng hơn.
Dương run run lấy trong nhẫn ra một khối đá nhỏ bằng đầu ngón tay, trên khối đá chi chít những vệt màu vàng kim.
“Quặng vàng!” Mắt Thương lóe sáng, giật lấy khối quặng vàng trên tay Dương kiểm tra, quả nhiên là một mẩu quặng vàng.
Dương thấy con hàng đã mắc mưu, lấm la lấm lét nói: “Em hết tiền, anh cầm cục này giúp em, tháng sau em về trả 10 triệu cho anh được không ạ?”
Chấn Thương nhìn Dương dò xét, trong lòng thầm đoán chắc rằng Dương trong 2 năm qua đã tìm được mỏ vàng, chắc chắn không đơn giản chỉ có 1 khối nhỏ như vầy. Vàng, một thứ kim loại hiếm, ngoài dùng làm trang sức còn là thành phần cao cấp trong giả kim thuật, tìm được một mỏ thì đem luyện kim ra thành phẩm, bán lấy tiền xài mấy đời không hết!
“Khối vàng này mày đào được ở đâu? Còn bao nhiêu lấy ra anh xem thử!” Thương hỏi.
Dương cố tình đảo mắt ra vẻ như đang tìm lời nói dối, sau đó đáp với giọng không mấy chắc chắn: “Em mua được từ một đám trẻ con loài người, tụi nó tưởng đây là cục đá có màu đẹp nên lấy chơi…”
“LÁO TOÉT!”
Rầm!
Chấn Thương quát lớn rồi tung chưởng vào ngực Dương, đánh hắn bay vào phòng.
Thấy Dương nằm đơ dưới sàn, Chấn Thương định xông vào tra khảo thì chợt nghe tiếng gia chủ Khánh tức giận gào to: “DỪNG TAY! THẰNG CON TRỜI ĐÁNH!”
“Cha! Thằng này nó có…” Chấn Thương nhìn cha, định giải thích, lại thấy bên cạnh cha hắn còn có một gã đàn ông trung niên cường tráng, người mà trong Long tộc không ai không biết, con trai của tộc trưởng, Long Chúc Lôi.
“Lôi đại nhân đến đây làm gì?” Chấn Thương trong lòng thầm hỏi, cung kính cúi chào: “Chào Lôi đại nhân!”
“Mụ nội mày! Bạn chí cốt của bổn đế mà cũng dám đánh! Mụ nội!”
Long Chúc Lôi cố kềm chế linh lực, tức giận mắng chửi làm Chấn Thương trong lòng lạnh run, thằng Dương sao lại thành bạn chí cốt của Lôi thiếu tộc trưởng? Nếu biết thì cho 100 cái mỏ vàng hắn cũng không dám đụng vô! À mà không, sẽ đụng nhưng một cách âm thầm bí mật…
Lão Khánh cũng tức phát điên, hai hàm răng cắn vào nhau nghe ken két. Mới mấy phút trước, trong lòng lão còn mừng như điên khi biết Lâm Tráng Dương, thành viên Lâm gia có quan hệ tốt với thiếu tộc trưởng, vậy mà vừa lên tới tầng 3 này, lại thấy thằng con cưng của mình tung chưởng đánh bay cục kho báu sống kia, giờ lão hận đến nỗi chỉ muốn đập chết thằng con ngu đần của mình ngay tại đây.
Long Chúc Lôi lúc này đã tiến vào xem xét thương thế Dương, Dương cũng không có ngu, trước khi bị trúng chưởng thì chế độ tự động của Phù Đổng giáp đã được bật, Dương chỉ bị dư chấn đánh bay chứ không chịu tổn thương.
Long Chúc Lôi xem xét, thấy cơ thể Dương bình thường thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng chợt thấy Dương nháy mắt với lão một cái. Không ngờ lão thiếu tộc trưởng bại hoại lại vô cùng ăn ý với thằng “bạn chí cốt” bại hoại, chỉ một cái nháy mắt đã hiểu ý, liền quay lại nhìn lão Khánh với vẻ mặt hơi bị nghiêm trọng.
Thấy sự nghiêm trọng trong nét mặt Long Chúc Lôi, cha con lão Khánh sợ teo dái hỏi: “Dương có sao không thiếu tộc trưởng?”
Lão Lôi mắng: “Mụ nội ngươi! Một thằng Linh Tá toàn lực chưởng một thằng Linh Úy thì ngươi hỏi có sao không? Cũng may có ta ở đây đưa linh lực cấp Đế vào chữa trị kịp thời, nếu không thì hắn không chết cũng cả đời tàn phế!”
Chấn Thương mặt cắt không còn một giọt máu, bị lão Khánh nhấn vai, hai cha con cùng quỳ xuống chờ lĩnh án.
“Khục… khục…” Dương lúc này ra vẻ như trọng thương rất nặng, cố gắng gượng dậy.
