Phần 35
Không gian chật chội dường như trở nên trầm lặng dù nước vẫn chảy, Dương đã kéo quần lên, cảm giác xấu hổ và tội lỗi khiến hắn trở nên trầm mặc, Chúc Băng cũng e thẹn kéo mền lau đi tinh dịch của thằng cháu ruột và che cơ thể mình lại.
“Em xin lỗi…” Sau một hồi, Dương lấy lại bình tĩnh và nói, hắn không chắc Võ Phi Dương trước đây có biết Chúc Băng hay không nên vẫn chọn cách giả vờ mất trí.
“Ngươi bại hoại!” Chúc Băng đỏ mặt mắng nhỏ, nhưng Dương nghe trong giọng nàng không có gì là giận dữ hay khắc nghiệt.
Dương gãi đầu ra vẻ hối lỗi, không dám nói gì, đành hỏi thăm vài câu rồi quay mặt sang hướng khác vận công tu luyện chờ người đến cứu. Thể lệ cuộc thi có nói trừ trường hợp nguy hiểm đến tính mạng, còn không các trọng tài sẽ tuyệt đối không tham dự vào, nên Dương đành ngồi chờ hết vòng thi sẽ có người đến cứu, dù sao hắn và Chúc Băng đều bị thương, không thể tự thoát ra được.
Lúc Dương và Chúc Băng rơi xuống giếng, con ếch mặt quỷ bị cắt lưỡi nổi cơn điên cuồng giẫm đạp chém giết một trận rồi mới phơi bụng ra chết, khiến cho thành viên cả 4 đội bất tỉnh gần hết!
Quanh xác con ếch, người bất tỉnh nằm la liệt, chỉ còn 3 người còn tỉnh, là ba tân sinh!
Nhưng chỉ là “còn tỉnh”, Sùng Hạo sau một chiêu Thuận Thiên kiếm đã mất toàn bộ linh lực, chỉ còn cách tránh xa ra ngồi vận công hồi sức, Hoài Bão đã dùng hết linh lực để phòng vệ nhưng vô cùng yếu ớt, Long Ngạo cũng đã dùng đến Long hóa và chỉ còn lại một lượng ít linh lực.
Khán giả một trận xôn xao, liệu ba tân sinh sẽ tạm đình chiến hay quyết phân thắng bại?
Đáp án đã có ngay khi Long Ngạo nở một nụ cười đắc thắng, nhờ Long hóa trước đó mà hắn bảo toàn được một ít linh lực, tuy không nhiều nhưng cũng đủ đánh bại hai tên vô dụng và đoạt tất cả lá cờ!
Long Ngạo nhìn về phía Sùng Hạo đang ngồi vận công, hắn nghĩ Sùng Hạo là đội trưởng nên sẽ giữ cờ, liền bước lại, không thèm để ý đến Hoài Bão đang cố gắng gượng dậy gần đó.
“Muốn tự nộp cờ hay để tao lấy?” Long Ngạo từng bước đến gần Sùng Hạo, đắc thắng nói.
“Còn mày muốn vừa cười vừa cút khỏi đây hay muốn vừa khóc vừa lếch khỏi đây?” Một giọng thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên sau lưng làm Long Ngạo rùng mình, vội đề phòng quay lại nhìn.
Là Hoài Bão!
“Không thể nào!” Long Ngạo nhìn Hoài Bão một cách khó tin, mới vừa rồi Hoài Bão còn yếu ớt đến nỗi hắn đạp một cái cũng chết, vậy mà bây giờ lại có thể đứng vững mà còn nhanh như chớp tiến lại sau lưng hắn.
“Ngươi giả vờ, ngươi không hề chiến đấu hết mình!” Long Ngạo tức giận quát.
“Kẻ không chiến đấu hết mình là ngươi!” Hoài Bão khinh bỉ đáp trả, lấy ra một viên thuốc nhỏ cỡ đầu ngón tay ném qua cho Sùng Hạo.
Sùng Hạo tóm lấy viên thuốc, đang không biết là thuốc gì thì Hoài Bão nói tiếp: “Đó là Nạp Linh Đan, có thể nạp vào linh hồn một ít linh lực, giúp hồi phục nhanh hơn một ít.”
Sùng Hạo không chút nghi ngờ đem nuốt vào, quả nhiên chỉ trong phút chốc, một lượng linh lực nhỏ liền hòa vào linh hồn hắn.
Nhìn thấy cảnh này, khán giả vô cùng bất ngờ, đặc biệt là những giả kim thuật gia: “Nạp Linh Đan? Không phải loại Linh đan này đã thất truyền sao?”
