Phần 47
Khi Dương tỉnh dậy thì hòn đảo nhỏ đã chìm trong màn đêm, cơ thể hắn trần trụi trong hình người, Mộng đã đi dạy, còn Lệ đang nằm ngay bên cạnh hắn.
“Ba năm qua ngươi bị bắt đi đâu?” Thấy Dương tỉnh giấc, Lệ khẽ hỏi.
“Ta bị giam lỏng trong một linh cảnh, phải tự vất vả kiếm ăn…” Dương bốc phét để tranh thủ lòng cảm thương của người đẹp, bỏ hẳn chi tiết hắn thường dụ dỗ Bảo Ngọc kiếm ăn nuôi mình.
“Khi nghe nói kẻ bắt ngươi là một Chúa Tể, ta đã rất lo… Ta đã tự tìm về nhà ngươi để báo tin cho Diễm, nhưng mà…”
“Nhưng sao?”
“Diễm… đã trở về Long thành từ khi ngươi mới nhập học…”
“Không thể nào!” Dương trợn mắt khó tin, từ trước khi bị bắt cóc, hắn vẫn thường hỏi Google về thông tin của Diễm, và thường nhận được kết quả ngắn ngủn: “Diễm ở nhà”, còn từ khi bị giam trong linh cảnh, Google dường như cũng bị cách ly nên không giải đáp cho dương về những thông tin diễn ra sau khi hắn bị bắt. Nhưng Lệ lừa hắn để làm gì? Hay Google lừa hắn để làm gì?
“Hoặc ý của Google nói Long cung chính là nhà Diễm!” Dương nghĩ thầm.
“Vậy mẹ có biết ta bị bắt cóc không?” Dẹp nghi vấn sang một bên, Dương hỏi Lệ.
“Có lẽ không… Long thành cách ly với đất liền nên ít khi nhận thông tin từ đây, có lẽ Diễm nghĩ ngươi đang học, khi ngươi tốt nghiệp nàng sẽ trở về đón ngươi thôi…” Lệ thông minh sắc sảo, giấu diếm nhiều chuyện nhưng nét mặt không chút biến chuyển, nàng biết nếu nói thật chuyện Diễm bị bắt về trị tội thì chỉ làm Dương lo lắng chứ không cứu vãn được gì.
“Ừ, có lẽ nàng buồn nên về nhà chơi thôi…” Dương gật gù, nghĩ đến Diễm lại nghĩ đến Băng, chắc hai nàng đang sống vui vẻ ở Long thành.
Lệ đổi chủ đề: “Còn tên Chúa Tể kia là ai? Có phải…”
“Hắn tên Hải Hạ, Hải Dưới gì đó… Hắn cứ đòi giết ta bằng được… ghen từ đời ông nội ghen sang ta hay sao ấy…”
Lệ thở dài, lúc tai nạn của Phi Thiên xảy ra, nàng đang chuẩn bị hạ sanh My nên không biết rõ bằng Diễm, cũng không dám hỏi Diễm vì mỗi lần nghĩ đến là lại thấy đau thương.
“Hắn còn sống không?”
“Còn! Ông Đại Nhật đánh thắng hắn, nhưng Nữ Thần Tử Vong lại… thức dậy, đuổi cả đám ai về nhà nấy!”
“Thức dậy là sao? Mà sao hắn bắt được ngươi lại giam 3 năm không giết? Huyết nguyệt! Là do lời nguyền đó!”
“Lời nguyền gì?” Dương thắc mắc.
“Nữ Thần Tử Vong mắc phải một lời nguyền, khiến nàng ngủ say vĩnh viễn, trừ khi…” Nói đến đây, Lệ liếc Dương với ánh mắt lạ lùng thâm thúy: “… trừ khi có tinh dịch của một bán tiên tưới vào tử cung nàng!”
“Hự!” Dương vỡ lẽ, hỏi sao thằng cha Hải Dưới cứ đòi thẻo dái hắn, vì vậy nên khi hắn hấp Tử Linh chính là vô tình giải trừ lời nguyền cho nàng, làm nàng tỉnh giấc!
“Nhưng sao phải đợi đến 3 năm?” Dương lại thắc mắc.
“Bởi vì đêm huyết nguyệt, tháng cô hồn là sinh nhật, cũng là thời điểm Nữ Thần Tử Vong hùng mạnh nhất, giúp tăng tỷ lệ thành công phá nguyền!” Lệ đáp.
Dương gật gù, trước đó hắn cũng thắc mắc nhưng liên quan đến Nữ Thần là tên Google cứ câm như hến.
Lệ lại hỏi: “Trong linh cảnh 3 năm cũng có ích cho ngươi nhỉ, đã đạt đến Linh Úy cấp 8 rồi!”
“Ừ linh lực trong đấy quả thật dồi dào, nhưng mà so với Hải Hạ thì vẫn không có sức chống cự…”
Dương nắm chặt nắm đấm, Hải Hạ vẫn còn đó, mà hắn thì không thể nào trốn mãi. Thế giới này pháp luật rất mong manh, nếu cứ yếu hèn thì không cách nào sống an nhàn, muốn an nhàn thì trước tiên ngươi phải xông pha!
Muốn làm giả kim thuật gia để an nhàn? Dương có một khối kiến thức khổng lồ từ Google, đến Thần Sư cũng không thể biết nhiều hơn hắn, nhưng càng tìm hiểu, Dương càng nhận ra bản thân đã quá ngu ngơ, chỉ kiến thức chưa đủ để ngươi chế tạo được Bảo Vật, còn phải mạo hiểm săn tìm nguyên liệu hiếm, phải ngày đêm lo lắng những kẻ tham lam giết người đoạt bảo. Tất cả đều cần 1 thứ: Thực lực!
Thấy mặt Dương trầm xuống, Lệ lại tìm chủ đề khác: “À! Gần đây nghe đồn có một bí cảnh xuất hiện, ngươi muốn đến xem thử không?”
Bí cảnh, chính là một dạng linh cảnh đặc biệt, thường là một hầm mộ, kho tàng, các công trình kiến trúc được các vị cao thủ xây dựng để yên nghỉ, hoặc cất giấu của cải, Bảo Vật quý hiếm, tuyệt học, bí kỹ… Bí cảnh thường bị phong ấn giấu kín, sau trăm năm, ngàn năm, sẽ có thời điểm phong ấn suy yếu, tạo ra kẻ hở cho người ta tiến vào săn của quý.
“Thôi lười lắm, mới về mà…” Dương uể oải nói.
“Vậy sao, ừ vậy thôi, ta tìm người khác đi với 2 đứa My – Nguyệt vậy…”
“Giỡn đấy, để ta đi cho!”