“Người anh em, ngươi thấy sao rồi?” Lôi hỏi.
“Khục… không sao… cảm ơn ngài đã hao tổn… linh lực… khục… trị thương cho ta…” Dương diễn như ngôi sao phim kiếm hiệp, rặn từng chữ nói.
Lão Lôi cũng diễn sâu không kém: “Đừng nói vậy! Chúng ta là anh em tốt, chút linh lực đáng là gì, nhưng ngươi phải liệt toàn thân suốt một tuần, thêm vài ngày sau đó mới khỏe hẳn…”
Lão Lôi quay sang Chấn Thương tra khảo: “Mụ nội! Nói ta nghe tại sao ngươi đánh hắn?”
Chấn Thương run như cầy sấy, trước áp lực của Linh Đế, đến ngước mặt lên hắn cũng không dám: “Tiểu dân biết tội… là do tiểu dân hung hăng càn quấy… tiểu dân xin nhận tội và đền bù thương tổn cho… Dương đại nhân…”
“Biết tội thì tốt! Tội của ngươi là cố ý gây thương tích, và… xém gây tử vong! Tù 10 năm, bồi thường cho nạn nhân… 50 tỷ!” Lôi nói đến đây, lại thấy hình như hơi hố nên sửa lại: “Nhầm! Bồi thường 50 triệu!”
Cha con lão Khánh nghe án tù, cùng quỳ lạy khóc la: “Xin Lôi đại nhân giảm tội, con hứa sẽ không tái phạm nữa, hu hu…”
Dương đang nằm hả hê, lại nghe có mùi tiền nên “động lòng trắc ẩn”, yếu ớt khều Chúc Lôi và nói: “Đại nhân, anh Thương tính tình nóng nảy nên lỡ tay, có thể châm chước lần này không…”
Long Chúc Lôi vờ như đấu tranh tâm lý rồi mới gật đầu: “Được! Nếu nạn nhân đã không truy cứu thì giảm tội cho ngươi, tạm giam 10 ngày để sám hối, bồi thường 50 triệu! Ngoài ra, chiếu theo luật, nạn nhân sống đơn độc không có người chăm sóc, nên vợ của hung thủ phải đến chăm sóc cho nạn nhân đến ngày hồi phục!”
Cha con lão Khánh mừng rơi nước mắt, theo luật lệ thì Long Chúc Lôi nói cũng không hề sai, thấp nhất cũng phải đi tù 10 năm, vậy mà chỉ một lời của Dương đã thành tạm giam 10 ngày, đây chính là đại ân đại đức, ân tình vô bờ bến nha!
Thế là xong chuyện, Long Chúc Lôi ở lại trò chuyện vui vẻ với Dương, thì ra mục đích là tìm đến trả cho hắn số tiền 10 triệu đã hứa lần trước rồi vui vẻ ra về. Sau đó công an nhanh chóng đến hốt Chấn Thương về đồn, kể cũng hài, con hàng này bị công an hốt mà mặt mừng như trẫy hội.
Lão Khánh thì tiếc đứt ruột móc ra 50 triệu bồi thường cho Dương, nhưng Dương vờ tốt bụng không nhận, kì kèo qua lại, cuối cùng chia đôi mỗi người 25 triệu, lão Khánh cầm 25 triệu trở về, không ngờ cũng như thằng con, mất 25 triệu mà mặt lão mừng như trúng số, lại còn bảo con dâu qua chăm sóc cho Dương. Ban đầu trong lòng thằng già này cũng sợ con dâu bị Dương thịt, nhưng lại nghĩ Dương bị trọng thương, Long Chúc Lôi đã nói sẽ liệt giường cả tuần liền, dù con dâu mình có tự nguyện đem cho thì cũng có sức đâu mà xơi?
Tối, sau khi chuẩn bị cơm nước cho ba chồng và thằng con trai 10 tuổi ăn, Mỹ Liên mặc đầm ngủ khêu gợi sang phòng chăm sóc Dương. Mặc đầm ngủ là vì Liên muốn khêu khích cho Dương vốn đã liệt giường thèm đến ói máu, xem như thay chồng trả thù. Thực tế nàng đâu muốn hầu hạ kẻ khác, nhưng đây là luật lệ của Long thành, nàng buộc phải tuân theo nếu không muốn bị phạt nặng hơn.
Đêm đầu tiên có phần ngượng ngùng, Liên chỉ đút cho Dương ăn uống, lau sơ mặt mũi tay chân cho hắn, Dương nhờ có Google nên biết lão Khánh đang rình bên ngoài, vì thế mà dù thèm nhỏ dãi nhưng chỉ dám ngắm cơ thể gợi cảm của Liên, đôi lần nàng cúi người để lộ ra hai quả đào tròn trịa trắng múp. Nhưng cũng chỉ được một lúc thì bà con xung quanh cũng kéo qua thăm, nhờ vậy mà Dương đỡ bị Liên hành đến chết thèm. Mãi đến khi tắt đèn thì “liệt sĩ” của Lâm gia liền ngồi dậy luyện công như thường.
