Phần 18
Trời tối mịt, Dương uể oải lếch xác về phòng ký túc xá, quả nhiên hiệu trưởng Lệ không nói đùa, lập ra cho Dương một lịch huấn luyện dày đặc. Hôm nay là ngày huấn luyện đầu tiên, Dương cùng Vân Hải luyện tấn công, sau đó lại cùng Châu Đốc luyện phòng ngự. Vân Hải là Linh Úy cấp 5, còn Châu Đốc là Linh Úy cấp 4, Dương Linh Sĩ cấp 6 giống như con chuột đánh với 2 con gấu, ăn hành bầm dập. Tuy ăn hành nhưng nhờ Google phân tích mà Dương tiến bộ rất nhanh về mặt kỹ năng chiến đấu.
Như Nhật đã ngủ say, Dương tắm rửa rồi trèo lên giường ngồi vận công.
“Hửm?” Đang vận công, Dương chợt cảm giác có gì đó rung rung trong chiếc nhẫn Balo của hắn, liền đưa linh lực vào nhẫn gọi thứ ở trong ra, đó chính là quả trứng có mảnh kiếm đen.
Quả trứng pha lê lúc này chẳng khác nào một cái bóng đèn lóa sáng khắp phòng làm Như Nhật chói mắt tỉnh cả ngủ.
“Ngươi phá cái gì nữa vậy?” Như Nhật dụi mắt hỏi.
“Nó… nó là con gì?” Dương lắp bắp nói, lúc này Như Nhật mới quen ánh sáng, nàng nhìn vào nguồn sáng trên tay Dương, ánh sáng đã nhạt dần, lộ ra một quả trứng trong suốt to cỡ hai nắm tay, bên trong quả trứng có hình dáng một đứa bé tròn trĩnh đáng yêu nhưng chỉ bé cỡ một nắm tay người.
Vỏ trứng nứt ra, đứa bé quanh mình tỏa ánh sáng trắng lơ lửng bay lên ôm lấy gò má Dương và thích thú cười hắc hắc làm Dương giật mình tóm gọn nó trong bàn tay mình.
“Nó là con gì?” Dương hỏi lần hai, Google không đáp lại.
“Hình như là tiểu tinh linh, ngươi kiếm đâu ra vậy?” Khác với Dương, Như Nhật mắt sáng rực nhìn đứa bé nhỏ xíu tròn mũm mĩm đang bị bàn tay Dương ôm gọn.
“Tiểu tinh linh?” Dương thắc mắc.
Lần này thì Google mới lên tiếng: “Ngoài linh thú, linh mộc và con người, còn một số dạng tồn tại khác biết sử dụng linh lực, trong đó có Tinh Linh, Tinh Linh là các dạng nguyên tố và phi nguyên tố lâu năm sinh ra trí tuệ rồi tiến hóa thành Tinh Linh, ví dụ một ngọn lửa trăm năm không tắt có thể sinh ra một Hỏa tinh linh.”
“Vậy nó là tinh linh gì?” Dương hỏi tiếp, nhìn đứa bé đáng yêu đang tròn xoe mắt nhìn mình khiến hắn chỉ muốn cắn một cái.
Google lại im lặng.
“Nhưng mà nó lớn hơn so với tinh linh bình thường?” Như Nhật thắc mắc, theo nàng biết, tinh linh trưởng thành cũng chỉ to cỡ hai ngón tay, còn đứa bé này trong hình dạng đứa trẻ khoảng 1 tuổi mà đã to gần bằng một nắm đấm.
Dương nhìn qua đống vỏ trứng, nhưng tất cả đã tan biến, chỉ còn lại mảnh kiếm vỡ vẫn còn nguyên vẹn như ban đầu, Dương sực nhớ ra chuyện kiểm tra thuộc tính lần trước đã sinh ra quả trứng, liền thử kiểm tra thuộc tính của đứa bé.
Quả nhiên thuộc tính Dương cảm nhận được vẫn là một cảm giác sâu xa ngoài tầm hiểu biết của hắn.
“Sao thế?” Thấy Dương đăm chiêu, Như Nhật hỏi.
