Phần 151
Cửa tầng thấp nhất của cao ốc hé mở, Dương bước ra và thấy Thiên Lý thánh sư cùng Lệ, Mộng, My, liền vẫy tay chào tươi cười bước tới.
Nhìn cái bộ dáng đại công cáo thành của Dương, cả Lệ, Mộng và My cùng đỏ ửng mặt còn Thiên Lý thánh sư trợn mắt nghĩ thầm:
– ĐM? Chẳng lẽ nó vượt được tầng 60 thật sao?”
Dương đang đi thì chợt một bóng người vèo vèo lao đến khiến Thiên Lý thánh sư giật mình lao đến chắn trước người Dương.
Hai người này dừng lại cùng lúc, đối diện nhau.
Thiên Lý thánh sư ngạc nhiên:
– Thầy Cường!
Người đối diện chính là Đức Cường Thần Sư, lão thở hì hục phất tay đuổi:
– Thiên Lý! Tránh ra ngay!
Nhìn Đức Cường có vẻ nóng nảy gấp gáp, Thiên Lý lo lắng:
– Thầy Cường, thằng cháu này của con có làm gì đắc tội thầy ạ? Nó còn nhỏ dại xin thầy tha lỗi để con đem về dạy dỗ…
Đức Cường nhướng mày:
– Dạy dỗ? Ngươi dạy nổi hắn sao? Tránh ra!
Nói xong, Đức Cường thần sư tỏa ra uy thế khủng khiếp của một vị đại đế, khiến Thiên Lý thánh sư vốn chỉ là Linh Đế cấp thấp bị đẩy lùi mấy bước liền.
Chỉ còn Đức Cường đối diện Dương, lão gằn giọng hỏi:
– Nó đâu?
Như phản xạ tự nhiên, Thiên Lý thánh sư nổi lên một ý nghĩ:
– Đù má chắc thằng nhóc dâm đãng này lại xơi con gái nhà người ta nữa rồi! Lại còn đưa nhau đi trốn!
Nhưng Dương chẳng có biểu hiện gì là lo sợ, bởi hắn chẳng cần phải lo sợ, hắn mỉm cười lấy từ trong nhẫn ra một khối kim loại màu vàng tỏa ra ánh sáng chói lóa đưa cho thần sư Đức Cường.
Tay run run cầm lấy khối Kim Tinh Vạn Năm, Đức Cường thần sư giấu trong bàn tay để ngắm riêng một hồi, đôi mắt lão ngấn lệ:
– Là nó… chính là nó…
Sau đó lão ngửa mặt cười to:
– Ha ha ha! Ha ha ha!
Tiếp theo, trước cái mồm há như muốn tét ra của Thiên Lý thánh sư và những người quan sát, Đức Cường thần sư vừa khóc vừa cười ôm chằm lấy Dương hun hít tới tấp, mà hắn thì vô phương phản kháng nên chỉ có thể đứng chịu đòn, miệng lầm bầm:
– Má! Bớt lầy dùm cái! Mấy con vợ của ta đang đứng nhìn kìa!
Hun như bóng muộn một hồi, Đức Cường thần sư mới buông Dương ra, gọi Dương, Thiên Lý thánh sư và Lệ, Mộng, My vào nơi riêng tư để giải thích ngọn nguồn sự việc. Đương nhiên chuyện Dương lên đến tầng 100 cao ốc Trí Tuệ sẽ được Đức Cường thần sư giấu kín, chuyện thí sinh yêu cầu giấu kín thành tích cũng không phải chuyện hiếm nên không quá nhiều người thắc mắc.
Sau khi được thần sư Đức Cường giải thích vấn đề, rằng lão nhờ Dương tìm một món linh kim hiếm có, Thiên Lý tò mò hỏi Dương:
– Vậy ngươi đã vượt đến tầng bao nhiêu?
Dương hỏi ngược lại:
– Trước đây ông vượt đến tầng bao nhiêu?
Thiên Lý thánh sư nét mặt tự hào, nhưng trước mặt một thần sư nào dám cao ngạo, ra vẻ khiêm tốn:
– Cố lắm mới đến được tầng 70…
– Ờ… vậy cháu đến tầng 71!