Ngày tiếp theo, Liên tiếp tục phục vụ Dương như con nô tỳ cao cấp. Mà tất nhiên phải là cao cấp, đây là Long thành, Mỹ Liên là người của Long tộc, dù chỉ là một nhánh nhỏ Lâm gia nhưng cũng thuộc vào chủng tộc cao quý nhất của Long thành, nàng còn sở hữu một nhan sắc mỹ miều, về nữ công gia chánh cũng khiến Dương không tìm ra chỗ nào chê được, mỗi tội quá dâm… Nhưng dâm thực sự là tội sao? Lại còn là vừa đẹp vừa dâm thì sao?
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, lão Khánh đều tranh thủ sang rình, có lần Liên vô tình chạm phải vị trí cấm của Dương, cảm nhận được một khúc xúc xích nướng nóng hổi và cưng cứng, liền có thêm động lực khiêu khích Dương, cứ mỗi lần chuẩn bị tạo ra hành động khiêu gợi, Mỹ Liên lại cười thầm: “Bà cho mày nứng đến liệt luôn!”
Nói thì vậy chứ bản thân Mỹ Liên cũng phải nhịn không kém, thằng chồng đã đi tù, nhà có thằng con nên khó mà hú hí với ông già chồng, nàng còn phải thường trực chăm sóc thằng bại liệt này nên không có thời gian ra ngoài kiếm trai, nhiều lúc phải tự giải quyết mà lòng nàng tủi thân muốn khóc.
Kế hoạch đại náo Long thành mới vừa bắt đầu triển khai, Hắc vũ tiên long Võ Phi Dương gặp ngay trục trặc, từ đâu lòi ra một thằng chó điên Lâm Chấn Thương hung hăng cắn táp, trong lúc bí bách, Dương bày mưu đem quặng vàng ra kích thích lòng tham của Thương, nào ngờ bị thằng này hung hăng bạo hành, mà còn bất ngờ chồng chất là đúng lúc thiếu tộc trưởng Long Chúc Lôi ghé thăm. Kết quả là Dương biến thành một kẻ hàng ngày nằm phè phỡn vẫn được mỹ nhân chăm sóc.
Đến trưa ngày thứ tư, lão Khánh chán không thèm rình nữa, Dương mới có cơ hội ve vãn Liên.
Thời gian bị Hải Hạ nhốt trong linh cảnh của Tử Cung, Dương nhiều lúc buồn chán bắt Google đem ra cả đống truyện ngôn tình để đọc, lại học được một cuốn bí kíp cua gái, lần này mới có dịp xài.
Dương lôi ra cả đống câu từ ngon ngọt, đem nhan sắc, tài năng của Mỹ Liên đưa lên tận mây xanh, khiến nàng nhiều lúc đỏ cả mặt: “Quái! Thằng này hôm nay ăn gì mà miệng ngọt xớt vậy?”
Thậm chí Dương còn gián tiếp tôn vinh sự dâm đãng của Mỹ Liên, nào là sự dâm đãng chân thực nhưng đầy quyến rũ, nào là phụ nữ đẹp mà còn dâm đãng thì khiến đàn ông chỉ nghĩ đến đã muốn quỳ xuống xin được một lần đưa nàng lên giường, nào là tình dục mới là tình cảm vĩ đại nhất bởi vì có tình dục phụ nữ mới có con, nghĩa là tình dục gián tiếp sinh ra tình mẫu tử, cũng gián tiếp sinh ra tình yêu, tình vợ chồng…
Dương thao thao chém gió, đến khi nghĩ lại thì bản thân hắn cũng cảm thấy mắc ói, mà không ngờ ả Mỹ Liên lại thích thú lắng nghe, lại còn hỏi đi hỏi lại những đoạn nghe chưa hiểu, thỉnh thoảng môi hồng lại cười lên tạo ra nét xinh mà quyến rũ nghiêng nước nghiêng thành…
“Chị cười đẹp như thế thì chết em rồi!” Dương cảm thán.
“Gì mà chết?”
Dương cười khổ nói: “Chị nghĩ xem, đàn ông mà thấy phụ nữ đẹp, lại ăn mặc khêu gợi như chị, làm sao mà nhịn nổi? Nói ra thì chị cười chứ em là em thèm chị lắm rồi, mà chị xem em liệt như vầy…”
“Quỷ!” Mỹ Liên đỏ mặt đánh nhẹ lên vai Dương, nàng không ngờ thằng nhóc này nói thèm mình mà mặt thì rất ngây thơ thật thà, khiến trong lòng nàng không sinh ra chán ghét mà ngược lại còn tò mò thích thú.
