Phần 177
Đã hai tháng trôi qua kể từ khi cuộc thi Thanh niên anh hùng chiến kết thúc, nhưng dư chấn vẫn còn in sâu trong tâm trí những người được tận mắt chứng kiến cuộc thi, những lời kể lan thành những lời đồn, những lời đồn lan rộng khắp đất nước khiến nhân tâm chấn động, ba thiên tài 17 tuổi của Thế hệ phi thường hợp lực đánh bại hai vị Chúa Tể!
Chấn động lan khắp, nhưng vẫn có những vùng sâu vắng thanh tịnh không chịu ảnh hưởng…
Vùng Bảy Núi của tỉnh An Giang, gọi là Bảy Núi nhưng thật nơi này có đến 37 ngọn núi. Nơi đây là một vùng đất còn hoang sơ yên bình, núi sông trùng điệp, non xanh nước biếc, dưới chân núi là những cánh đồng xanh trải bạt ngàn…
Mặt trời chìm dần xuống chân núi…
Nơi một vách núi cao chọc tầng mây, một bóng người bám vào vách đá tựa như con kiến nhỏ đang vẫy vùng giữa thiên nhiên bao la hùng vĩ. Dương cẩn thận bám từng khe đá để trèo lên vách núi, thỉnh thoảng dừng lại lấy sức để trèo lên một đoạn khó, đôi lúc cũng trượt tay, vội vàng bấu lấy một mô đá rồi lại tiếp tục trèo lên.
Sau thời gian nỗ lực, cuối cùng Dương cũng vượt qua vách núi, vừa thò đầu lên khỏi vách thì giật mình vì thấy một bóng người như đứng chờ đợi hắn từ trước.
– My! Sao em ở đây? – Dương ngạc nhiên hỏi.
My nở nụ cười dịu dàng mà rạng rỡ, mái tóc dài bồng bềnh trong gió trời bao la đẹp như thiên thần làm tim Dương mê muội, nàng đáp:
– Chỉ là muốn đi đâu đó đổi gió. Hì hì…
Sau đó My khom người đưa tay cho Dương nắm, nhưng một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua làm váy ngắn tốc lên để lộ ra mảng quần lót mỏng manh quyến rũ giữa cặp đùi trắng mịn như nhung. Khỏi nói cũng biết mắt Dương bị cảnh này hút chặt không thể rời.
– Không được nhìn! – My cười ngượng trong lúc vội kéo váy che đi, nhưng mùi hương dịu ngọt đã lỡ lan vào mũi Dương mất rồi…
Sau đó Dương ta cũng lên được bờ, liền cùng My vừa trò chuyện vừa tìm đường tiến sâu vào núi.
– Anh muốn đến đây rèn luyện thể lực à?
– Sao em nghĩ vậy?
– Vì em thấy với linh lực của anh thì đâu cần phải trèo đèo lội suối vất vả như vậy, Tiên Long hóa rồi bay vào núi là được mà!
Dương gật đầu:
– Ừ! Anh sẽ không sử dụng linh lực để rèn luyện thể chất, trừ tình huống nguy hiểm. Nhưng mục đích chính là đến đây để tìm một loại quặng kim loại hiếm.
– Nhưng mà… – Dương đột nhiên nhấn mạnh khiến Diễm My tròn xoe mắt ngọc nhìn hắn, Dương nháy mắt nói tiếp:
– Không dùng linh lực cũng có cái hay của nó đấy!
Nói xong, chợt thấy gương mặt xinh đẹp của Diễm My ửng hồng, Dương tò mò hỏi:
– Em nghĩ gì mà đỏ mặt thế kia?
My ngượng nghịu:
– Thì… nghĩ xem cái hay mà anh nói là cái gì…”
Dương trợn mắt:
– A! Đừng nói em nghĩ đến cái kia nha! Chúng ta là anh em ruột đó!
Nghe xong, My vừa buồn vừa giận quay đầu đi:
– Em đi về đây!