“Không có gì, ta thử kiểm tra thuộc tính của nó, nhưng không biết…”
“A há á!” Đứa bé kháu khỉnh cười, cúi mặt đem gò má hồng hào của nó cọ vào ngón tay cái của Dương.
“Cho ta bế chút đi!” Như Nhật thèm nhỏ dãi giơ tay ra đòi bế đứa bé.
“Khoan! Để ta kiểm tra cái này!”
Mặt Dương tỏ ra nghiệm trọng khác thường làm Như Nhật cũng hồi hộp theo.
Dương thả đứa bé nằm ngửa trên lòng bàn tay, tay còn lại cẩn thận nắm cái chân bé xíu của đứa bé giơ lên, chăm chú xem với vẻ mặt nghiêm trọng rồi mừng rỡ kết luận: “A! Là bé gái!”
Chát!
“Tên bại hoại!” Như Nhật đỏ mặt tát Dương một cái trời giáng trước khi hắn kịp đưa linh lực ra phòng ngự.
“Sao ngươi đánh ta?” Dương ủy khuất hỏi, cú đánh của Như Nhật làm hắn đau muốn rớt răng ra ngoài.
“Hắc hắc!” Đứa bé cười vui vẻ dí nắm tay bé xíu đấm vào không khí phụ họa, sau đó nó lơ lửng bay lên bám vào gò má Như Nhật làm nàng thích chí cười tít cả mắt. Lúc này nàng không còn chút nào giả trai mà rõ ràng là một cô nàng đang vô cùng thích thú với một đứa bé đáng yêu.
“Ngươi đặt cho nó một cái tên đi!” Như Nhật nói, nàng bế đứa bé trên một tay, tay còn lại khều khều vuốt vuốt lên mặt đứa bé làm nó nhột cười mãi không thôi.
“Tên à?” Dương suy tư: “Đặt tên Mi Lu đi!”
“Ngươi tưởng nó là chó à?” Như Nhật tức giận nói, đứa bé cũng phồng hai gò má ra vẻ phản đối.
“Nó sinh ra trong trứng pha lê, hay đặt là Pha Lê?” Dương nói tiếp.
“Thôi nghe dễ vỡ quá, nó sáng trắng như ngọc, đặt là Bảo Ngọc đi!” Như Nhật góp ý.
“Ừ vậy thì Bảo Ngọc!”
“Á há á á!” Đứa bé dường như hiểu được, nó cười khoái chí, hay bàn tay nhỏ xíu vỗ vào nhau mấy cái ra vẻ tán thành.
Như Nhật thích thú: “Trứng này ngươi kiếm ở đâu vậy?”
“Thích không, cho ngươi nuôi đấy!”
“Á á dá!” Nghe Dương nói, Bảo Ngọc khó chịu la to, tay chân giãy nãy ra vẻ phản đối.
“Lạ nhỉ, rõ ràng nó thích ngươi lắm mà?” Dương nghi hoặc.
“Chắc nó xem ngươi là mẹ nó!”
“Ngươi mới là mẹ nó ấy, ta là đàn ông mà, ta là cha nó!” Dương cãi, làm Như Nhật đỏ mặt.
“Ả quên, lấy sữa đâu cho nó uống?” Dương lo lắng nói.
“Tinh linh cần gì uống sữa?”
“À…”
“Phải kiếm cho Bảo Ngọc vài bộ quần áo nữa!” Như Nhật nói rồi lấy trong giỏ đồ ra một miếng vải trắng cùng kim chỉ, cắt khâu mục lúc là xong một chiếc áo trắng đơn giản xinh xắn.
Thấy Dương nhìn mình chằm chằm, Nhật đỏ mặt giải thích: “Mẹ ta bảo con trai đánh lộn hay rách áo nên đem kim chỉ theo khâu lại…”
Dương cũng không thèm trêu Nhật, chỉ cười cười nhìn nàng đang cười tít cả mắt đem chiếc áo mặc vào cho Bảo Ngọc
Đêm đó Như Nhật thích chí đùa nghịch với Bảo Ngọc một hồi lâu, còn Dương thì ngồi vận công, sau đó Bảo Ngọc buồn ngủ bay là đà lên đầu Dương, vạch tóc hắn thành một cái ổ nằm sấp xuống ngủ ngon lành.