Thấy mặt đẹp ửng hồng, Dương nổi hứng tiếp tục trêu ghẹo: “Chị Liên này… em có chuyện này nhờ chị giúp được không…”
“Chuyện gì em?”
Dương xấu hổ nói nhỏ: “Mấy ngày nay không có động đậy tay chân được, lại không có tắm, chỉ được chị lau sơ tay chân, nên…”
“Nên sao?” Mỹ Liên đã thấp thoáng đoán ra vấn đề, mặt càng thêm đỏ.
“Chỗ đó ẩm, nó ngứa… Chị lau qua giúp em được không…”
“Hả!” Mỹ Liên đủ loại cảm xúc, vừa buồn cười, vừa tội nghiệp, vừa thẹn lại vừa có chút hả hê, mà lại nghĩ đến cảnh mình lau dương vật cứng ngắt của thằng nhóc này thì lại có thêm phần tò mò kích thích.
Đắn đo một hồi, nàng then thẹn: “Thôi… kỳ lắm…”
Dương mếu máo: “Chị mà không lau giúp, nó ngứa quá… hoại tử thì khổ đời em…”
“Có chuyện đó nữa hả?” Mỹ Liên trợn mắt, trong người nàng không có thứ đó nên không chắc Dương nói thật hay giỡn. Thường thì khi Dương muốn đi vệ sinh, Liên phụ trách dìu hắn vào nhà vệ sinh và giúp hắn kéo quần, nhưng chưa từng nhìn lén dương vật hắn. Nghĩ đến đây, tò mò trỗi dậy, Mỹ Liên đi lấy một thau nước ấm cùng khăn đến lau người cho Dương.
Như mọi lần, Liên nhúng khăn lau qua mặt, cổ, tay chân của Dương, sau đó cới nút áo hắn ra, lau phần ngực và bụng săn chắc. Dương nằm thư thái nhắm mắt hưởng thụ cảm giác mát rượi, dịu dàng thoải mái pha lẫn hương da quyến rũ của Mỹ Liên, đôi lúc tóc mượt khẽ lướt qua mặt Dương tạo cảm giác si mê tựa như một nụ hôn vô hình.
Mỹ Liên thoáng chần chừ khi không còn chỗ nào để lau cho Dương, trừ phần trong quần, nàng hít một hơi sâu, lấy can đảm kéo quần Dương xuống…
Vướng…
“Bảo cái đó của cậu nằm im coi!” Mỹ Liên đỏ mặt quát nhẹ.
Dương nhìn nét mặt đanh đá nhưng đầy mị hoặc của Mỹ Liên, cười thê lương: “Làm sao mà im được…”
Mỹ Liên trừng mắt với Dương, sau đó nhắm mắt tiếp tục kéo quần hắn xuống. Dương vật của Dương bị vướng trong dây thun quần, đến khi hết đà mới bật ngược lên vỗ vào phần bụng dưới của Dương nghe một tiếng bịch!
Âm thanh lạ làm Mỹ Liên tò mò mở mắt rồi thốt lên kinh ngạc, dài quá, to quá, hơn xa của chồng nàng, lại còn rất đẹp, nếu có thi dương hậu, à dương vương chứ, thì nàng lập tức bỏ biếu cho thứ này đoạt ngôi quán quân đó nha!
Mỹ Liên vô thức đưa tay định thử sờ lấy, nhưng gần chạm đến thì sực tỉnh, vội rụt tay lại. Nàng vì quá mê muội nên giật mình mà tỉnh, tim Mỹ Liên đập thình thịch, tại sao cái thứ này lại có sức mê hoặc đến vậy?
Mỹ Liên như đứa trẻ âm mưu ăn vụng, lén nhìn Dương, chỉ thấy hắn đã nhắm mắt như đang thư giản từ lúc nào, nàng dùng khăn lau nhẹ xung quanh, mắt bị con sâu béo kia thôi miên không rời. Rồi Liên lau cho hai hòn bi thâm, lau cho con sâu cứng nóng, trong đầu nàng mường tượng ra cảm giác khi con sâu này chui vào…
Lau xong, Mỹ Liên đấu tranh tâm lý rồi tiếc nuối kéo quần Dương lên, nàng trở về phòng mình, giữa hai chân đã ướt nhẹp từ bao giờ…
Dương thở dài tiếc nuối, mấy lần hắn đã có ý định đè Liên ra chịch cho đã thèm, nhưng đây là chung cư, tuy mỗi nhà đều cách âm khá tốt nhưng cửa sổ đang mở, chỉ cần một tiếng hét của Mỹ Liên là Dương lộ tẩy, chưa kể Mỹ Liên còn là Linh Tá, nếu cưỡng ép nàng thì hắn chỉ có nước ăn hành.