Phần 159
Món Thánh Bảo lạ kỳ băng băng lướt qua vùng thảo nguyên mênh mông như bất tận, nhờ vào tốc độ siêu phàm mà tránh né được hầu hết những hiểm nguy chực chờ khắp dọc đường để hướng đến khu rừng rậm phía cuối chân trời.
– Nhìn gần vậy mà sao chạy mãi không thấy đến nhỉ?
Dương thắc mắc, dựa theo kích thước rừng cây, hắn ước đoán không quá xa nhưng chạy mãi không thấy đến. Ở sau lưng hắn, Kiều Vô Song đưa mắt dõi theo khung cảnh mênh mông, gương mặt nàng giữ nét cười nhẹ nhàng nhưng cũng đủ tỏa nắng.
Bên ngoài, các khán đài đã bớt nóng khi không còn cuộc chạm trán nào đáng kể, thỉnh thoảng chỉ có tiếng bàn luận về một cuộc tấn công của linh thú hoặc vài đợt ám toán bất thành. Đa phần đều tò mò về khu rừng phía xa.
Thần sư Đức Cường cũng không ngoại lệ, lão nhìn về khu rừng, trong đầu như nhớ ra điều gì, liền quay sang hỏi thành chủ Hồ Đại Quang:
– Khu rừng kia có phải là nơi người ta phát hiện ra một đoạn sấm vô danh?
Hồ Đại Quang gật đầu:
– Vâng, nội dung đoạn này là Thiên Vương hiện, Khổng tộc vong.
Đức Cường gật gù suy ngẫm:
– Thiên Vương hiện, là Phù Đổng Thiên Vương hay là Thiên Vương giáp? Còn Khổng nhân tộc không phải đã sớm tiêu vong sao?
Hồ Đại Quang nói:
– Rất khó hiểu, hơn nữa những vế sau hầu như đều không chính xác, tựa như kẻ tự xưng là Vô Danh này chỉ viết bừa. Nhưng mà…
Thiên Lý thánh sư nói chêm vào:
– Nhưng mà kẻ này dùng không gian làm giấy, dùng thời gian làm mực, nếu đích thân hắn nói hắn viết bừa, cũng không ai tin.
Hồ Đại Quang lắc đầu:
– Chưa kể đến chuyện hắn nói hay không nói, tung tích của hắn hiện giờ chỉ là con số không. Có một tin tức không rõ là thật hay là bịa, rằng ngay cả Long Mẫu Thần Long cũng không biết Vô Danh viết ra đoạn sấm “Luân Hồi nở, Long cung tàn” ở Long Cung từ khi nào, dù người ta chắc chắn rằng trong khoảng 60 năm trước chưa từng thấy dòng chữ ấy.
Thiên Lý thánh sư nói:
– Kẻ có thể ẩn giấu thân phận trước một vị Thần, chắc chắn chỉ có thể là một vị Thần hùng mạnh hơn! Nhưng mục đích của hắn là gì khi mà các Thần không thể xen vào chuyện người phàm quá vài lần?
Đức Cường thần sư trầm ngâm:
– Trừ khi những gì hắn viết là vấn đề của Thần!
Chợt từ màn hình bắn ra một chuỗi âm thanh vang rền gồm tiếng gầm, tiếng tru, tiếng gáy và tiếng động đất. Góc màn hình của 4 miền thảo nguyên Tĩnh Lặng xuất hiện bốn con linh thú.
Miền Bắc thảo nguyên Tĩnh Lặng, một thanh niên mặc áo lông thú khom người thủ thế, trước mặt hắn là một con sư tử với bộ lông đỏ rực như lửa đang gầm rú thị uy.
Miền Đông thảo nguyên Tĩnh Lặng, một con đại bàng bốn cánh lượn lờ trên bầu trời, phía dưới là một nhóm thí sinh đi đầu khu vực miền Đông.
Miền Nam thảo nguyên Tĩnh Lặng, Kinh Vô Nguyệt và Lương Vô Thường bị chặn đường bởi một con sói hai đầu có bộ lông nữa trắng nữa đen.
