Phần 150
– Trí tuệ nhân tạo? Ý ngươi nói ngươi là linh hồn của Tối Thượng Bảo? – Dương hỏi.
Giọng kia đáp:
– Khác nhau. Linh hồn của Tối Thượng Bảo là tồn tại ở dạng linh hồn giống với Tinh Linh, không những có trí tuệ mà còn có cảm xúc riêng, còn Trí tuệ nhân tạo như ta cũng là một sản phẩm giả kim thuật nhưng không có linh hồn mà chỉ có trí tuệ cơ học. Nói đơn giản hơn, bọn chúng là linh hồn, còn ta là não bộ. Tạo ra Tối Thượng Bảo cực kỳ khó, cho nên thay vì cố tạo thêm Tối Thượng Bảo, chủ nhân đã nghiên cứu phát triển ra một dạng bảo vật có trí tuệ như ta. Mà sao ta lại trả lời ngươi nhiều vậy? Trong bộ nhớ không có lệnh trả lời với người lạ.
– Chủ nhân ngươi là ai?
– Chủ nhân là người thông minh nhất thế giới này, người là tồn tại sánh ngang với Tối Thượng và từng lập ra một kỳ tích mà trong lịch sử thế giới chưa ai làm được.
– Ghê vậy? Nói rõ hơn xem. – Dương giục.
Giọng kia dù vẫn vô cảm nhưng vẫn khiến Dương có cảm giác như một giọng nói tự hào:
– Ngươi biết về luyên kim, vậy có biết rằng nhiều Thánh Sư hợp tác vẫn có thể tạo ra Thần Bảo?
Dương gật đầu:
– Đúng! Có biết!
Giọng kia nói tiếp:
– Nhưng trăm tỷ Thần Sư hợp tác cũng không thể tạo ra Tối Thượng Bảo.
– Vậy Thiên Kiếm ở đâu ra? – Dương ngạc nhiên.
– Chính là từ dạng tồn tại tối thượng của giả kim thuật, Thượng Sư. Chủ nhân của ta chính là một Thượng Sư, nhưng đặc biệt hơn, người là Thượng Sư duy nhất trên thế giới thành công chế tạo ra không chỉ một mà đến hai Tối Thượng Bảo!
– Hai Tối Thượng Bảo? Là gì? – Tim Dương đập tung lồng ngực, trước đó vài giây hắn còn tưởng rằng cả thế giới này chỉ có duy nhất một mình Thiên Kiếm là Tối Thượng Bảo.
Giọng kia đáp:
– Thiên Kiếm và Thiên Thư!
Giống như thứ gì đó vừa nổ tung trong não Dương, hắn cảm giác được rằng hắn đang tiếp cận lời giải đáp cho nguồn gốc của cái thứ tự xưng là Google kia. Thiên Kiếm là thanh kiếm của Trời, vậy Thiên Thư nghĩa là sách Trời, nói về sách là nói về Tri Thức, và nói về Tri Thức thì Dương chưa thấy thứ gì có thể biết gần như mọi thứ giống Google. Nên Dương nghĩ, nếu không phải chính là Thiên Thư thì Google chắc chắn có liên quan đến Thiên Thư!
Dương đang lạc trong những dòng suy đoán, giọng vô cảm lại nói:
– Quá thời gian rồi! Trả lời câu hỏi đi! Nếu không ta đuổi ngươi ra ngay lập tức.
– Ặc, tâm sự thêm tí không được à?
– Trả lời đi! Ngươi là ai? Chỉ được trả lời bằng sự thật!
– Sự thật?
Dương trầm tư, hắn biết nếu còn câu giờ sẽ lập tức bị đá ra ngoài bởi vì cái hệ thống này đã tự xác nhận rằng nó không hề có cảm xúc.
– Ta là… Lâm Việt Dương!
– Sai!
– Ấy ấy khoan! Ta trả lời lộn, cho trả lời lại đi!
– Không được! Tạm biệt!
Sàn phòng chỗ Dương đứng dường như đang rung chuyển, Dương vội vàng vớt vát:
– Ta là Võ Phi Dương! Là Võ Phi Dương!
Đột nhiên sàn phòng dừng hẳn, giọng vô cảm im lặng một lúc rồi đáp:
– Đúng rồi!
Dương thở phào nhẹ nhõm.
…
– Nhưng ngươi không phải người ta tìm! Vĩnh biệt!
Giọng vô cảm ném cho Dương một câu, chỗ sàn phòng Dương đứng tách ra một vòng tròn đưa hắn rơi thẳng xuống từ tầng 100 của tòa nhà.
– Aaa….! Khốn kiếp!
Bên ngoài cao ốc Trí Tuệ, người xem đã trở nên thưa thớt khi đa số thí sinh đã ra ngoài, chỉ còn vài người tò mò nán lại xem thí sinh cuối cùng đang làm gì trong tháp mà lâu đến vậy.
– Chắc nó bí câu nào rồi ăn vạ không chịu ra đây mà! Có những câu không giới hạn thời gian, nhưng ở lâu quá cũng vẫn bị đuổi ra như thường! – Thiên Lý thánh sư đứng chắp tay sau đít khịt mũi nói, sau lưng lão là hai chị em Lệ, Mộng cùng với My.
Mộng nói:
– Cháu nghe nói lần ông nội lên đến tầng 70 còn lâu hơn giờ nhiều…
Thiên Lý thánh sư vuốt râu đắc ý:
– Đương nhiên! Về ăn vạ thì nó làm sao bằng ta được!
Nói xong, lão đổi giọng:
– Con bé hư đốn! Dám gài hàng ông mày à!
– Cháu đâu có gài! Tự ông khai ra mà!
Mộng nói xong thì My hồi họp nói:
– Cửa mở kìa!