Phần 189
– Ai kêu ta đó?
Khi gương mặt Dương lộ ra và khi giọng nói của hắn cất lên, từ phía đối diện, mắt của kẻ mang mặt nạ dường như ánh lên nét long lanh lạ kỳ…
Người mang mặt nạ cất tiếng, giọng không còn khàn đục một cách cố tình như trước đó mà trở nên trong trẻo thánh thót:
– Là ngươi, đúng là ngươi! Mau quay về đi, tuyệt đối không được đến Hà thành!
– Hử? Tại sao? – Dương hỏi.
– Tại vì… – Kẻ mang mặt nạ định nói, nhưng dừng lại bởi xung quanh có ả nhân viên quán và hai tên bảo kê đang bao vây.
Thấy thế, Dương liền vẫy tay:
– Lên xe!
Kẻ mang mặt nạ thoáng phân vân rồi chạy đến, hai tên bảo kê quán định tóm lại nhưng bị Hắc Ma Đế Lôi đánh cho tê liệt cánh tay, kẻ mang mặt nạ không còn bị ngăn cản nên dễ dàng tiến đến rồi thoăn thoắt trèo lên ngồi trên yên xe.
Động tác nhanh nhẹn tựa như đã từng ngồi xe máy của kẻ mang mặt nạ khiến Dương bất ngờ:
– Ngươi đã từng ngồi trên thứ giống vầy rồi sao?
Kẻ ngồi sau lắc đầu:
– Chưa, nhưng đã từng thấy qua, có khác gì cưỡi ngựa đâu!
Lúc này, hai tên bảo kê nhận ra sự đáng sợ của Dương nên không dám tiến đến, ả nhân viên phục vụ quán thấy vậy liền hét toáng lên:
– ĂN QUỴT! BỚ NGƯỜI TA ĂN QUỴT!
Nhưng Dương chẳng để tâm, lên tiếng nhắc nhở người ngồi sau rồi rú ga chạy vọt đi, kẻ mang mặt nạ vịn chặt hông Dương, mũ trùm bung ra thả cho mái tóc đen dày trôi bồng bềnh trong gió…
Chạy được một đoạn, Dương giảm tốc độ và cất tiếng hỏi:
– Giờ thì nói ta nghe xem cô là ai? Tại sao lại bảo ta không được đến Hà thành?
Người mang mặt nạ đáp:
– Ngươi không cần biết ta là ai, nhưng hãy tin ta, không được đến Hà thành vào lúc này!
– Ta không biết cô là ai thì làm sao ta dám tin những gì cô nói?
Người mang mặt nạ phân vân rồi đáp:
– Ta là người hầu của công chúa Lung Linh. Công chúa đã sai ta tìm ngươi để gửi lời nhắn rằng tuyệt đối không được đến Hà thành.
Dương hỏi:
– Hử? Công chúa Lung Linh của Hà thành? Ta và bà đó có quen biết sao?
– Không có quen, nhưng công chúa biết những thông tin về ngươi và có theo dõi hành trình của ngươi trong cuộc thi Thanh niên anh hùng chiến. Sau cuộc thi, ngươi được rất nhiều thế lực chú ý, trong đó có cả thành chủ Hà thành, Lý Hồng Hà.
Người mang mặt nạ lấy hơi nói tếp:
– Gần đây có tin công chúa Như Nguyệt của Sài thành mất tích bí ẩn ở hồ Tây, thành chủ Hồng Hà liền lập mưu thu phục ngươi về làm người của phủ chủ Hà thành.
Dương hỏi:
– Bà ta định làm gì ta chứ?
Người mang mặt nạ đáp:
– Thành chủ sẽ không vô cớ dùng vũ lực với ngươi theo lời giao kèo với thành chủ Sài thành, thay vào đó, bà ta sẽ khiến ngươi tự nguyện…
– Bằng cách nào?
– Bằng Lung Linh công chúa! Thành chủ bày ra một âm mưu khiến công chúa vô tình gặp nạn và được ngươi cứu giúp trong hành trình tiến về Hà thành. Bà ta tin rằng với nhan sắc của công chúa Lung Linh đủ khiến ngươi say mê ngay trong lần đầu gặp mặt, đồng thời bà ta biết bản thân công chúa cũng rất hâm mộ ngươi…
Người mang mặt nạ nói tiếp:
– Nói đến đây có lẽ trong đầu ngươi nghĩ rằng thành chủ ngây thơ, rằng có khả năng không bắt được phò mã mà còn mất luôn công chúa…
Điều này đúng y những gì trong đầu Dương nghĩ, khiến hắn không khỏi giật mình vì một cô người hầu lại có thể suy nghĩ sắc sảo đến thế?
– Chắc ngươi đã nghe qua về một vài lời nguyền hoặc độc tố mà chỉ có cách… quan hệ mới phá giải được?
Có thể xem như bản thân đã từng trải nghiệm qua, Dương gật đầu:
– Có!
