Phần 166
Sáng ngày thứ hai kể từ khi bắt đầu cuộc thi Thanh niên anh hùng chiến, vòng thi thứ hai mang tên Giao Hợp hiện đang trong những giây phút cao trào khi những thành viên còn trụ lại đều đứng vào hàng ngũ nhân tài hàng đầu cả nước, hứa hẹn những trận đánh nảy lửa và những tình huống bất ngờ hấp dẫn.
Đáng kể đến là tình huống Hắc Vũ Tiên Long – Võ Phi Dương, một trong những ứng cử viên hàng đầu của ngôi vô địch đụng độ Long Địch, thiên tài cấp Linh Vương đại diện Long cung. Những tưởng sẽ có một trận kịch chiến nhưng Võ Phi Dương bất ngờ bỏ chạy và đụng độ Tử Y Giáo Chủ – Kinh Vô Nguyệt. Võ Phi Dương bị dồn đến đường cùng, lại thêm một bất ngờ khi Thiên Hương Tiểu Thư – Kiều Vô Song đột ngột xuất hiện định cứu lấy Võ Phi Dương, nhưng cuối cùng nàng chịu một kiếm của Kinh Vô Nguyệt, cùng Võ Phi Dương rơi xuống vực Vô Hồn.
Không lâu sau đó, Hắc Hổ – Đặng Vô Tâm, người xếp thứ hai trong Tứ siêu tân tinh để vuột mất cơ hội thành người đầu tiên lên ngôi Thống Lĩnh chỉ vì một tình huống nhầm lẫn loại nhầm người cùng phe, trở thành tên Phản Tặc mạnh nhất phe Thuẫn.
Đặng Vô Tâm bỏ lỡ cơ hội, nhưng Bạch Long Bá Vương – Sùng Hạo thì không, bằng tinh thần chiến đấu hết mình nhưng cũng không kém phần trí tuệ, Sùng Hạo không mấy khó khăn đạt được 11 điểm, trở thành Thống Lĩnh đầu tiên của phe Mâu, cũng là Thống Lĩnh đầu tiên của cuộc thi.
Kế đến là Long Địch với sức mạnh tuyệt đối, không mấy khó khăn đạt đủ 11 điểm chiến tích và lên ngôi Thống Lĩnh đầu tiên của phe Thuẫn.
Theo sau Long Địch, bộ ba anh em thiên tài Tinh Vân Tam Hiệp của Cường Dương cung tuy có một người trái phe nhưng vẫn phối hợp ăn ý để giành về 30 điểm để trở thành ba vị Thống Lĩnh của chiến trường, hai Thống Lĩnh phe Thuẫn và một Thống Lĩnh phe Mâu.
Vô Sắc Tiên Vũ – Nguyễn Hoài Bão lại có phần trầm lặng và cẩn thận hơn, hiện tại có 7 điểm và gần như chưa chịu chút tiêu hao nào.
Điều bất ngờ khác là ứng cử viên hàng đầu của ngôi vô địch, Vô Ảnh Công Tử – Lương Vô Thường ngay từ lúc bắt đầu vòng hai đã chọn cách ẩn mình để dưỡng lành vết thương cũ, và khi bình minh ló dạng, Lương Vô Thường dường như khôi phục đỉnh phong, rời khỏi nơi ẩn nấp với chiếc huy hiệu hình Thuẫn trong suốt trên ngực để bắt đầu một màn khuấy đảo.
Và người đầu tiên Lương Vô Thường đụng độ lại là thí sinh cực mạnh, Long Địch.
– Ha! Không thèm chơi trò vô hình nữa sao? – Long Địch hỏi khi chạm mặt Lương Vô Thường.
Lương Vô Thường lắc đầu:
– Với người cùng phe thì vô hình làm gì, chẳng lẽ ngươi chấp nhận từ bỏ ngôi Thống Lĩnh, trở thành Phản Tặc chỉ để loại ta?