Miền Tây thảo nguyên Tĩnh Lặng, cuối cùng thì Truy Ảnh 800 mã lực cũng phải dừng bánh trước một con tê giác khổng lồ đang rầm rầm đuổi đến từ hướng đối diện. Thấy Dương dừng lại và thu Truy Ảnh 800 mã lực vào nhẫn, khán giả có người ngạc nhiên:
– Tại sao không né rồi chạy tiếp? Hắn muốn ra oai với gái sao?
Người khác có hiểu biết về linh thú nói:
– Đó là tê giác chín sừng, một loài linh thú hệ Thổ mạnh mẽ, với kích cỡ này thì cũng phải ở cấp Linh Vương, muốn hạ nó phải tốn sức lắm!
Biết là tốn sức, nhưng Dương buộc phải đánh, bởi vì trên chiếc sừng thứ chín trên đỉnh đầu con tê giác cao 3 mét kia có đính một mảnh kim loại. Mảnh kim loại này bám đầy bụi bẩn trông chẳng khác gì sắt gỉ, nhưng chỉ có Dương là nhận ra đấy chính là một mảnh của bộ giáp Phù Đổng Thiên Vương.
Nhìn con tê giác chín sừng cấp Linh Vương 2 đang đuổi đến, tuy tự tin có thể đánh bại nó nhưng Dương biết bản thân sẽ tiêu hao một lượng lớn linh lực, chưa kể việc cưỡi Truy Ảnh đã lấy đi của hắn một lượng lớn linh lực từ trước. Đắn đo vài giây, hắn quay sang nói với Kiều Vô Song:
– Thiên Hương tiểu thư, ta nhờ nàng một việc được không?
Một kẻ mới gặp lần đầu, lại là đối thủ nặng ký, vậy mà dám cho mình ngồi sau lưng suốt chặng đường, giờ lại còn ra lời nhờ vả, Kiều Vô Song tròn mắt ngạc nhiên, nàng khẽ gật đầu.
Thấy Vô Song gật đầu, Dương nói:
– Những người phía sau sắp đuổi đến, trong lúc ta đánh với con tê giác, nàng có thể giúp ta ngăn ngừa người khác ám toán không?
Kiều Vô Song nghe Dương nói xong, khẽ nhíu mày suy nghĩ rồi nhẹ lắc đầu từ chối. Khi Dương còn chưa kịp thất vọng, Kiều Vô Song chỉ tay vào giữa ngực nàng, sau đó chỉ tay vào giữa ngực Dương rồi lại chỉ tay về phía con tê giác.
Hành động của Kiều Vô Song khiến Dương ngạc nhiên:
– Nàng không nói được?
Kiều Vô Song khẽ “ưm” một tiếng, tuy thanh quản có thể phát âm thanh nhưng miệng nàng không thể nói, đây là biểu hiện của tình trạng bị câm vì lời nguyền.
Dương đảo tròn mắt như suy nghĩ gì đó rồi hỏi:
– Lúc nãy ý nàng là nàng giúp ta đánh con tê giác?
Thấy Kiều Vô Song gật đầu xác nhận, trong lòng Dương thầm mắng:
– Đệt, dễ thương thấy mẹ luôn mà lão bố vợ cứ dặn phải đề phòng…
Mắt đất ầm ầm rung chuyển, con tê giác khổng lồ đuổi đến chỉ còn cách Dương và Vô Song vài mét, cả hai vội nhảy lui ra hai hướng. Những tưởng với thân hình đồ sộ thì con tê giác chín sừng kia sẽ theo đà xông thẳng tới trước, nhưng không ngờ chỉ sau một cú giậm chân trước, con tê giác chín sừng đã dừng lại rồi chuyển hướng đuổi sang Dương.
– Mẹ ơi!
Thấy con tê giác chín sừng thoắt cái đã dí đến sau đít mình, Dương hoảng hồn vận Tiên Long hóa vỗ cánh bay lên mới tránh được cú húc sừng của nó.
Thấy Hắc Ma Đế Lôi sẽ nghĩ đến Hắc Vũ Tiên Long, nghĩ đến Hắc Vũ Tiên Long đương nhiên biết đến Tiên Long hóa, nên Dương không cần phải che giấu năng lực này mà sử dụng luôn từ đầu để nhanh chóng hạ gục tê giác chín sừng.