– Thành chủ định tạo ra một màn kịch khiến ngươi trúng độc, công chúa Lung Linh hy sinh thân mình để trị độc cho ngươi… Khi đó thì hoặc là ngươi chấp thuận ở rể, hoặc là ngươi không đồng ý và sau đó dù ngươi muốn bỏ đi một mình hay ngươi muốn mang công chúa bỏ trốn thì thành chủ vẫn có lý do chính đáng để giết chết ngươi!
Nghe qua thì có vẻ kinh khủng nhưng đối với người sở hữu Google như Dương lại chẳng đáng lo là mấy, điều Dương quan tâm là lý do cô gái ngồi sau xe lại báo cho hắn khi cô ta là người Hà thành?
Người mang mặt nạ lại nói:
– Công chúa Lung Linh ngược lại không đồng ý với âm mưu của thành chủ nên vài ngày trước người giả vờ ra ngoài dạo chơi, nhưng thực chất là tạo cơ hội cho ta trốn đi tìm báo tin cho ngươi để ngươi đề phòng. Lúc đó ta từ hồ Tây tiến ra sông Hồng, rồi lên thuyền trôi theo sông lạc đi một đoạn xa mới tìm được đúng đường đến đây…
– Rõ rồi! Rất cảm ơn cô vì đã lặn lội đến đây báo tin cho ta. Nhưng mà ta buộc phải đến hồ…
Nói chưa dứt câu, Dương vội thắng xe lại bởi có một nhóm người cưỡi linh mã tiến đến từ phía đối diện. Nhóm này gồm 4 người cưỡi linh mã tiến đến chặn đường Dương.
Bốn tên bặm trợn ngồi trên ngựa vây Dương và người mang mặt nạ ở giữa, tên cầm đầu cất tiếng nói với vẻ lịch sự:
– Phiền các anh vui lòng nộp năm triệu đồng phí đường bộ!
– Phí đường bộ?
Dương nghi ngờ hỏi, dọc đường đi gặp những kẻ giả làm “trạm thu phí” kiểu này không ít, nhưng bốn kẻ lần này lại có sức mạnh vượt trội so với trộm cướp bình thường, hai tên Linh Vương, hai tên Linh Tướng, trong đó tên mạnh nhất đã đạt đến Linh Vương cấp 3, tên yếu hơn cũng là Linh Vương cấp 1.
Tên cầm đầu gật đầu đáp:
– Vâng! Tụi em thu phí để bảo trì và sửa chữa ấy mà…
Người mang mặt nạ hừ nhẹ:
– Hừ! Bảo trì và sửa chữa tốt quá! Đường đẹp không thua gì đường làng!
Tên “nhân viên thu phí” trợn mắt:
– Cô kia! Ý cô là sao?
Người mang mặt nạ vừa đáp vừa chỉ tay sang Dương:
– Còn sao nữa? Bọn cướp đường các ngươi khôn hồn thì biến đi trước khi người này nổi giận!
Nhưng Dương vội ngăn người mang mặt nạ lại, đồng thời lấy ra 5 triệu đồng giao nộp:
– Tiền đây ạ…
Người mang mặt nạ tỏ ra rất bất ngờ trước hành động của Dương, liền tức giận:
– Ngươi làm gì vậy? Sao lại ngoan ngoãn đáp ứng bọn khốn này! Ngươi… ngươi… thật hèn nhát! C… công chúa đã nhìn lầm người rồi!
Thái độ có phần thái quá của người mang mặt nạ khiến Dương trợn mắt ngạc nhiên, vừa gặp lần đầu mà đã chửi hắn như con thế kia…
Cầm lấy tiền trong tay, chưa kịp đếm đã nghe cô gái tóc dài mang mặt nạ kia mắng mình là bọn khốn, tên cầm đầu giận dữ:
– Đệt mẹ! Không vả mồm con ả chanh chua này là không được!
Nói xong, gã sấn tới giơ tay định đánh cô gái, buộc Dương phải bước ra cản lại:
– Đại ca bớt nóng, em gái em bị vấn đề về thần kinh…
– Ngươi mới thần kinh… – Cô gái cãi lại, nhưng thấy ánh mắt giận dữ của Dương liền ngậm miệng.
Nhưng đã muộn, tên cầm đầu đã chán trò lịch thiệp, lại đang tiếp cận Dương nên lập tức tung chưởng hòng hạ gục Dương trong tíc tắc. Nhưng Dương đã có đề phòng, vừa thu Truy Ảnh vào nhẫn vừa khởi động Phù Đổng Thiên Vương giáp để cản đòn, tuy chưa phục chế hoàn toàn nhưng bộ giáp hiện tại với linh lực hơn người của Dương vẫn đủ cản được một phần đòn đánh của một Linh Vương cấp 3 như tên cướp đường.
Mượn lực đẩy từ đòn đánh, Dương vận Ngự Lôi Thuật và nắm tay kéo cô gái mang mặt nạ nhảy ra xa, xoay mình ném cô gái đi và đồng thời tung cước đá văng tên cấp Tướng đang cản đường.
