Phần 24
Mấy ngày nay Dương như sống trong thiên đường, biển xanh cát trắng nắng vàng cùng một mỹ nữ thanh cao diễm lệ cho hắn ôm ấp suốt ngày.
Bãi cỏ xanh mướt, nằm ôm lấy bầu ngực đẫy đà của Lệ, Dương thì thầm: “Sau này ta đưa Diễm đến đây, chúng ta sống cùng nhau nhé?”
“Được… nhưng cậu phải hứa với ta một chuyện…”
“Chuyện gì?”
“Chăm chỉ tu luyện thành tài.”
“Để làm gì chứ? Ta chỉ cần chữa được bệnh liệt dương là đủ.”
“Cậu không tính trả thù cho cha mình sao? Ngày xưa, ta và Diễm chia nhau ra, Diễm vì bất đắc dĩ mà phải ở lại nhà, còn ta về đây ngoài nhận làm giáo viên còn có một mục đích khác, chính là tìm ra kẻ đã ám hại Phi Thiên.”
“Cha ta bị ám sát?”
“Đúng vậy, chuyện chính xác ra sao thì chỉ có Diễm mới biết, khi đó cậu mới ra đời được một tháng mà chúng cũng truy giết luôn, Diễm khi đó là Linh Tá không đấu lại kẻ thù, chỉ có thể để lại xác Phi Thiên và cứu cậu về. Ta không biết chúng có mục đích gì, nhưng dù không muốn trả thù thì cậu vẫn phải tu luyện để có thể tự bảo vệ mình.”
Chuyện bị Thái rượt giết hôm trước vẫn còn ám ảnh mạnh đến Dương, lần này lại đến một kẻ thù mà Diễm đấu cũng không lại khiến Dương lạnh cả sống lưng. Quả nhiên ở cái thế giới mạnh được yếu thua này mà đòi bình yên không phải chuyện dễ.
“Được… ta hứa với nàng…”
…
Thư viện của học viện Nữ Thần, hôm nay là ngày thứ bảy liên tiếp sửa chữa cổng linh cảnh, Như Mộng, My, Nhật, Sinh, Chung, Trần và nhiều giáo viên khác đang đứng phía sau xem vị tông sư già dùng một loại chất lỏng quệt lên mặt gương rồi đem linh lực hàn lại những vết nứt cuối cùng.
“Xong rồi” Vị tông sư thở phào, lão chính là Vũ tông sư mà Dương gặp ở Giả kim hội.
Một lúc sau, mặt gương lay động, Lệ trong gương cẩn thần đưa mắt nhìn qua rồi bước hằn ra ngoài, Dương bước theo sau.
“Mẹ!”
“Hiệu trưởng!”
“Dương!”
Những âm thanh mừng rỡ hò reo khi thấy Dương và Lệ đều bình an.
“Hả? Ai kêu mẹ?” Trong vòng tay của đám Mộng, Sinh, Chung, Trần, Nhật, Dương chợt tò mò hỏi.
“Là My, nàng ta là con gái chị Lệ.” Như Mộng nói.
“Vậy à… Hả? Khoan? Võ Diễm My, 13 tuổi, chẳng lẽ…” Dương nghĩ thầm, không khỏi giật mình liếc qua nhìn Lệ, nàng thấy ánh mắt hắn liền nháy mắt một cái như để xác nhận.
Đầu Dương như nổ một cái đùng, cô bé xinh xắn nhút nhát từng hôn hắn mấy lần nào ngờ lại là em gái ruột cùng cha khác mẹ của hắn, thậm chí nhiều lần hắn còn mơ tưởng đem nàng lên giường mà chiều chuộng. Trời ạ… này là loạn luân cả nhà a! Còn gì sướng bằng!
Mặt Dương bây giờ vô cùng phấn khích, nhưng mọi người nghĩ hắn mừng vì được thoát ra sau cả tuần cô tịch.
“Dương thiếu gia! Thấy cậu vẫn khỏe tôi mừng quá! Các vị trong hội cứ hỏi thăm về cậu suốt. Hà hà.”
Vũ tông sư cũng đến bắt chuyện với Dương với vẻ niềm nở nhiệt tình làm đám thằng Sinh và các giáo viên trố cả mắt, đạt đến tông sư thì ai mà không phải thiên tài, ai mà không kêu ngạo, suốt mấy ngày sửa cổng, lão không thèm cười với ai một tiếng, vậy mà giờ phớt lờ hiệu trưởng Lệ để chào hỏi một thằng tân sinh 13 tuổi. Thằng này là con ông trời sao?
“A! Chào Vũ tông sư! Ông vẫn khỏe chứ?” Dương lễ phép chào lại.
“Khỏe, khỏe, hôm nào rảnh cậu nhớ đến hội chơi nhé.”
“Vâng ạ! Vậy ngày mai cháu đến nhé.”
Đêm đó, học viện tổ chức một buổi ăn mừng linh đình, Dương còn nhận được tin vui là Thái và Quang Lâm đã bị thành chủ bắt về tạm giam để điều tra.
…