Tuy ai cũng biết nhưng không phải ai cũng từng thấy, khi Dương hiện thân trong bộ giáp rồng cùng đôi cánh đen, khán giả nổi lên xôn xao:
– Đó chính là hắc long bá vương cùng hắc ám tiên vũ sao, ngầu hơn cả lời đồn!
– Hắn bay như thế thì tê giác chín sừng bó chân rồi!
– Chưa chắc!
Đúng là chưa chắc, vừa húc trật mục tiêu, tê giác chín sừng rú lên, chiếc sừng lớn nhất trên mũi nó xoáy mạnh rồi bắn thẳng lên trên với tốc độ như đạn bắn. Dương đang trên không nên hiệu quả của Ngự Lôi Thuật rất thấp, không kịp né tránh nên vội vàng bật mảnh Phù Đổng Thiên Vương giáp lên, cùng Hắc Kim Thánh Khải kết thành một hình nón bao lấy chiếc sừng rồi nhờ lực ma sát mà phá tan lực xoáy khủng khiếp của chiếc sừng mang linh lực cấp Vương kia.
Khán giả lại một phen kinh ngạc:
– Lại một Thánh Bảo biến hình!
Chưa hết, vừa cản chiếc sừng, Dương vừa lấy ra một thứ, cán kiếm Đa Tình.
– Lại một Thánh… ủa không phải, là Linh Bảo hạ cấp? Hắn dùng nó làm gì?
Khán giả bị đưa đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, dùng một Thánh Bảo để di chuyển, dùng một Thánh Bảo để phòng ngự, giờ lại chỉ dùng một Linh Bảo chưa rõ công dụng.
Lúc khán giả đang tò mò, cán kiếm Đa Tình màu kim loại xám trên tay Dương chợt đổi thành màu đỏ máu, một ngọn huyết hỏa bốc lên trên cán rồi định hình thành một lưỡi kiếm đỏ sắc bén, là hình dạng một lưỡi kiếm thực sự chứ không phải một thứ trông giống lưỡi kiếm như Dương từng tạo ra, đây là một trong những năng lực của cán kiếm Đa Tình, cường hóa cảnh giới, đương nhiên chỉ hỗ trợ cường hóa khi người dùng đưa linh lực vào lưỡi kiếm thông qua cán kiếm Đa Tình, không có tác dụng khi đưa linh lực vào các bảo vật khác.
Nhìn lưỡi kiếm màu đỏ máu yêu dị, khán giác lại một lần nữa kinh ngạc:
– Linh lực Hữu Hình! Kẻ này đã đột phá Linh Tướng, còn dùng được Hữu Hình, hắn bao nhiêu tuổi?
– Ch… chưa đến 18…
Một trận sởn tóc gáy lan ra khắp các khán đài, người ta thường nghĩ Thế hệ phi thường là phi thường ở chỗ có Long thể bá vương, có Tiên vũ, chứ nếu không có những thứ đấy thì chúng cùng lắm cũng chỉ là nhân tài hiếm thấy. Nhưng kẻ này chưa đến 18 tuổi đã đột phá Linh Tướng, lĩnh ngộ Hữu Hình, mang trong mình đế lôi cùng đế hỏa, đây là thiên phú khủng khiếp cỡ nào?
Mà thật ra Dương chỉ biết chút da lông của linh lực hữu hình chứ làm gì đã lĩnh ngộ được, nhưng đâu ai nghĩ một linh bảo hạ cấp lại có khả năng lợi hại như vậy. Và thật ra hiện tại Đa Tình chỉ đủ giúp Dương tạo ra vài hình dạng đơn giản tương tự như lưỡi kiếm.
Nhưng đấy là nói riêng về Hữu Hình, cán kiếm Đa Tình còn cường hóa những cảnh giới khác mà linh hồn người dùng đang có, cường hóa Nhập Thể giúp lực cánh tay cầm kiếm mạnh mẽ hơn, cường hóa Phóng Xuất giúp linh lực đưa vào lưỡi kiếm mạnh mẽ hơn, cường hóa Kết Tinh giúp linh lực đậm đặc hơn. Tuy hiện tại chỉ cường hóa một mức độ rất nhỏ nhưng càng phát triển thì tỷ lệ cường hóa cảnh giới của Đa Tình càng tăng lên, để cuối cùng sẽ xứng tầm Thần Bảo.