“Tuy hiệu quả không cao nhưng cần nhiều linh dược và dược thảo hiếm, không ngờ Hoàng thành chơi trội đem thứ này cho học viên đi thi!”
Cũng không ai biết đây là Linh đan do Hoài Bão tự luyện, dựa theo công thức do sư phụ hắn dạy. Luyện đan, một phần của giả kim thuật, đòi hỏi tính tỉ mỉ và kiên trì tuyệt đối, thường phải ngồi giữ lửa và pha thuốc suốt nhiều giờ, nhiều ngày thậm chí là nhiều tháng, chính vì vậy mà rất ít người làm được, Dương dù có kiến thức và phương thuốc nhưng cũng chẳng đủ kiên nhẫn để luyện, chưa nói đến tìm được nguyên liệu cũng là cả một vấn đề.
Hoài Bão từ nhỏ đã thích tiếp xúc và tìm kiếm các loại thảo dược, chính vì đi tìm dược thảo mà gặp được linh hồn lão già uyên bác, qua thời gian ngắn tiếp xúc, lão phát hiện Hoài Bão có thiên phú luyện đan nên bắt đầu truyền dạy thuật luyện đan cho hắn.
Sùng Hạo bắt đầu đứng dậy được, gật đầu cảm ơn Hoài Bão rồi nhìn về phía Long Ngạo với thái độ thù địch.
Tình thế đảo ngược khiến Long Ngạo căm tức không thôi, cứ tưởng mình là thiên tài tuyệt thế, nào ngờ thằng em họ cùng tuổi lại thông minh uyên bác, tìm được chính xác cách triệt hạ con ếch khổng lồ, một thằng khác cũng 13 tuổi lại có thể xuất một chiêu kiếm khiến chính Long Ngạo cũng kinh hoàng, giờ lại có thêm một thằng con ông cháu cha đem linh đan hiếm phát như phát kẹo.
Nhìn hai đối thủ đang lăm le, Long Ngạo không còn cách nào khác đành phóng đi, bảo toàn 2 lá cờ mà hắn đang giữ: “Hừ! Các ngươi cứ chờ đó!”
Nhìn Long Ngạo đi xa, Sùng Hạo và Hoài Bão mới thở phào, thật ra hai viên Nạp linh đan do Hoài Bão chế ra chỉ thuộc hàng phế phẩm, chỉ nạp được một lượng rất nhỏ linh lực đủ để đứng dậy hù Long Ngạo, dù sao hẳn chỉ là thằng nhóc mới tập chế thuốc. Sùng Hạo cũng thông minh, liền đứng dậy hợp tác với Hoài Bão dọa cho Long Ngạo chạy mất dép.
Nhưng thời gian thi đấu vẫn còn một ngày.
Hoài Bão và Sùng Hạo chia nhau tìm và bắt trói 3 thành viên còn lại của Long tộc, thành viên các đội khác cũng dần tỉnh dậy nhưng không còn tư tưởng tranh đấu khi biết Dương và Chúc Băng đã bị con ếch đánh văng xuống giếng, không rõ tình hình.
Các đội chuyển sang bàn luận về số cờ.
“Ta đang giữ hai lá.” Đội trưởng đội Cố Đô Nguyễn Hoài Lâm lấy ra hai lá cờ đỏ sao vàng giơ lên.
“Ta giữ một lá.” Hồng Đào của đội Nữ Thần cũng giơ cờ lên.
“Phi Dương của đội ta giữ 3 lá nhưng đã rơi xuống giếng rồi, không biết còn giữ được không…” Vân Hải nói thêm, trước đó Dương đang giữ hai lá cờ, lại cướp một lá từ tay Hải Dương của Long tộc nên có 3 lá.
“Đội ta chỉ có 1 lá.” Sùng Hạo giơ cờ lên.
“Vậy là đội Long tộc đang giữ 3 lá cờ, ta đề nghị thế này: 3 đội Long tộc, Quốc Tử Giám và Nữ Thần cùng góp công hạ con ếch, nên mỗi đội giữ 3 lá cờ, đội Cố Đô chúng ta góp công ít nhất nên chấp nhận thua cuộc, vòng sau sẽ cố gắng hơn!” Hoài Bão nói.
“Không được! Nếu không nhờ ngươi thì cờ đã bị Long Ngạo cướp hết rồi!” Sùng Hạo Phản đối.
Đội trưởng đội Long tộc Lý Đại Long đang bị trói gần đó lên tiếng: “Long Ngạo đang giữ hai lá cờ, Chúc Băng một lá, nếu tìm được Phi Dương và Chúc Băng, mỗi người hủy một lá cờ thì cả 4 đội đều có thể có 2 lá cờ, kết quả là huề.”