– Chạy! – Dương quát to, nhưng cô gái có linh lực cấp Tá quá mong manh so với bọn cướp, dễ dàng bị tên Linh Vương cấp 1 đuổi theo tóm được trong khi Dương bị hai tên còn lại cản đường.
– Đứng yên nếu không tao lập tức vặn cổ nó! – Tên cướp đang giữa chặt cô gái cất tiếng đe dọa.
– Chết tiệt! – Dương tức giận dừng tay, tên cầm đầu liền thừa cơ hội lao đến đá vào bụng Dương một cú làm Dương ngã văng ra đất.
Nhìn Dương vì mình mà bị đánh, ánh mắt ẩn sau lớp mặt nạ của cô gái trở nên rưng rưng, bởi vì nàng đã hiểu rằng lý do Dương chấp nhận nộp tiền không phải vì hắn hèn nhát, mà là vì muốn bảo vệ cho nàng.
– Ngươi chạy đi! Mặc kệ ta! – Cô gái gào lên, còn Dương thì đang bị hai tên cướp cấp Tướng khống chế cho tên cấp Vương dùng bụng Dương làm bao cát để đánh.
– Câm miệng đi con điếm! – Tên Linh Vương đang khống chế cô gái quát lên, đồng thời lấy ra một linh bảo dạng dây để trói cô gái lại.
Sợi dây như con rắn dài quấn lấy vai, eo, hông, đùi và cổ chân cô gái, nhờ vậy mà những đường cong tinh diệu, đôi ngực khá to nhô ra và bờ mông nảy nở cũng hiện ra sau một thời gian ẩn dưới lớp áo khoác rộng thùng thình.
Dù dưới lớp áo đen kín đáo nhưng vẫn toát ra sự hấp dẫn phi thường, tên cướp đường vừa trói nàng lại không khỏi trầm trồ:
– Ồ! Đại ca! Lại đây xem nè, vô tình tóm được cực phẩm rồi!
Ba tên cướp đang hành hạ Dương, nghe thế liền lôi đầu Dương tiến lại rồi cùng trầm trồ ngạc nhiên trước hình thể của cô gái.
– Khốn kiếp! Thả ta ra! – Cô gái bị những cái nhìn dâm dê soi mói, xấu hổ và giận dữ trào lên nhưng không thể giãy thoát.
Mặc kệ cô gái kêu la, một tên Linh Tướng tò mò nói:
– Lột mặt nạ nó ra xem nhan sắc thế nào!
Tên cầm đầu phủi tay:
– Bậy! Để xem bên trong tươi ngon cỡ nào rồi hãy xem mặt cho thêm phần thú vị!
Ba tên đàn em gật gù, một tên nịnh nọt:
– Vậy mời đại ca khui hàng ngay cho nóng, hề hề…
– Được… để tao…
– Khốn nạn! Thả ta ra! Dám động vào ta thì các ngươi sẽ chết không toàn thây! – Cô gái sợ hãi vừa khóc vừa mắng.
Giao Dương đang te tua như sắp chết cho tên Linh Vương cấp 1 canh giữ, tên cầm đầu tiến lại kê mũi vào cái cổ thon trắng ngần của cô gái ngửi sâu một hơi rồi cảm thán:
– Thơm quá là thơm… Hàng ngon thế này trong đời tao mới được thử lần đầu! Khà khà!
Cười dâm dê, gã cầm đầu liếc xuống khe ngực hấp dẫn lộ ra một mảng nhỏ dưới cổ áo cô gái, không kềm nổi liền đưa tay xuống mở tung ngực áo nàng ra, và phát hiện ngực nàng vẫn còn bị một lớp vải quấn chặt.
Tên cầm đầu cười phá lên:
– Trời ạ! Chúng mày xem này! Nó băng ngực chật thế mà vẫn còn thấy khá to, tháo ra thì khủng cỡ nào?
Nghe vậy, tên Linh Vương đang khống chế Dương liền đứng dậy xem. Chính lúc này, Dương đang lặt lìa chợt như một tia chớp lao thẳng về trước, tên cầm đầu nhận ra nhưng chỉ kịp xoay đầu lại thì bị Dương tung một đòn Hắc Lôi Cuồng thẳng vào đầu rồi ngã ra choáng váng, Dương liền bế lấy cô gái, lấy Truy Ảnh ra và phóng đi trước sự bàng hoàng của ba tên cướp còn lại…
Ngồi trong lòng Dương, cô gái lúc này mới hoàn hồn, vội bấu lấy áo hắn và khóc thút thít:
– Xin lỗi… Xin lỗi ngươi… Hu hu…
Ôm người đẹp trong lòng thì dù có giận phát điên cũng trở nên dịu dàng đến cùng cực, Dương thở dài xua tan cơn tức giận rồi đưa tay vỗ về cô gái:
– Không sao rồi… đừng khóc…