Cầm Đa Tình Huyết Hỏa kiếm, Dương hạ cánh, nhắm vào chiếc sừng thứ chín trên đỉnh đầu con tê giác để chém xuống.
Tê giác chín sừng thấy điểm yếu bị đe dọa, liền rú lên, hai chân trước giậm đất nhún lên thành tư thế đứng bằng hai chân sau, chỗ khuất của chiếc sừng thứ nhất trước mũi nhanh chóng tụ ra một chiếc sừng mới cản lấy lưỡi kiếm của Dương. Đồng thời, chiếc sừng ở vị trí thứ hai đột nhiên thụt vào, miệng tê giác chín sừng há ra phun chiếc sừng này vào bụng Dương.
Binh!!!
Dương kịp thời dùng Hắc Kim Thánh Khải cản đòn, dù hiệu quả phòng ngự đã giảm sút nhưng lực tấn công của chiếc sừng thứ hai cũng yếu hơn nên hắn chỉ bị đẩy văng ra sau. Tê giác chín sừng được thế xông tới, chiếc sừng ở vị trí thứ ba mọc dài ra như một ngọn giáo nhọn hoắc đâm về phía Dương, tên này mất thế nên chỉ còn cách giương kiếm ra đỡ rồi đạp chân xuống đất, vận Ngự lôi thuật nhảy sang bên tìm cách tiếp cận phần bên hông tê giác.
Thấy Dương nhảy sang bên, chiếc sừng thứ tư của tê giác giương dài thành một lưỡi đao sắc bén rồi bẽ quặp sang bên, hướng vào hông Dương chém đến khiến Dương buộc phải lui ra xa.
Rõ ràng tê giác chín sừng cực kỳ linh hoạt chứ không giống bề ngoài cục mịch, kế hoạch lầy lội đoạt lấy mảnh giáp rồi trèo lên xe bỏ chạy của Dương hoàn toàn phá sản.
“Xem ra buộc phải dùng bí kỹ…” Dương thầm nghĩ, định vận Huyết hỏa cuồng thì chợt có một luồng gió mang hương thơm êm dịu thổi qua, hắn vội vàng nín thở nhìn sang Kiều Vô Song. Từ một ít thông tin mà Hồ Đại Quang có được, Kiều Vô Song sở hữu ít nhất ba loại dị phong. Không phải thuộc tính biến dị nào cũng thể hiện sự đặc trưng ở màu sắc như Lôi và Hỏa, riêng Phong hệ biến dị thường khác nhau ở mùi hương hoặc tiếng gió, mà nổi tiếng nhất ở Thiên Hương tiểu thư chính là loại dị phong có mùi hương và âm thanh ru ngủ.
Đương nhiên năng lực lợi hại này cũng có nhược điểm lớn, chính là khi đã đề phòng thì sẽ ít bị ảnh hưởng, hoặc chênh lệch cấp độ quá lớn cũng không chịu ảnh hưởng nhiều.
Không như Dương, tê giác chín sừng bị mùi hương của Kiều Vô Song hấp dẫn, liền đưa mũi hít lấy hít để, vừa hít vừa tìm đến nguồn gốc hương thơm. Chiêu này cực kỳ hiệu quả với những kẻ không đề phòng, dù trên cấp nhưng do hít quá nhiều nên tê giác chín sừng dần dần rũ xuống, chưa ngủ nhưng cũng đủ lim dim.
Biết thời cơ đã đến, Dương từ từ tiến đến vung kiếm chém vào chiếc sừng thứ chín của tê giác. Một nhát chém rất ngọt cắt phăng chiếc sừng nhỏ, làm chiếc sừng này văng sang bên.
Rồi nhiều hiện tượng nổi lên cùng lúc, tê giác chín sừng bị cắt chiếc sừng yêu quý liền đau đớn bật dậy rú lên, cán kiếm Đa Tình trên tay Dương cũng đồng thời phát sáng, và chiếc sừng có đính mảnh Phù Đổng Thiên Vương giáp vừa văng đi đã bị một bóng người lao đến chụp lấy rồi chạy đi ngay trước mặt Dương khi Dương đang đề phòng con tê giác.
– ĐM!
Dương tức giận gầm lên, tiếng gầm của hắn lấn át cả tiếng rú của con tê giác.