“Ngươi chơi được, xin lỗi vì đã trói ngươi!” Hoài Lâm và Vân Hải cùng tiến đến vỗ vai Đại Long và cởi trói cho hắn.
Đại Long ủy khuất nói nhỏ: “Chúng ta cũng đâu muốn đóng vai ác, chỉ do Long Ngạo là cháu đích tôn của tộc trưởng nên chúng ta được mệnh lệnh phải phục tùng hắn vô điều kiện!”
“Thôi không đánh nhau nữa, ăn đi rồi tính!”
Cả đám quây quần bên đống lửa ăn uống cười nói như đang dự một buổi cắm trại, khiến khán giả lẫn ban tổ chức không khỏi mỉm cười, nhiều người còn giật mình nhận ra mục đích ban đầu của cuộc thi không phải để tranh đấu, mà là tạo sự gắn kết giữa các vùng miền và dân tộc…
Không còn những cuộc truy tìm, không còn những trận chiến đấu, linh thú cũng không còn kéo đến bao vây, trên màn hình chỉ còn một khung cảnh bình yên vui vẻ.
“Không biết Dương có bị thương không…” My lo lắng thở dài, màn hình chỉ hiển thị dựa theo vị trí đội trưởng của 4 đội nên trừ các vị trọng tài giám sát cuộc thi, không ai biết tình hình của Dương và Băng.
“Nhưng tại sao chị đó lại xông ra đỡ đòn thay Dương nhỉ?” Nhật thắc mắc.
“Chắc bả cắn rứt khi thấy một thằng nhỏ đừng ra lãnh đòn…” Chung đoán bừa.
“Mà không biết rớt xuống đó thằng Dương có xơ múi được gì không…” Thằng Trần đầu óc đen tối thì thầm.
“Thôi tao về ngủ đây…” Sinh vừa ngáy ngủ vừa nói.
Trong hang ngầm dưới đáy giếng, Dương ngồi xếp bằng chuyên tâm tu luyện, cơ thể đã bớt đau nhức và chân hắn đã lấy lại cảm giác. Trong một khoảng thời gian trước, Dương không hiểu vì sao công pháp Thôn Thiên Địa của hắn lại tiến bộ ngày một nhanh, qua mỗi ngày, tốc độ và phạm vi hấp thu lại tăng lên, nhưng suốt hơn một tháng nay, công pháp không còn tiến triển.
“Ư…”
Một tiếng rên khẽ truyền vào tai Dương, hắn vội quay lại thì thấy Băng đang quấn chặt mền, người nàng run rẫy vì lạnh.
“Chị sao vậy?” Dương lo lắng hỏi, nhưng Băng không trả lời, hắn thử sờ tay lên trán nàng, một cảm giác lạnh lẽo, Dương vội lấy thêm quần áo của mình đắp lên cho Băng nhưng dường như vô dụng.
Tương tự nhiều loài lưỡng cư, ếch mặt quỷ cũng có nọc độc, tuy không mạnh nhưng cũng có thể tạo ra cơn thoát nhiệt cho người đang trong tình trạng yếu ớt như Chúc Băng.
Chúc Băng vai gầy run rẫy, dần lâm vào cơn mê.
“Làm sao đây?” Dương bối rối, hắn không mang thứ gì theo để sưởi ấm, càng không dám đốt lửa vì đang ở trong một cái hang rất nhỏ. Nghĩ một hồi, Dương chợt nhớ lại một cách sưởi ấm rất “đã” mà hắn từng thấy vài lần trong phim.
Dương nói với giọng đầy bất đắc dĩ nhưng gương mặt thì cười dâm dê: “Xin lỗi chị, nhưng để cứu chị thì em buộc phải làm vậy thôi…”
Nói xong, Dương nhìn chừng xem Băng có nghe hắn nói không, nhưng nàng đã lâm vào mê man, người cứ khẽ run rẫy
Dương cởi quần áo mình ra, nằm xuống luồn tay qua cổ Băng ôm nàng vào lòng rồi kéo chăn đắp lên, lấy nhiệt từ chính cơ thể sưởi ấm cho nàng.
Ở một đoạn hang cách đó khoảng vài trăm mét có hai người bịt mặt vận quần áo đen, một người ngồi xếp bằng vận công, một người nằm ngủ.
Lát sau, người đang ngủ uể oải thức dậy vươn vai hỏi: “Tình hình hai đứa nhóc sao rồi?”
Người đang ngồi xếp bằng nói: “Linh lực cả hai vẫn đang ở cạnh nhau, linh lực một đứa đang dần khôi phục, một đứa khác thì linh lực hơi yếu, có lẽ là đứa bị trúng đòn của con ếch.”
“Ừ ngươi nghỉ ngơi đi, để ta canh chừng chúng nó.”
…