– Xạo mày!
– Thật mà! Không tin ông hỏi thành chủ Đức Cường xem!
Dương liếc qua Đức Cường, lão liền thật thà gật đầu xác nhận với bản mặt không chắc chắn lắm.
Nhìn bản mặt khó tin của Thiên Lý và Lệ, Mộng, My, Dương gãi đầu:
– Thật ra cháu chỉ qua tầng 60 thôi…
Lần này thì Đức Cường đưa ra giấy chứng nhận vượt tháp cho Dương, đến tầng 60 theo giao ước từ trước giữa hai người.
– Vậy là cháu được cưới Lệ, Mộng và My chứ ạ?
Rõ ràng là Thiên Lý thánh sư không còn gì để nói, mặt lão đơ ra, phải gật đầu mà không thể gật, muốn lắc đầu mà không thể lắc, cuối cùng chỉ đưa ra một câu miễn cưỡng:
– Khi nào mẹ ngươi đến hỏi thì ta sẽ cho tổ chức cưới…
Điều này thì Dương cũng đồng ý. Nhưng nhìn Lệ, Mộng và My đang cười e thẹn mà rạng rỡ, trong lòng Dương nổi lên máu cầm thú, thầm soạn sẵn một kịch bản để khai trương My đồng thời thử trò tay 4 với cả 3 nàng, cũng là dịp khai trương cái năng lực đặc biệt có được sau khi Long Hóa cấp độ 2 mà hắn mới phát hiện trong thời gian nằm sấp dưỡng mông.
Xong chuyện, Dương được Đức Cường gọi đến một phòng bí mật.
Trên bàn là món linh bảo hạ cấp kia, thần sư Đức Cường đã lắp ráp hoàn thiện, chỉ còn chờ Dương mang Kim Tinh Vạn Năm về lắp vào.
Cả hai nín thờ chờ đợi khi bàn tay Đức Cường đặt viên kim tinh sáng chói vào vị trí của nó.
Âm thanh ma sát chói tai vang lên, Đức Cường đóng lớp vỏ vào và đưa cho Dương.
– Ngươi kích hoạt đi!
– Nhưng do ngài tạo ra mà…
– Không có ngươi thì không có nó! – Đức Cường thần sư dứt khoát, việc kích hoạt một món bảo vật mới được sáng tạo có ý nghĩa giống như việc người cha lần đầu tiên nhìn thấy đứa con mới sinh của mình, nhưng Đức Cường vẫn quyết định trao cơ hội duy nhất này cho Dương, bởi hắn là người dùng nó, tương lai nếu món bảo vật này trở thành thần bảo, sinh ra linh trí thì Dương chính là người thân thiết nhất của nó.
– Được, vậy cháu kích hoạt, còn tên do ngài đặt nhé?
– Đồng ý!
Dương cầm lấy, đưa linh lực vào để khởi động món bảo vật tâm huyết của thần sư Đức Cường, lập tức món bảo vật này tỏa ra thứ ánh sáng chói lóa dị thường, dù sáng chói khắp phòng nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ món bảo vật ở trung tâm nguồn sáng.
– Đây là… dị tượng của Kỳ Bảo xuất thế! – Đức Cường thần sư kích động đến run rẫy.
Với những loại bảo vật, bảo đan đặc biệt (như Kỳ Bảo mới được sáng tạo, Thần Bảo, Thần Đan mới được hình thành…) sẽ sinh ra những dị tượng với quy mô khác nhau, nhưng dù là dị tượng nhỏ như Kỳ Bảo mới sáng tạo cũng là cực kỳ hiếm thấy.
– Chúc mừng ngài thành công sáng tạo ra một Kỳ Bảo!
Dương tươi cười, nhưng lại phát hiện ra quanh người Đức Cường thần sư tỏa ra một lượng linh lực lớn.
– Đột phá? – Dương ngạc nhiên.
Đúng vậy, xóa bỏ khúc mắc trong lòng, Đức Cường thần sư đã thành công vượt qua cấp bậc Linh Đế, sẵn sàng tiến vào cấp bậc Chúa Tể. Vốn đã tích tụ linh lực nhiều năm, hiện tại Đức Cường thành sư có thể lập tức đột phá.