Long Địch đáp:
– Yên tâm, mạng của ngươi ta sẽ để lại đến phút cuối cùng. Không những thế, ta còn có thể giúp ngươi không tốn chút sức nào vẫn dễ dàng kiếm được 10 điểm.
– Ngươi giúp ta? Tin được sao?
Long Địch cười lạnh:
– Ta biết ngươi không cần ta giúp vẫn có thể tự mình đạt được 10 điểm. Ta cũng không ngu dại gì đi nghĩ rằng có thể lừa được ngươi, nhưng có một kẻ mà ta muốn giết chết bằng mọi giá!
Lương Vô Thường nhướng mày:
– Kẻ khiến ngươi phải nhờ đến ta thì chắc không tầm thường, làm sao có thể không tốn sức?
Long Địch đáp:
– Hắn có một bí kỹ cận chiến rất mạnh, ta thì không muốn tiêu hao hết sức trước vòng cuối, cho nên muốn nhờ ngươi dùng khả năng vô hình ẩn nấp bên ngoài, chờ ta lừa hắn tung chiêu rồi ngươi xông vào kết liễu khi hắn đang mất sức, thế nào?
– Bí kỹ đó thế nào? – Lương Vô Thường hỏi.
– Bí kỹ của hắn nén linh lực đến cực độ để tạo ra một uy lực khủng khiếp. Hắn là Hắc Vũ Tiên Long – Võ Phi Dương, đồng thời cũng là kẻ mang huy hiệu Hai Mặt màu Lam. Nhưng sau hai lần đánh với ta thì hắn đã dùng bí kỹ đó đến bốn lần rồi, có lẽ hiện giờ đang ẩn nấp đâu đó để chữa trị, trời sáng ra ta vừa bắt đầu truy tìm hắn thì gặp ngươi đây!
– Nghe có vẻ hấp dẫn đấy! Dẫn đường!
Theo dõi cuộc trò chuyện thì khán giả đều đoán được Lương Vô Thường và Long Địch có chút quen biết, nhưng điều đáng quan tâm là hai người này đang tiến thẳng đến bờ vực Vô Hồn, nơi Võ Phi Dương và Kiều Vô Song rơi xuống.
…
Đáy vực Vô Hồn, Thánh Gióng trong lốt Thiên Ảnh Dị Thú bám trên vai Dương trong lúc hắn và Kiều Vô Song rời lâu đài, trở ra bệ đá nơi mở khóa linh lực.
– Vực Vô Hồn này tuy không đến mức quá sâu, nhưng dùng sức mạnh thể chất mà trèo lên được hẳn cũng mất nữa ngày! – Dương vừa đi vừa cảm thán nói.
Thánh Gióng đáp:
– Tất nhiên khi xây lâu đài ở vị trí này người ta đã tính đến cách di chuyển!
Đáp xong, Thánh Gióng nhảy khỏi vai Dương, chạy lên đứng trên bệ đá tròn:
– Hai ngươi cũng lên đây, đứng ngay chỗ này!
Dương và Kiều Vô Song nghe theo, tiến lên đứng trên bệ đá. Thánh Gióng liền thi triển một linh thuật dạng ấn ký rồi đặt xuống ngay tâm bệ đá lớn. Vài giây sau, bề mặt bệ đá chợt rung động rồi trồi lên và nứt vỡ, từ khe nứt mọc lên một mầm cây khổng lồ. Hai chiếc lá của mầm cây nhanh chóng nở lớn, Thánh Gióng liền nhảy lên một lá, Dương và Kiều Vô Song cũng nhảy lên theo.
Một cây đậu khổng lồ. Tuy không gian bên ngoài lâu đài không dùng được linh lực nhưng phần gốc cây đậu vẫn ở trong vùng có linh lực nên tiếp tục phát triển mạnh mẽ, đẩy phần ngọn mang Dương, Vô Song và Thánh Gióng lên càng lúc càng cao.