Nhưng nàng vừa quay đi, bàn tay Dương đã vươn đến, một tay ôm ngang hông, một tay ôm hai đùi, Dương bế My lên và kề gượng mặt hắn vào gương mặt nàng:
– Có cô em gái ruột xinh đẹp như vầy, nếu anh không biến thành con thú thì chắc anh không phải con người…
Nghe câu nói đầy mâu thuẫn của Dương, Diễm My vừa ngượng ngùng vừa bật cười:
– Chứ anh là con gì?
– Chồng em!
Dương đáp, rồi cúi mặt hôn vào làn môi hồng chúm chím của My…
Thơm như hoa…
Ngọt như mật…
Nàng vô thức giơ tay quàng qua cổ hắn…
Đầu lưỡi ướt át…
Đùi thon mềm mại…
Ọtt…
Bụng Dương chợt kêu gào lên sau nữa ngày dài nhẫn nhịn, Dương và My buông môi ra rồi cùng nhìn nhau cười. Nụ cười đầy tình đầy ý…
Không thể chối từ…
Hai đôi môi như bị hút vào nhau…
Rồi ngón tay thon chen vào ngăn trở…
– Mình ăn gì đi, em cũng đói…
Dương gật đầu, cơ thể hắn cũng đang mỏi mệt, nên cố kềm nén cơn ham muốn để dưỡng sức cho một trận chiến lâu dài…
– Vậy mình tìm chỗ nào cắm trại nhé, cũng tối rồi…
– Vâng ạ! Thả em xuống đi…
– Không! – Dương đáp chắc nịch, bế cô em gái xinh đẹp băng qua dốc núi.
– Thả em xuống đi! Như vậy kỳ lắm!
– Ở đây có ai thấy đâu! – Dương đáp.
– Nhưng mà xấu hổ chết được!
– Không chết đâu, đêm nay anh sẽ làm em xấu hổ gấp ngàn lần! Khà khà khà… – Tiếng cười dâm đãng của Dương làm chim rừng bay tán loạn.
– Sao em lại có ông anh bại hoại thế chứ! Hu hu…
– Hãy tự trách bản thân em vì quá xinh đẹp đi! Khà khà…
Bế My vừa đi vừa trò chuyện, Dương tiến đến nơi một hồ nước nhỏ trong vắt, hồ được tạo thành từ một con thác nhỏ trên vách đá, xung quanh là cây xanh phủ kín tạo thành một khung cảnh yên bình thơ mộng tựa cõi thần tiên.
Thả My xuống đất rồi hôn nhẹ lên môi nàng, Dương bảo:
– Em ngồi nghỉ, để anh dựng lều rồi nấu ăn nhé!
– Anh dựng lều rồi tắm rửa đi, để em nấu ăn.
Vậy là Dương ta quét dọn một bãi đất ven hồ, dựng xong căn lều thì nghe tiếng My gọi:
– Sao dựng có một căn vậy anh? Lều của em đâu?
Dương cười dâm ô:
– Anh em với nhau, ngủ chung một đêm không được à!
Diễm My đỏ mặt lườm yêu:
– Chỉ ngủ thôi nhá!
Dương đáp:
– Trong lều thì chỉ nên ngủ… chuyện không nên làm thì phải làm ở ngoài…
Không thể đối đáp với gã anh trai dâm dê, My cúi mặt chăm chú nướng mấy củ khoai cùng hai tảng thịt khô, gương mặt nàng đỏ ửng…
Dương nhảy ào xuống hồ tắm rửa sạch sẽ rồi lên giữ bếp để đến lượt My xuống tắm. Đương nhiên Dương làm gì có tâm trí mà nấu nướng, hắn đổi hướng ngồi để ngắm nhìn My tắm, nàng ngâm mình trong hồ, chỉ để lộ bờ vai mềm mại cùng làn tóc mượt mà. Chỉ vậy, nhưng kết hợp với động tác rưới nước mềm mại dịu dàng cũng đủ khiến lòng người si mê…
Như đề phòng, Diễm My quay đầu liếc sang, bắt gặp ánh mắt Dương đang si mê nhìn mình liền thẹn thùng ngoảnh mặt. Nhưng nét mặt thẹn thùng của nàng lọt vào mắt Dương lại thành nét mặt quyến rũ khiêu gợi đến mức không thể chối từ…