Phần 148
Sau một hồi chật vật, cuối cùng My cũng khiêng được Dương cùng cặp mông dưa hấu lết lên giường, tên này nằm sấp rên rỉ trong cơn nhức buốt.
My lấy trong nhẫn ra một lọ thủy tinh nhỏ, dịu dàng nói:
– Anh ráng chịu đau nhé, em thoa thuốc cho.
Dương tuy đau nhưng vẫn không chịu bỏ cơ hội trêu My:
– Ơ sao giờ lại thành em rồi? Thích nằm dưới sao?
My đỏ mặt:
– Thật ra em sinh sau…
Nàng thẹn thùng cúi mặt nói tiếp bằng giọng lí nhí:
– Nhưng mà… em nằm đâu cũng được…
Ôi trời, Dương lúc này chỉ muốn bật dậy vồ lấy cô em gái xinh đẹp tuyệt vời để cho nàng “nằm đâu cũng được”, nhưng lại vướng cặp mông nát bét. Chiêu này của Thiên Lý thánh sư quả thật vừa là trừng phạt thích đáng, vừa là phòng ngừa chắc chắn.
Nằm cho My thoa thuốc lên mông, Dương tò mò hỏi:
– Làm sao em biết chuyện Thiên Nguyền?
– Tủ sách của ông cố Thiên Lý có vài quyền sách nghiên cứu về Thiên Nguyền. Thiên Nguyền là những lời nguyền không thể hóa giải, có thể ảnh hưởng lên cả một dòng tộc hay giống loài. Ví dụ như tộc người Đan Lai ở thung lũng Thề Nguyền có thể xem là chịu một Thiên Nguyền.
– Tộc đó anh có biết…
Dương gật gù, tộc người Đan Lai chịu một lời nguyền khiến cho con cháu không bao giờ có thể rời xa thung lũng Thề Nguyền.
My nói tiếp:
– Từ ông cố chúng ta đến ông nội và cha, cứ sinh con trai là sẽ mất, em không rõ các đời trước như thế nào, nhưng em từng xem qua một phần gia phả, dù có thể có một hoặc hai người con gái nhưng mỗi đời luôn luôn chỉ có một người con trai duy nhất, và tất cả những người cha đều có ngày mất trong vòng một năm sau ngày sinh của người con.
– Gia phả đó đâu? – Dương hỏi.
My đáp:
– Gia phả nằm trong tủ thờ ông bà nội và cha, dường như từng trải qua hỏa hoạn nên chỉ còn lại một nửa, phần em xem được có hơn 30 đời, đến anh và em là đời thứ 69.
– Sáu mươi chín đời… Khoan đã? Còn những người con gái thì sao? Họ có sinh được con trai không?
My lắc đầu:
– Em đã xem kỹ, trong hơn 30 đời, không người con gái nào của dòng họ sinh con trai, cho nên em khẳng định đây là một lời nguyền chứ không phải di truyền.
Dương nhíu mày:
– Vấn đề là chỗ này, em cũng là con gái của nhà họ Võ, nhưng trong ảo mộng vĩnh hằng em nói em sinh con trai?
– A! Đúng vậy! Hay là do ảo mộng vĩnh hằng của Đinh Tiên Hoàng không bị Thiên Nguyền ảnh hưởng?
Dương lắc đầu:
– Không, có lẽ vẫn bị ảnh hưởng bởi vì ta đã mất khi sinh con trai, nhưng nhất định có một lỗi gì đó khiến ảo mộng vĩnh hằng hoạt động sai!
Dương nghĩ thầm:
– Chẳng lẽ vì ta là linh hồn từ thế giới khác? Nhưng lời nguyền kia ảnh hưởng đến linh hồn hay thể xác, hay là cả hai?
Càng nghĩ càng khó hiểu, nhưng Dương cảm giác được một điều, Thiên Nguyền này dường như có liên quan đến lý do tại sao hắn bị xuyên không đến thế giới này…
– Lần sau phải hỏi Hồng Ảnh thử… – Dương nghĩ thầm, sau đó đổi chủ đề:
– Còn em, em có từng tiếp xúc qua với người phụ nữ nào đẹp quá mức bình thường không?
– Sao anh lại hỏi vậy?
Dương giải thích:
– Thuộc tính Sắc Dục trong linh hồn em nhất định phải có lý do nào đó chứ không thể tự nhiên sinh ra được.
– Ý anh là… thuộc tính của em có thể do Nữ Thần Sắc Dục gây ra?
My chu môi nhíu mày lục lọi ký ức mất một lúc rồi lắc đầu đáp:
– Chắc là chưa gặp, tính tất cả phụ nữ em từng gặp qua thì chỉ có Hồ Như Nguyệt là xinh đẹp khác thường…
Dương chêm vào:
– Thật ra em còn gặp một người nữa, cũng xinh đẹp không hề thua kém Như Nguyệt chút nào…
– Là ai? Sao em không biết? – My ngạc nhiên hỏi.
– Em cứ nhìn vào gương sẽ thấy!
Đôi gò má ửng hồng, My nở một nụ cười e thẹn mà rạng ngời, vết buồn đã không còn trên đôi mắt đẹp…