Long Địch đã tiến đến bờ vực và đang xem xét dấu vết của một cuộc chiến, là dấu vết của trận đánh giữa Kinh Vô Nguyệt và Dương.
Khán giả cũng đang theo dõi khu vực này bởi tò mò về tình hình của Võ Phi Dương và cô gái xinh đẹp nhất cuộc thi, Thiên Hương Tiểu Thư – Kiều Vô Song.
Long Địch đang xem xét bên bờ vực, chợt có tiếng động lạ từ vực vọng lên khiến hắn đề phòng lui lại.
Rồi lúc khán giả đang tò mò về hành động kì lạ của Long Địch, từ vực sâu, một ngọn cây xanh biếc trồi lên.
– Đó là cây gì? Đậu thần?
– Trên lá cây có người!
– Là Kiều Vô Song, và Võ Phi Dương, họ chưa chết!
Trong lúc khán giả, nhất là những người quen biết Võ Phi Dương và Kiều Vô Song đang hoan hô vì kỳ tích, thì không khí nơi bờ vực lại lạnh lẽo vô cùng.
Long Địch thấy Dương xuất hiện, liền nghiến răng đe dọa:
– Lần này tao xem mày chạy đi đâu! Tưởng có Kiều Vô Song là an toàn hay sao…
Dương thì chẳng chút sợ hãi, dù rằng thể lực, linh lực và linh hồn hắn đều không được hồi phục nhiều nhưng có một tàn hồn cấp Chúa Tể trên vai, có gì phải lo lắng? Hắn cùng Kiều Vô Song nhảy khỏi lá cây đáp xuống bờ vực, Thánh Gióng trong lốt Thiên Ảnh Dị Thú trên vai Dương khẽ phất tay, phần ngọn cây hoàn thành nhiệm vụ liền bắt đầu khô héo, nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện.
Tuy miệng thì đe dọa, nhưng thực chất Long Địch đang không biết đánh làm sao vì Kiều Vô Song xuất hiện ngoài dự tính, khiến kế hoạch hắn bàn bạc với Lương Vô Thường rất khó thành công.
Lúc này lại có một tiếng động từ rừng rậm phát ra, một bóng người xuất hiện, là Vô Sắc Tiên Vũ – Nguyễn Hoài Bão với huy hiệu hình Thuẫn màu Lục trên ngực.
Thấy Hoài Bão xuất hiện, Dương giơ tay chào:
– Chào chiến hữu! Đã lâu không gặp!
Hoài Bão hừ lạnh:
– Chiến hữu? Đừng quên đây là một cuộc thi, ngươi và ta không cùng phe thì đừng dùng từ chiến hữu!
Cái chào thân thiện của Dương khiến cho Long Địch lo lắng vì có thể xảy ra tình huống ba địch hai thay vì hai địch một như dự tính, nhưng thái độ lạnh nhạt và huy hiệu cùng phe của Hoài Bão khiến Long Địch thở phào nhẹ nhõm.
Long Địch quay sang Hoài Bão nói:
– Cho hỏi ngươi là Vô Sắc Tiên Vũ – Nguyễn Hoài Bão đúng không?
Hoài Bão lạnh nhạt gật đầu.
Long Địch chỉ lên huy hiệu màu đỏ trên ngực mình nói tiếp:
– Ngươi có thể thấy ta cũng ở phe Thuẫn như ngươi, và ta đã trở thành Thống Lĩnh. Nhưng ta muốn loại tên Võ Phi Dương này bằng mọi giá, nếu ngươi giúp đỡ thì số điểm của hắn sẽ thuộc về ngươi, có muốn hợp tác không?”
Thấy Hoài Bão giống như đang phân vân, Long Địch nói thêm:
– Nghĩ xem, hắn là một kẻ nguy hiểm, sao không nhân cơ hội loại hắn ngay lúc này, bớt một đối thủ trong vòng sau!
Suy nghĩ một lúc, Hoài Bão gật gù:
– Được, nhưng ngươi đánh, ta phía sau hỗ trợ!
“Sao mày khôn thế!” – đây là suy nghĩ trong lòng Long Địch, nhưng đương nhiên hắn không nói ra, ngược lại ngoài mặt vui vẻ gật đầu:
– Đồng ý, ngươi chỉ cần giúp ta đề phòng Kiều Vô Song!
Trong lúc Long Địch và Hoài Bão thỏa thuận, Dương thì thầm vài câu với Thánh Gióng trên vai…
Thỏa thuận đã xong, Long Địch liền vận Long hóa, cầm thánh thương lao đến, Dương cũng lao về phía Long Địch, trên tay vận ra một đòn Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng.
Ở Long thành, đại trưởng lão Long Hán cười khinh bỉ:
– Thằng nhóc ngu đần! Trước đó dùng đòn này đã không hạ nổi Long Địch, giờ lại chủ động dùng ngay khi bắt đầu giao chiến, mà có lẽ dùng đòn này xong thì nó cũng cạn kiệt sức lực rồi!
Các trưởng lão khác gật đầu tán thành:
– Phải, phải! Ngu đần mà cứ thích thể hiện…
Thấy Dương dùng toàn lực ngay lần va chạm đầu tiên, Long Địch cũng cười lạnh giương thánh thương lên đáp trả, nhưng chợt cảm nhận được một luồng linh lực mạnh mẽ bộc phát ngay sau lưng, Long Địch vội vàng tập trung linh lực vào lưng cản đòn.
Binh!
Một chưởng đầy uy lực của Hoài Bão đánh Long Địch bật tới trước, đúng vào tầm Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng của Dương, tên này giống như đã dự đoán trước, vẫn theo thế tung đấm thẳng vào đầu Long Địch.
Vốn đang tập trung linh lực vào Bạch Kim Thánh Thương để đối chọi với Dương, lại phải phân tản linh lực ra sau lưng để đỡ đòn đánh lén của Hoài Bão, Long Địch chỉ kịp tụ một ít linh lực lên bảo vệ phần đầu ngay trước khi va chạm với cú đấm của Dương.
BINH!
Va chạm khủng khiếp, ba chiếc sừng trên đầu Long Địch vỡ nát, vảy rồng trên đầu hắn văng tứ tung tạo thành một vụ nổ pháo hoa màu bạch kim, hai chân Long Địch bị đánh khụy xuống dập mạnh vào đất, trông như đang quỳ xuống khuất phục trước Dương.
Thiên Ảnh Dị Thú cũng đột nhiên nhảy khỏi vai Dương lao về một hướng, rồi dường như Thiên Ảnh thú va chạm vào một bức tường vô hình, có âm thanh như kính vỡ, khung cảnh nơi va chạm này nứt ra rồi rơi xuống, hiện ra Lương Vô Thường bên trong.
– Lợi hại! – Bị lộ, Lương Vô Thường tán thưởng một câu rồi bỏ chạy mất hút.
Bất ngờ xảy ra dồn dập khiến khán giả không khỏi ngỡ ngàng, cứ tưởng Dương bốc đồng tung bí kỹ vội vã, nào ngờ Bạch Kim Long Vương – Long Địch bị hạ gục ngay lần va chạm đầu tiên, cứ tưởng Nguyễn Hoài Bão sẽ cùng Lương Vô Thường tranh đoạt huy hiệu Hai Mặt của Dương, nào ngờ Hoài Bão lại trợ giúp Dương loại Long Địch còn Lương Vô Thường thất bại thảm hại trong tay con Thiên Ảnh Dị Thú bé nhỏ.
Nhìn cảnh tượng trên màn hình, đại trưởng lão Long Hán giận đến run rẫy, và càng giận hơn khi thấy Dương trong màn hình đang đưa mắt lạnh lùng như đang nhìn thẳng vào lão, hắn nói:
– Long Hán! Cứ chờ đi, rồi sẽ đến lượt mày!